Nguyệt Tích Lương như người mất hồn ngẩng đầu, để lộ ra hốc mắt đỏ bừng một mảnh, mặt lem luốc toàn dấu vết nước mắt để lại, chật vật đến cùng cực.
Lộp bộp!
Nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Tích Lương như vậy, tâm mọi người nhất thời chìm xuống đáy cốc.
Chẳng lẽ.... kết quả không được như mong đợi?
Thi thể bên trong thật sự là....
\- " Tích Lương..... "
Bắc Mạc Quân ngập ngừng gọi một tiếng, tức khắc lại kích thích tuyến lệ của bạn nhỏ Lương.
\- " Ô ô ô... "
Nguyệt Tích Lương nước mắt chảy dài, ôm chầm lấy eo Bắc Mạc Quân, chôn mặt vào lồng ngực hắn khóc lớn.
Bắc Mạc Trì thẫn thờ ngồi trở lại ghế, hai mắt nhắm lại, ngửa mặt lên trời ngăn thứ gì đó đang trực trào ra, bạc môi run run.
Hắn đang hy vọng vào điều gì chứ? Hy vọng nhiều để rồi thất vọng. Cả đời hắn chỉ nhận định duy nhất một vị bằng hữu, lại còn là tri kỷ. Hai người vốn cùng uống rượu giờ đây chỉ còn lại mình hắn và ký ức đối ẩm. Hắn.... không chịu nổi.
Nguyệt Hạo Thần tuyệt vọng dựa vào Hiên Viên Liệt, khuôn mặt vẫn chưa hết non nớt trầm hẳn xuống.
Vẫn là.... không có gì thay đổi sao?
Là hắn đã quá lạc quan rồi.... tin tưởng vào một điều khó trở thành hiện thực.
Hiên Viên Liệt nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Nguyệt Hạo Thần, trầm mặc không nói. Trong con ngươi đong đầy khổ sở cùng tiếc nuối.
Triển Chính Hi không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn nghe được tiếng khóc vô cùng 'thương tâm' của Nguyệt Tích Lương, tay bất giác nắm chặt thành quyền.
Bắc Mạc Quân thở dài một hơi, vuốt sống lưng của nữ tử, cất giọng an ủi.
\- " Đừng khóc nữa, là ta không tốt, không nên gieo cho nàng hy vọng để rồi càng đẩy nàng xuống địa ngục. Muốn đánh, muốn mắng thì nàng trút lên ta này, chỉ cầu nàng đừng khóc.... ta đau lòng. "
Ngừng lại một lúc, thấy Nguyệt Tích Lương dù đã đình chỉ khóc to nhưng bờ ai vẫn run rẩy lợi hại tựa như kìm nén, hắn lựa chọn những từ ngữ thích hợp rồi nói tiếp.
\- " Nhạc phụ đại nhân trên trời có linh thiêng, hắn sẽ không muốn nhìn thấy nàng hành hạ bản thân như thế này. Nhạc phụ hắn.... "
Phụt!
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyệt Tích Lương trong ngực hắn đã không chịu được nữa đẩy hắn ra, ôm bụng cười lăn cười bò.
\- " Ha ha ha! Bắc Mạc Quân, ta.... ta sẽ mách phụ thân chàng dám trù ẻo hắn chết! Ha ha ha... chết rồi, ta không nhịn được ha ha.... ai ui, chệch quai hàm rồi! Cứu cứu... "
Đã từng điệu bộ u buồn đâu? Không thấy!
Đã từng nước mắt đầm đìa đâu? Không thấy nốt!
Đã từng bờ vai run rẩy đâu? Có đấy! Nhưng không phải run vì khóc mà là run vì cười.
Bắc Mạc Quân: " ......... "
Mọi người: " ........ "
Chuyện gì xảy ra?
Đầu nàng bị đụng hỏng rồi hay sao? Hay tại quá sốc nên điên rồi?
Tất cả phải mất vài phút mới thoát khỏi trạng thái hóa đá.
Lại phải mất thêm vài phút mới đợi được Nguyệt Tích Lương cười xong.
Bắc Mạc Quân kỳ dị nhìn Nguyệt Tích Lương đang chật vật chỉnh lại khớp hàm, bàn tay lạnh lẽo sờ lên trán nàng, lẩm bẩm.
\- " Bệnh rồi sao? Có bệnh cần phải trị. Không được để lâu, đầu sẽ hỏng! "
Chát!
Nguyệt Tích Lương phùng má trợn mắt đánh vào tay Bắc Mạc Quân, hừ hừ nói.
\- " Đầu chàng mới hỏng! Đầu cả nhà chàng đều hỏng! "
Bắc Mạc Trì nằm không cũng trúng đạn, lệ rơi đầy mặt. Đầu ta không có hỏng! Lương bảo bảo, tiểu có thể tiểu bậy nhưng lời nói không thể nói bậy nha! Hoàng bá bá sẽ tức giận....
Bắc Mạc Quân chăm chú đánh giá Nguyệt Tích Lương, xác định nàng không có dấu hiệu động kinh sau mới như bừng tỉnh đại ngộ. Hắn híp đôi mắt hẹp dài, môi mỏng nhếch lên thành một độ cong nguy hiểm, nhẹ nhàng nhả ra từng từ.
\- " Tích Lương.... nàng lừa chúng ta? "
Ầm!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, mấy cá nhân đều kinh ngạc ngây người.
Lừa? Nguyệt Tích Lương lừa bọn hắn? Như vậy kết quả khám nghiệm không phải....
Nguyệt Tích Lương chột dạ đảo mắt, lấm la lấm lét cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
\- " Không có nha. Ta đâu có lừa các ngươi, là chính các ngươi tự mình hiểu lầm! "
Nàng không có nói sai, nhưng cũng chẳng nói đúng. Mới đầu, khi điều tra ra kết quả nàng quả thật đã khóc, thế cho nên hốc mắt mới đỏ. Bất quá, ai lại nghĩ đến vì như vậy mà khiến bọn hắn hiểu lầm. Nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của mấy người nào đó, Nguyệt Tích Lương bất chợt nảy ra ý định đùa dai, dai chút chút thôi....
Nguyệt Hạo Thần hít sâu một hơi, cật lực ẩn nhẫn ý muốn đánh cho muội muội đáng ghét một trận, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
\- " Kết quả như thế nào? Thi thể đó có phải của Nguyệt thúc thúc hay không? Nếu không trả lời nhanh đừng trách tại sao ta đang thẳng cũng trở thành cong! "
Nguyệt Tích Lương: ngươi đã cong từ lâu rồi, còn chưa nhận ra? Ngu ngốc đến thế là cùng!
Nguyệt Tích Lương ho khan vài tiếng lấy uy, dõng dạc tuyên bố.
\- " Thi thể chết cháy trong kia.... trong phải là của phụ thân ta. Cũng có nghĩa.... người chắc hẳn chưa chết! "
Lời nói của Nguyệt Tích Lương lúc này không khác nào thiên âm, làm cho đám người kích động vô cùng.
Bắc Mạc Trì vui sướng đến nỗi quên cả bệnh đau khớp chạy nhanh đến chỗ Nguyệt Tích Lương.
\- " Lương bảo bảo, con vì đâu mà nhận ra? "
Thi thể đã cháy hầu như hoàn toàn, cho dù có khám nghiệm cũng rất khó để đưa ra kết quả mới phải.
Nguyệt Tích Lương cười cười, kiên nhẫn giải thích, đương nhiên với điều kiện phải có người kiên nhẫn nghe.
\- " Cái này sao? Không có gì phức tạp cả. Thực chất người hiểu phụ thân nhất, ngoài mẫu thân ra thì là ta. Chung sống với nhau bao nhiêu năm, từng chi tiết nhỏ nhất của phụ thân ta đều ghi nhớ. Ví dụ ở đỉnh đầu hắn từng chịu tổn thương lúc còn hành tẩu giang hồ, thỉnh thoảng vẫn còn đau. Nhưng ở thi thể, ta xem ở hộp sọ của hắn hoàn hảo vô khuyết, chưa từng bị thương. Lại nói phụ thân ta thuận tay phải, nhưng mà xương ngón tay trái của thi thể to và thô hơn, chứng tỏ khi còn sống hắn thuận tay trái. Lại như.... "
Nguyệt Tích Lương kể ra một tràng dài, cuối cùng chốt hạ bằng một câu.
\- " Tất cả chỉ đơn giản như vậy, các ngươi hiểu chưa? "
Mấy người Bắc Mạc Trì thi nhau gật đầu như băm tỏi, đầu óc vẫn còn quay mòng mòng. Tại sao nàng có thể để ý được nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy?Thật đáng sợ!
Khóe môi Bắc Mạc Quân càng giương cao hơn, cực kỳ đắc ý. Xem ra hắn đã nói đúng! Chỉ là không biết... nếu Nguyệt Kinh Thiên không chết, cũng không được tìm thấy ở bên trong hỏa hoạn thì hắn đã đi đâu? Thoát nạn nhưng lại biệt tích ư? Hắn muốn làm gì?
Trong khi mọi người vẫn còn đang vui sướng về việc Nguyệt Kinh Thiên chưa chết thì Nguyệt Tích Lương lại bước đến bên Triển Chính Hi, vỗ vai hắn, không đành lòng nói.
\- " Chính Hi, ta đã cố hết sức. Nhưng Kiến Nhất thật sự đã chết rồi, hơn nữa chết cũng lâu. Ta.... lực bất tòng tâm. "
Nguyệt Tích Lương có thể cứu được người mới bước một chân vào Quỷ môn quan, nhưng lại không thể cứu được người đã nằm trong tay Diêm vương.
Y thuật do con người tạo ra, y thuật chỉ có hạn, không thể cải tử hồi sinh.
Nói đến cải tử hồi sinh, đúng là tồn tại một cách, đó chính là dùng Vu thuật! Vu thuật có tồn tại một loại cải tử hồi sinh thuật, là loại Vu thuật chỉ trong trong truyền thuyết, chưa một ai thi triển thành công.
Đúng là Nguyệt Tích Lương đang nắm giữ khẩu quyết của nó. Nàng không đưa nó cho Lăng Tiêu Nhiên mà giữ bên người, bởi vì loại Vu thuật này quá mức nguy hiểm, không nên tùy tiện lấy ra.
Lại hỏi vì sao Nguyệt Tích Lương không dùng nó để cứu Kiến Nhất. Thực chất có ba nguyên do.
Thứ nhất, tỷ lệ thành công của loại Vu thuật này quá thấp, hầu như bằng không.
Thứ hai, bản thân Kiến Nhất đã chết quá lâu. Mà Vu thuật này chỉ có tác dụng với người vừa mới chết, chết trong vòng mười hai canh giờ trở lại. Quá thời hạn, Vu thuật vô dụng.
Thứ ba,.... nàng không dám. Bởi vì dù cho có thi triển thành công đi chăng nữa thì cái giá phải trả cho việc này quá đắt!
Như đã nói từ trước, lão thiên gia không cho không ai bất cứ cái gì. Tộc nhân Vu tộc có năng lực đặc biệt nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đối mặt với đau đớn, mất mát khi sử dụng Vu thuật. Sử dụng đẳng cấp Vu thuật càng cao thì cái giá phải trả càng lớn!
Đương nhiên, việc giải Vu thuật lại không giống vậy. Giải Vu thuật là nhẹ nhàng cởi bỏ Vu thuật, không có nghĩa là gieo Vu thuật, sẽ không mang lại tác hại gì. Chỉ cần người giải có nồng độ huyết mạch cao là được.
Đến bây giờ Nguyệt Tích Lương vẫn chưa từng sử dụng Vu thuật, bởi vì nàng không biết cái giá của nó như thế nào. Nàng không muốn đánh cuộc, cũng đã khuyên Lăng Tiêu Nhiên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên tùy tiện sử dụng.