Trước con mắt chăm chú của mọi người, Thụy Miên sẽ là người biểu diễn trước.
Nàng ta cao ngạo ngồi xuống trước cổ cầm, bàn mảnh mảnh khẽ khảnh chạm vào dây đàn, mắt nhắm lại. Quả thật có phong phạm của một danh môn khuê tú.
Tiếng đàn du dương vang lên, bao trùm lấy cả đại điện.
Tiết tấu nhẹ nhàng, khoan khái.
Âm luật có trật tự, rõ ràng, liền mạch.
Tiếng đàn này khác hẳn với tính cách ương ngạnh của Thụy Miên. Nó róc rách như tiếng suối chảy, thực sự dễ nghe.
Tang!
Một khúc nhạc kết thúc, trong không gian vẫn còn lại dư âm của tiếng đàn.
Các đại thần đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng, gật đầu khen hay.
Nhưng nhiều người cũng theo đó mà đổ mồ hôi thay cho Nguyệt Tích Lương.
Một khúc này thật không chê vào đâu được. Liệu quận chúa có ứng phó được hay không a?
Thụy Miên thỏa mãn liếc nhìn Nguyệt Tích Lương, ánh mắt nàng ta đầy sự khinh miệt.
\- " Tích Lương quận chúa, đến lượt ngươi! "
\- " Nga ~ "
Nàng nhe răng cười, hai con mắt cong thành hình lưỡi liềm rõ rệt. Thân hình nhỏ bé nhanh chóng bước lên đài cao, tay nghịch ngợm khảy khảy dây đàn.
Tang!
Tang!
Thanh âm chói tai vang lên...
\- " Đây chính là đàn tranh hay sao? Chơi thật vui nha! "
Nguyệt Tích Lương hồn nhiên thốt lên.
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Bắc Mạc Quân cũng nổi lên sự nghi ngờ.
Tiểu chút chít này có thắng được không đây?!
Phốc!
Thụy Miên trực tiếp bật cười thành tiếng.
\- " Nếu ngươi không biết đàn thì có thể nhận thua. Dù sao, thua trước bản công chúa cũng không khiến ngươi mất mặt! "
Nguyệt Tích Lương cười lạnh, trả lời.
\- " Có thể thử xem. "
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng lướt trên dây đàn.
Tiếng đàn vang lên, réo rắt, dồn dập, như thiên quân vạn mã đánh thẳng vào trong đại não của mỗi người.
Ai nấy đều nhắm mắt lại để hưởng thụ tiếng đàn, trước mắt họ hiện lên ảo cảnh cực kỳ oai hùng.
Trên chiến trường, một vị nữ tữ mặc áo giáp, tay cầm kiếm đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn binh mã.
Nàng đi đến đâu, máu chảy đến đó. Một nhát kiếm chém ra gặt hái bao nhiêu sự sống. Tóc đen bay múa, thân hình nhanh nhẹn, như một sát thần trên chiến trường.
Rung động! Triệt để rung động!
Nhưng đến đây tiếng đàn đang nhanh dần bỗng nhiên chậm hẳn lại, du dương, trầm bổng.
Ảo cảnh thoắt cái lại thay đổi.
Vẫn là vị nữ tử đó, nàng không còn mặc áo giáp, không còn cầm kiếm.
Trong chốn bồng lai tiên cảnh, nàng nhấc chân, múa một điệu múa uyển chuyển, thân hình như tinh linh ẩn hiện trong làn sương mờ ảo.
Điệu múa này thật đẹp, nhất vũ khuynh thiên hạ!
Thiên âm là gì?
Đến bây giờ chắc mọi người đã được trải nghiệm.
Tiếng đàn của Nguyệt Tích Lương quả thật là thanh âm của trời, không người nào có thể so sánh được.
Đến cả Bắc Mạc Quân cũng bị kinh hãi không nhẹ.
Thật không ngờ, vị vương phi hờ này của hắn có thể đàn một khúc kinh tâm động phách như vậy...
Ván này... thắng chắc rồi!
Trong lòng quân thần Cảnh Lăng vui vẻ hô hào.
Nhưng nhân vật chính của chúng ta ở đây vẫn còn đắm chìm trong tình yêu âm nhạc.
Tay vẫn đàn, Nguyệt Tích Lương bỗng có xúc động muốn cất tiếng hát. Và nàng hát thật!
Môi đỏ mọng khẽ mở.
\- " ... Những ngôi sao lấp lánh trên trời cao lưu lại những dấu vết của tháng năm... í ì í a ~
Điều quan trọng nhất trong thế giới của anh vẫn là em ứ ừ ư...
Năm tháng qua đi, tất cả vụt qua trong nháy mắt... hây...
Điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi không ngừng ~
Anh đã không còn là anh như trước đây và em cũng khác xưa a à a....
Nhưng nụ cười của em trong mắt anh thì vẫn mãi tuyệt mỹ...ý y...
Chúng ta chỉ có thể theo dòng thời gian hướng đến một nơi nào đó ở tương lai ~
Không biết sẽ đến bao giờ, nên cần cho em biết! Hây!... "
Rắc rắc!
Khi giọng hát cất lên, ảo cảnh nhanh chóng rạn nứt, vỡ nát và biến mất!
Màng nhĩ của mỗi người như bị sấm sét chọc thủng.
Oa!
Con mẹ nó!
Lão thiên gia!
Cái âm thanh khinh khủng gì thế này!??
Y hệt như tiếng quỷ thần gào thét!
Các quan võ nhanh chóng vận chuyển nội lực, ngăn cách tất cả các âm thanh, nhưng mặt vẫn còn xanh mét, mồ hôi chảy đầy áo.
Các quan văn thì không được tốt như vậy, trực tiếp lăn đùng ra đất, miệng sùi bọt mép... ngất đi.
\- " Dừng! Dừng! Mau dừng lại!!! "
Bắc Mạc Trì quả thật không chịu được nữa, môi run run gầm lên.
Tiếng của hắn không nhỏ, Nguyệt Tích Lương đương nhiên nghe thấy. Nàng dừng lại, mơ hồ hỏi hắn.
\- " Ách? Tích Lương còn chưa hát xong mà? "
\- " Đủ... quá đủ rồi... "
Bắc Mạc Trì thở phào nhẹ nhõm. Nếu nàng vẫn còn hát nữa, mọi người có thể sẽ điếc hết.
Giọng hát của nàng, thật không thể khen nổi!
Nếu tiếng đàn là thiên âm thì tiếng hát là quỷ âm!
Quá đáng sợ rồi...
Vốn ván này Nguyệt Tích Lương sẽ thắng không thể nghi ngờ, nhưng giờ thì...
Bắc Mạc Trì rầu rĩ tuyên bố.
\- " Thi cầm, Thụy Miên công chúa thắng! "
\- " Hả? Vì cớ gì? "
Nguyệt Tích Lương bất mãn nha.
Hồi trước nàng môn sinh đắc ý nhất của lão sư dạy đàn đấy!
Bắc Mạc Quân đen mặt đi đến búng vào trán nàng một cái.
\- " Ngươi còn hỏi vì sao? Tại ngươi hát! "
Ách?
Ha ha...
Tại nàng không kìm lòng được, khi nhận ra thì đã cất tiếng hát rồi...
Đó là thói quen khó bỏ của nàng, khi đàn là phải hát mới có không khí!
Nguyệt Tích Lương xấu hổ gãi đầu.
\- " Khó nghe lắm sao? "
\- " Ngươi tự nhìn! "
Bắc Mạc Quân chỉ chỉ về phía mấy quan văn vừa nãy vẫn còn thần thanh khí sảng mà giờ nằm đo đất.
Nguyệt Tích Lương nhìn qua, khóe miệng co giật liên hồi.
Có khoa trương quá không?
Nàng thấy nàng hát cũng không đến nỗi nào mà...
\- " Khụ khụ! Thực xin lỗi... "
Chết tiệt!
Bị thua một ván rồi.
\- " Ha... ha... ta... thắng! "
Thụy Miên run rẩy vịn vào cạnh bàn đứng lên, khuôn mặt mỹ lệ tái nhợt.
Nàng không biết là mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Nhưng mà, thắng là tốt rồi!
Nguyệt Tích Lương bực bội dậm chân, phồng má.
Lão nương bố thí cho ngươi thắng một lần, không lại bảo ta ác độc!
\- " Phần thi tiếp theo... thi kỳ ( thi cờ ) "
Bắc Mạc Trì lấy lại tinh thần, dõng dạc hô.
Tiểu tổ tông của ta, đừng có để thua nữa nha!
Hạnh phúc của nhi tử ta trông cậy vào tiểu oa nhi ngươi hết...
Rất nhanh, một bàn cờ tinh xảo được bày lên giữa đài cao.
Nguyệt Tích Lương và Thụy Miên ngồi đối diện nhau, tầm mắt tóe ra tia lửa.
Lần này, đánh nhanh thắng nhanh!
Tích tắc!
Tích tắc!
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cạch!
Nguyệt Tích Lương hạ quân cờ màu đen trong tay xuống, cầm lấy một quân trắng, cười tươi rói.
\- " Ngươi thua! "
Thụy Miên đờ đẫn nhìn bàn cờ không còn lấy một quân trắng, bàn tay nắm chặt lại.
\- " Không... thể nào... "
Vậy mà nàng ta lại thua?
Còn thua nhanh đến vậy?
\- " Thi kỳ, Tích Lương quận chúa thắng! "
Bắc Mạc Trì nhìn thế cờ, vui vẻ tuyên bố.
Hắc hắc!
Cuối cùng cũng hòa rồi.
Tích Lương đúng là thầm tàng bất lộ...
Phù!
Các đại thần Cảnh Lăng đều thở phào một hơi. Làm bọn hắn lo lắng muốn chết.
\- " Tiếp theo, mời mỗi người làm một bài thơ về thiên nhiên, cây cỏ. "
Tiếng xì xào, bàn tán vang lên. Đề này đã là phổ biến nhất rồi!
\- " ... "
Thụy Miên cau mày suy nghĩ, miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đấy.
Cho ngươi biết thế nào là lễ độ!
Nguyệt Tích Lương liếc mắt nhìn nàng ta, khẽ ho một tiếng, không cần nghĩ ngợi làm gì đọc luôn.
\- " Ngọc thụ điêu thương phong thụ lâm
Vu Sơn Vu Giáp khí tiêu sâm
Giang gian ba lãng kiêm thiên dũng
Tái thượng phong vân tiếp địa âm
Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ
Cô chu nhất hệ cố viên tâm
Hàn y xứ xứ thôi đao xích
Bạch đế thành cao cấp mộ châm. "
Thật xin lỗi nha Đỗ Phủ.
Mượn tác phẩm của ông dùng một lát, hắc hắc!
.....
Nguyệt Tích Lương vừa đọc thơ xong, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người đều đang ngẫm nghĩ về bài thơ tuyệt vời ấy.
\- " Hay! Thơ hay! "
Không biết là ai lên tiếng đầu tiên, tất cả đều nhao nhao lên tấm tắc khen.
\- " Thơ này thật là thâm sâu... "
\- " Quá tuyệt vời! "
\- " Tuyệt phẩm! Đây đích xác là tuyệt phẩm! "
\- " Lão phu cam bái hạ phong! "
.......
Nguyệt Tích Lương hãnh diện ngẩng đầu, ưỡn ngực.
Đương nhiên! Đây là thơ của thi nhân nổi tiếng đấy! Không hay mới là lạ...
Thời gian một nén hương nữa lại trôi qua.
\- " Thụy Miên công chúa, thơ của ngươi đã làm xong chưa? "
Bắc Mạc Trì mất kiên nhẫn hỏi.
\- " Ta... ta... "
Thụy Miên lắp bắp, khuôn mặt dần trở nên xanh tím.
Không hiểu sao, khi nghe xong thơ của Nguyệt Tích Lương, nàng không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Một bài thơ hoàn hảo như thế... sao nàng có thể thắng được cơ chứ?
\- " Hửm... "
\- " Không... làm được! "
Thụy Miên rít qua từng kẽ răng.
Lễ bộ thượng thư ở gần đấy không khách khí nói một cách khinh bỉ.
\- " Cũng chỉ có vậy mà thôi! "
\- " ... "
Thụy Miên mím chặt môi, cố gắng nhẫn nhịn nhất có thể.
Chỉ còn một phần thi nữa thôi, bằng mọi giá... nàng phải thắng!
Luân vương cũng trở nên đứng ngồi không yên.
Tích Lương quận chúa mới bao nhiêu? Sao có thể lợi hại như vậy?
Không lẽ lần này, Mạc Thanh phải thua thật sao?
Hắn không cam lòng!
\- " Lần này người thắng vẫn là Tích Lương quận chúa! "
Ngược lại với Luân vương, Bắc Mạc Trì nghiễm nhiên rất vui vẻ.
Ván sau dù Tích Lương có thua thì cũng là ngang tay, bản cam kết sẽ không có hiệu lực.
Còn nếu thắng...
Ha ha!
Nàng sẽ là đại công thần của Cảnh Lăng!
\- " Phần thi cuối cùng, thi họa! Bắt đầu! "