Cái quan trọng mà quản gia quan tâm ở đây là..... Vương gia sẽ giết chết hắn cho xem!
Vì sao ư?
Nhìn vào cảnh quan Nhị vương phủ thì biết. Không có một tí thẩm mỹ nào!
Nguyệt công tử, lần này ngươi hại thảm ta rồi! Nếu vương gia không cần ta nữa, ngươi có bằng lòng thu nhận ta không?
Còn về phía Nguyệt Hạo Thần, phản ứng đầu tiên khi nghe thấy Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương trở về là...
\- " Liệt, ngươi nói với bọn hắn là ta không có ở đây nha. Ta tìm chỗ trốn tạm! "
Nguyệt Hạo Thần vội vàng nói với Hiên Viên Liệt, vậy mà thật sự đi tìm chỗ trốn. Hai người kia đang đi từ bên ngoài vào, nếu hắn đi ra ngoài sẽ đụng phải bọn họ ngay, cho nên hắn chỉ có thể trốn trong sân viện này.
Tại sao hắn trốn?
Là bởi vì hắn không còn mặt mũi nào để đối mặt với Nguyệt Tích Lương, cũng không biết phải giải thích thế nào cho nàng về vụ việc của Nguyệt vương phủ.
Chẳng lẽ cứ thế nói mẫu thân muội bị bắt, phụ thân muội đã chết ư? Hay là ta không bảo vệ tốt thân nhân của muội?
Như vậy quá tàn nhẫn với Nguyệt Tích Lương, cho dù nó có là sự thật đi chăng nữa, nàng sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng, khi Nguyệt Hạo Thần vừa mới xoay người định tìm chỗ trốn, giọng nói của Nguyệt Tích Lương đã vang lên từ cửa viện.
\- " Ca, ngươi muốn trốn ai cơ? Không chào đón chúng ta hay sao? "
Tấm lưng Nguyệt Hạo Thần bỗng chốc cứng đờ, một chân khựng lại giữa không trung, đặt xuống không được mà thu về cũng chẳng xong.
Hiên Viên Liệt nhìn Nguyệt Hạo Thần lúng túng, mở miệng giải vây cho hắn.
\- " Không phải, là Thần Thần đang chơi trốn tìm cùng Tiểu Ngôn Ngôn. "
Có bậc thang dựng sẵn, tội gì Nguyệt Hạo Thần lại không nương đó mà leo xuống chứ? Hắn bình tĩnh thu chân lại, quay qua cười ha hả.
\- " Đúng! Ta đang chơi trốn tìm với đệ ấy. Tiểu muội, chuyến đi này ngươi có lấy được khẩu quyết, giải được Vu thuật cho Bắc Mạc Quân hay không? Sao đã trở về rồi? "
Đánh trống lảng sao? Ta cũng biết!
Nguyệt Tích Lương nhìn điệu bộ cười giả dối của Nguyệt Hạo Thần liền minh bạch hắn đang nghĩ gì, bất quá nàng cũng không có vạch trần hắn.
Vị ca ca này của nàng ấy à, ngay từ kiếp trước đã vậy, luôn luôn ôm lấy mọi trách nhiệm lên thân mình để rồi tự dằn vặt bản thân.
Ví như một lần hồi bé, hôm đó tuyết rơi đầy trời, là nàng đòi bằng được hắn cùng ra ngoài nghịch tuyết, hắn không chịu, nàng vừa khóc lóc ầm ĩ vừa nài nỉ. Nguyệt Hạo Thần mạnh miệng nhưng trời sinh lại dễ mềm lòng, cuối cùng sau tất cả hắn đã chịu thỏa hiệp, màng nàng đi nghịch tuyết, còn không quên mặc ấm cho nàng.
Kết quả sao? Không ngờ ngay đêm đó nàng bị sốt cao, sốt ba ngày ba đêm không khỏi. Mặc dù không ai trách cứ hắn nhưng Nguyệt Hạo Thần lại khăng khăng tự nhận lỗi lầm về mình, hắn nói là hắn không chăm sóc cho nàng tốt. Ba ngày ba đêm đó, nàng tỉnh hắn chăm sóc nàng, nàng mê hắn cũng chăm sóc nàng, nàng không ăn, không uống hắn cũng không ăn, không uống theo, căn bản chẳng có lúc nào nghỉ ngơi. Nguyệt Tích Lương vẫn nhớ rõ, nửa đêm nàng mơ hồ tỉnh lại, thấy hắn vì quá mệt mỏi nên đã gục bên giường bệnh ngủ thiếp đi mất, tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Rất ấm, hơi ấm của tình thân.....
Nhớ lại chuyện cũ, Nguyệt Tích Lương không khỏi đỏ hốc mắt. Đúng rồi, từ trước đến giờ Nguyệt Tích Lương nàng chưa bao giờ thiếu tình thương, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.
Nguyệt Tích Lương lấy lại tinh thần, thấy mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm nàng đợi câu trả lời, nàng liền đáp.
\- " Khụ, chúng ta không những giải được Vu thuật mà còn thu hoạch được thêm chiến lợi phẩm. Có thời gian ta sẽ kể lại tường tận cho ngươi. "
Vu tộc cũng được coi là chiến lợi phẩm đi?
\- " Nga? "
Nguyệt Hạo Thần gật gật đầu, lúc này mới để ý thấy đằng sau Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thấp thoáng một dáng người quen thuộc.
Hắn cho rằng mình hoa mắt, dụi dụi vài rồi nhìn lại lần nữa, nhất thời bật thốt lên.
\- " Triển Chính Hi, sao ngươi lại ở đây?! "
Triển Chính Hi mấy tháng trước đã 'bỏ nhà ra đi' làm cho bọn hắn lo lắng tột độ. Thậm chí còn không tiếc vận dụng cả binh lính trong tay Bắc Mạc Phong để đi tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Bọn hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Mặc dù không còn truy tìm quá rầm rộ nhưng hàng ngày người của Bắc Mạc Phong vẫn âm thầm tìm kiếm Triển Chính Hi trong tứ quốc.
Thật không ngờ, bây giờ Triển Chính Hi lại vô thanh vô tức trở về rồi. Rõ ràng là chuyện tốt nhưng tại sao lại khiến người ta giận sôi đây?
Tên này không nghĩ đến người khác sẽ lo cho hắn hay sao?
Hừ! Để xem lúc sau ta xử lý ngươi thế nào?
Nguyệt Tích Lương nhìn thoáng qua Triển Chính Hi, bất đắc dĩ kể lại lần tái kiến ngày hôm đó.
\- " Chuyện là vậy.... "
Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt nghe đến nhập tâm, mày đồng thời nhíu chặt. Lát sau, khi Nguyệt Tích Lương kết thúc câu chuyện, Nguyệt Hạo Thần đã không chút kiêng dè mắng Triển Chính Hi.
\- " Tên ngu ngốc nhà ngươi! Ta đã dặn ngươi cần gì có thể nói với ta cơ mà. Ai bảo ngươi đi một mình đến Nam Viêm quốc như vậy? Ta có thể đi cùng với ngươi, có hề gì?! "
Triển Chính Hi biết lần này mình thực sự đuối lý, buồn buồn cúi đầu.
\- " Xin lỗi, là ta không tốt, làm ảnh hưởng đến mọi người. "
Nguyệt Hạo Thần hừ lạnh trong lỗ mũi từ chối cho ý kiến, hắn quay sang Nguyệt Tích Lương, tâm tình phức tạp hỏi.
\- " Vậy là muội đã biết? "
Mệt hắn còn đang không biết nên nói ra với nàng như thế nào. Hóa ra nàng đều đã biết hết.
Biết..... sao có thể bình thản như thế này?