Tĩnh!
Cả một khoảng đất cạnh Vọng Huyền Nhai tĩnh đến mức chỉ cần có tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy mồn một. Chúng môn phái nghẹn họng trân trối nhìn hai đại nhân vật chân đạp lôi đài, diễn biến xoay chuyển quá nhanh, bọn hắn..... có chút không kịp phản ứng, dung lượng não không đủ dùng.
Khi Nguyệt Tích Lương lộn người trở về, tóc nàng rũ xuống che khuất tầm nhìn. Nàng chẳng thèm suy nghĩ nhiều vội vàng vén tóc lên, ngước mắt, nhất thời bị trấn trụ.
Còn Mạc Kinh Thiên, mất đi tấm mặt nạ bao bọc, da thịt hắn lộ ra ngoài không khí, theo bản năng hắn định dơ tay lên che. Nhưng nghĩ lại hình như cảm thấy động tác đấy không phù hợp vào thời điểm này, hắn đành bỏ tay xuống, mặt lạnh như tiền mở miệng.
\- " Nguyệt môn chủ, ngươi..... "
Mới nói đến đây, Mạc Kinh Thiên ngỡ ngàng ngừng lại. Trước mặt hắn làm gì còn có thiếu niên nhã nhặn, phóng khoáng nữa. Thay vào đó là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng như tuyết, mắt phượng, quỳnh mũi thanh tú, tóc đen tán loạn nơi vai gầy, dù mặc y phục nam nhân nhưng khí chất nữ nhân vẫn thoáng hiện. Cùng là dung nhan đó, một giây trước là thiếu niên, một giây sau thành thiếu nữ, biến hóa không phải quá nhanh đi? Mấu chốt ở đây nằm ở mái tóc, kim quan vỡ nát, mái tóc buông thả đã làm lộ giới tính thật của Nguyệt Tích Lương.
Mạc Kinh Thiên máy móc lên tiếng.
\- " Ngươi là.... nữ nhân? "
Câu hỏi của hắn cũng đúng tiếng lòng mọi người.
Môn chủ Quỷ Âm môn là nữ nhân, đây quả thực chính là chuyện lạ động trời. Trên giang hồ, nữ nhân vốn vào thế yếu, cao thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà nữ nhân đứng đầu một môn phái không phải không có, nhưng môn phái ấy chỉ là những môn phái hạ lưu và trung lưu. Như Quỷ Âm môn đây, môn phái đứng đầu tà phái lại để cho nữ tử lên cầm quyền, còn không phải là tự hủy hoại tương lai sán lạn?
\- " Kình Sâm trưởng lão..... "
A Nghiên trực tiếp bị dọa ngốc, kéo kéo góc áo Kình Sâm, không nói nên câu.
Kình Sâm làm sao không biết tâm tư của nàng đối với Nguyệt Tích Lương, tiếc rằng Nguyệt Tích Lương không những là nữ nhi, mà còn đã có hôn ước, tình cảm với Nhị vương gia Bắc Mạc Quân không tầm thường. Đoạn tương tư này..... A Nghiên nên dứt bỏ.
Hắn cố ý nói lớn, vừa là để cảnh tỉnh A Nghiên, vừa là để cảnh cáo toàn bộ môn phái có mặt.
\- " Chúng ta có từng nói môn chủ của chúng ta là nam nhân ư? Là các ngươi tự mình nhìn sai! Huống chi.... môn chủ là nữ nhân thì làm sao? Quỷ Âm môn một ngón tay vẫn đè bẹp được các ngươi! "
Quần chúng: " ......... "
Được rồi, ngươi mạnh, ngươi nói gì cũng là chân lý!
\- " Vậy mà thật sự là nữ..... "
Mạc Kinh Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm, lát sau hắn lấy lại tinh thần, quơ thanh kiếm, nói.
\- " Ngươi là ai không quan trọng. Chúng ta vẫn còn trận đấu đang dang dở, tiếp tục đi! "
Dù nàng là nữ nhân, nàng cũng phải chết! Kết cục của nàng đã được định sẵn...
Thế nhưng, Nguyệt Tích Lương lại không đáp trả hắn, bởi vì nàng đang thất hồn lạc phách.
Mạc Kinh Thiên nhíu mày, như bỗng ngộ ra cái gì, hắn sờ vào vết sẹo kinh dị bên má trái, trầm trầm mở miệng.
\- " Gương mặt của ta xấu xí lắm đúng không? Ngươi nhìn cũng đã nhìn rồi, nếu chướng mắt ngươi, ta có thể đeo lại mặt nạ. "
Mạc Kinh Thiên không biết từ bao giờ mà hắn có vết sẹo này, khi hắn tỉnh lại, trí nhớ của hắn mơ mơ hồ hồ. Nghe thuộc hạ hắn bẩm báo, là do hắn bị kẻ thù ám toán nên mới gây ra tổn thương. Hắn cái gì cũng không rõ, nhưng hắn nhớ một điều, một điều như ghim sâu vào trong đầu hắn. Hắn phải trung thành với Thần Minh cung, phải trung thành với phụ thân đại nhân, cho dù có chết.
Vậy cho nên, Mạc Kinh Thiên sẽ làm bất cứ thứ gì có lợi cho Thần Minh cung. Kể cả trái với lương tâm hắn cũng nguyện...
Nguyệt Tích Lương bụm miệng lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi như mưa. Nàng nhấc chân tiến tới, giọng nói nghẹn ngào.
\- " Phụ thân.... "
Ầm!
Trong đầu Mạc Kinh Thiên là một tiếng nổ vang, khuôn mặt băng lãnh nứt ra một vết rạn. Đồng tử hắn co rụt lại, thập phần khó tin.
\- " Ngươi..... ngươi gọi ta là cái gì? "
Nguyệt Tích Lương thoáng dừng bước, nghi hoặc nghiêng đầu.
\- " Phụ thân! Người chính là phụ thân của ta! "
Đúng vậy, người đứng trước mặt nàng, Mạc thiếu chủ Thần Minh cung vậy mà thật sự là Nguyệt Kinh Thiên đã mất tích bao lâu nay. Thảo nào nàng lại cảm thấy hắn quen thuộc đến vậy, máu mủ tình thâm, luôn luôn có một mối liên hệ không đứt, cũng không thể nào là giả.
Nguyệt Tích Lương có thắc mắc không ít, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng và đau lòng. Vui vì nàng đã tìm thấy phụ thân, phụ thân không gặp nguy hiểm tính mạng, đau lòng là vì nàng nhìn thấy vết bỏng trên mặt hắn, vết bỏng nặng hủy hoại dung nhan tuấn mỹ. Không biết phụ thân đã phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Mạc Kinh Thiên bình ổn tâm thần chấn động, bất giác lùi mấy trượng cách xa Nguyệt Tích Lương, lạnh nhạt phủ nhận.
\- " Nguyệt trưởng môn, ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải là phụ thân của ngươi, ta còn chưa cả thành hôn thì làm sao mà có một nữ nhi lớn như ngươi. "
Nói xong câu này, trong lòng Mạc Kinh Thiên mạc danh nhói lên từng đợt. Hắn tái mặt, tay áp lồng ngực, âm thầm dùng nội lực đè ép thứ cảm xúc không biết tên này xuống.
Cái gì?
Nguyệt Tích Lương tức thời biến sắc, nhìn kỹ 'Nguyệt Kinh Thiên', từ dung mạo, giọng nói đều giống, duy nhất khí chất là không giống. Bây giờ đến cả nàng hắn cũng không nhớ? Hắn nói hắn chưa thành thân?
Nguyệt Tích Lương cho rằng một khi nàng lộ thân phận thì hắn sẽ nhận ra nàng, hắn là đang giả vờ. Thế nhưng mà..... thời khắc này Nguyệt Tích Lương bất chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Mạc Kinh Thiên không phải giả vờ, hắn thật sự mất trí rồi! Là mất trí, hay là bị thay đổi trí nhớ? Nguyệt Tích Lương không biết.
Bất quá Nguyệt Tích Lương cá chắc rằng, chuyện này có liên quan đến Thần Minh cung!
Nguyệt Tích Lương nghiến răng, bảo nàng phẫn nộ sao? Đương nhiên! Phụ thân nàng không nhận nữ nhi, nàng làm sao có thể không phẫn nộ?! Nhưng Nguyệt Tích Lương biết, hiện tại phẫn nộ cũng không có ích gì, quan trọng nhất là phải làm cho Nguyệt Kinh Thiên nhớ lại.
Nguyệt Tích Lương hít sâu một hơi, bỏ lơ những ánh mắt ngờ vực xung quanh, nhẹ giọng nói.
\- " Phụ thân, ta không nhận lầm ngươi, ta là nữ nhi của ngươi..... Lương bảo bảo của ngươi. Ngươi tên Nguyệt Kinh Thiên, là Nguyệt vương gia Cảnh Lăng quốc dưới một người trên vạn người. Thê tử của ngươi là Lăng Tiêu Nhiên, xinh đẹp tuyệt luân, tính cách có hơi dữ nhưng khẩu thị tâm phi. Ngoài ta ra ngươi còn có một nhi tử, đệ ấy tên Nguyệt Mặc Ngôn rất đáng yêu. Còn có....... "
\- " Đủ rồi!! "
Mạc Kinh Thiên ôm đầu rống lớn, thanh âm Nguyệt Tích Lương quanh quẩn bên tai, hắn không những đau ngực mà đầu hắn cũng đau, đau như muốn vỡ ra.
Hắn không muốn nghe! Không muốn nghe!
Hình tượng cao lãnh, bình thản của Mạc Kinh Thiên ầm ầm sụp đổ. Hắn bất lực dựa vào cây cột trụ lôi đài, ở một góc không ai để ý, vùng thái dương hắn có thứ gì đó nhô lên gồ ghề, không ngừng động đậy.
Nguyệt Tích Lương há miệng, mắt thấy phụ thân nàng đau đớn như vậy liền không nỡ nói thêm bất cứ điều gì, chỉ nhẹ giọng gọi.
\- " Phụ thân..... "
Mạc Kinh Thiên thở dốc, hắn nâng tròng mắt giăng đầy mơ máu, gằn từng tiếng.
\- " Ta nhắc lại... ta không phải phụ thân ngươi. Ta họ Mạc, không họ Nguyệt. Ta là Mạc Kinh Thiên! "
Nguyệt Tích Lương cau mày, tình hình có vẻ không khả quan như nàng tưởng. Đã không thể dùng đòn tình cảm, vậy thì dùng biện pháp mạnh. Chỉ cần mang được phụ thân đi, nàng đảm bảo sẽ tìm ra được nguyên nhân hắn mất trí.
Nghĩ là làm, Nguyệt Tích Lương quay sang phía Kình Sâm, ra hiệu.
\- " Kình Sâm gia gia, giúp ta bắt lấy hắn! "
Nàng không bắt được Mạc Kinh Thiên, nhưng Kình Sâm không giống. Mạc Kinh Thiên còn không phải là đối thủ của hắn.
\- " Được! "
Kình Sâm không chất vấn mệnh lệnh của Nguyệt Tích Lương, lặp tức đáp ứng. Ngay lúc hắn vừa phi thân lên lôi đài định mang người đi thì phía chân trời, có một giọng nói vô cảm buông xuống.
\- " Kình Sâm, ngươi càng ngày càng càn rỡ! Nhi tử của bổn cung chủ cũng dám khi dễ?! "
\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Như cũ nha, like 140, cmt 40 sẽ có chương mới ?