Lại quay trở lại với Vu tộc, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đeo bọc hành lý đứng đối diện Lăng Tiêu Nhiên.
\- " Mẫu thân, ta đã học thuộc hết khẩu quyết Vu thuật, những thứ này ngươi cầm lấy. "
Vừa nói Nguyệt Tích Lương vừa dúi một cuộn da dê vào trong tay mẫu thân. Cuộn da dê này chứa hai loại khẩu quyết nguyền rủa và đằng mộc.
Ngày hôm đó Nguyệt Tích Lương vừa dụ dỗ vừa đe dọa mới moi được khẩu quyết từ trong tay Lã Oa. Đương nhiên, nàng ta không mang theo nó bên người mà luôn giấu ở chỗ không ai ngờ tới, bên trong cột đá trắc nghiệm huyết mạch.
Mục đích của Nguyệt Tích Lương đến đây chính là giải Vu thuật cho Bắc Mạc Quân, giờ mục đích hoàn thành, nàng và hắn cũng nên rời đi.
Nguyệt Tích Lương nghĩ nghĩ một hồi, lại bồi thêm.
\- " Mẫu thân, lực lượng huyết mạch của ngươi cao như vậy, ngươi cũng nên học Vu thuật, coi như là có thêm một bí kỹ phòng thân. Hơn nữa, tộc nhân Vu tộc hiện nay biết Vu thuật không có mấy người, ngươi xem xét thế nào chọn lọc ra những hậu bối ưu tú để truyền thụ khẩu quyết cho bọn hắn. Đã là Vu tộc thì nên biết Vu thuật, nếu không thì chỉ là cái danh hão. "
Trước kia Lã Oa là một con người ích kỷ, mặc dù nàng ta cũng có truyền đạt Vu thuật cho các trưởng lão và thánh nữ nhưng lại cố tình giữ lại một phần. Làm cho Vu thuật của bọn hắn hoặc là không thi triển ra, hoặc là có thiếu xót, giảm đi một nửa công dụng.
\- " Được. "
Lăng Tiêu Nhiên cất cuộn da dê vào trong ngực, có chút không bỏ được cầm tay Nguyệt Tích Lương.
\- " Hay là... các ngươi ở lại đây thêm một đoạn thời gian, đi vội như vậy làm gì? "
Bản thân Lăng Tiêu Nhiên vừa mới lên chức vị tộc trưởng, còn nhiều việc cần giải quyết, bận đến nỗi bù đầu. Nếu không là như vậy, nàng đã đi cùng với Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân. Nàng mới không cần suốt ngày làm tộc trưởng gì đó, chẳng qua đây là việc đầu tiên mà Lương bảo bảo nhờ vả, nàng không nỡ từ chối cũng muốn làm nó một cách nửa vời.
Nguyệt Tích Lương nghe vậy, không thể nào nói huỵch toẹt ra là nàng đang vội trở về Cảnh Lăng để xem xét 'thi thể' phụ thân được. Nguyệt Tích Lương đành trả lời.
\- " Mẫu thân, Bắc Mạc Quân đã truyền tin kêu thân tín của hắn đến đây giúp đỡ ngươi, ngươi không phải lo lắng về vấn đề nhân lực. Còn chúng ta..... đúng rồi, Quỷ Âm môn không phải đã xuất thế một thời gian hay sao? Người làm môn chủ như ta vẫn chưa một lần quản chuyện tông môn. Thiết nghĩ... lần này chúng ta sẽ đến đó một chuyến. "
Nguyệt Tích Lương nói đều là sự thật nha! Nàng sẽ đi Quỷ Âm môn, nhưng là sau khi trở về Cảnh Lăng. Giữa hai việc, việc nào nặng hơn nàng rất rõ ràng.
Lăng Tiêu Nhiên hiển nhiên không hề nghi ngờ mức độ chân thật trong câu nói của nữ nhi, chỉ tiếc nuối thở dài.
\- " Vậy được, các ngươi đi đường cẩn thận. Khi nào xong việc ta sẽ đi tìm các ngươi. "
Nữ nhi lớn rồi, muốn giữ cũng không được nữa. Nàng cũng có bầu trời của riêng nàng.
\- " Bắc Mạc Quân, nếu không bảo vệ tốt Lương bảo bảo thì mang đầu của ngươi về đây cho lão nương! "
Lăng Tiêu Nhiên bỗng dưng chuyển hướng, mang khuôn mặt cực kỳ khó ở cảnh cáo Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân đạm mạc gật đầu, không nhiều lời.
\- " Tuân lệnh. "
Nhưng mà nhạc mẫu đại nhân, sao ngươi phân biệt đối xử như vậy? Ngươi chưa từng nghe câu 'hiền tế như thân tử' sao?
Nếu để Lăng Tiêu Nhiên nghe được lời này, chắc chắn nàng sẽ phỉ nhổ mỗ vị vương gia một trận. Không chỉ lão nương mà là chưa có ai từng nghe câu này có được hay không? Đó là do ngươi tự chế! Ta biết thừa!
Nguyệt Tích Lương nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm bèn mở miệng.
\- " Mẫu thân, chúng ta đi, ngươi bảo trọng. "
Lăng Tiêu Nhiên mím môi, hít hít cái mũi đỏ hồng, rút từ trên đầu một cây trâm bạch ngọc điêu khắc hoa văn cổ xưa cài lên tóc Nguyệt Tích Lương, cố tình dặn dò.
\- " Mẫu thân biết cây trâm này không được đẹp nhưng hãy nhớ..... con không được tháo nó ra. Có lẽ.... vào những lúc nguy nan, nó sẽ cứu con một mạng. "
Cây trâm này là bảo vật trấn tộc của Vu tộc, đời đời truyền xuống, được cất giữ bên trong từ đường. Điều này Lăng Tiêu Nhiên chỉ biết được khi đã lên làm tộc trưởng, trưởng lão không dám giấu giếm, biết gì đều báo cáo hết với nàng.
Món đồ này Lăng Tiêu Nhiên không muốn để nó phủi bụi, cũng không muốn tự mình giữ bèn trao cho Nguyệt Tích Lương. Ít ra, khi phiêu bạt bên ngoài nữ nhi sẽ có một ít bảo đảm. Nàng chỉ giúp được đến vậy mà thôi...
Nguyệt Tích Lương sờ vào trâm cài mát lạnh, dẫu nghi hoặc nhưng cũng đáp ứng xuống.
\- " Được rồi, các ngươi đi đi. "
Lăng Tiêu Nhiên hài lòng phẩy tay. Nàng đứng dưới chân núi Phong Lộng đưa mắt nhìn hai bóng dáng xa dần, xa dần.... cho đến khi mất hút.
Khi Mộ trưởng lão tìm thấy Lăng Tiêu Nhiên chính là lúc nàng vừa thu hồi tầm mắt. Hắn nhanh nhẹn đi đến, chắp tay.
\- " Tộc trưởng, môn phái bên trên gửi thư phản hồi. Nói chấp nhận yêu cầu của người, chỉ mong.... sau này người sẽ không hối hận. "
Lăng Tiêu Nhiên nhướng mi, rất không khách khí cười to, quay đầu bước lên núi, vừa đi vừa ngâm.
\- " Đừng hỏi ta có bao giờ hối hận?
Ta sẽ vui vẻ trả lại hai từ 'bất hối'! "
Mộ trưởng lão gãi đầu, vẫn không kìm lòng mà chạy theo nàng, hỏi lại.
\- " Môn chủ, ngươi thật sự quyết tâm rời khỏi sự che chở của môn phái ư? "
\- " Không vậy thì sao? "
Cái gì mà che chở, các ngươi tự biến mình thành con chó của bọn hắn thì đúng hơn. Nếu Lăng Tiêu Nhiên nàng ở đây, điều này nhất thiết cần phải làm!