Khi Bắc Mạc Trì mặc long bào xuất hiện, các tiếng xì xào bàn tán cũng dần lắng xuống.
\- " Hoàng thượng vạn tuế! "
Hắn gật đầu, nhẹ phất ống tay áo, giọng nói có phần uy nghiêm hơn thường ngày.
\- " Đứng lên đi. Hôm nay Mạc Thanh đế quốc phái xứ giả đến thăm Cảnh Lăng ta, trẫm lấy làm vinh dự. Mọi người không cần đa lễ, hãy tận hưởng yến tiệc này thật vui vẻ... "
\- " Vâng, hoàng thượng! "
Nguyệt Tích Lương ngồi trở lại ghế, ngước mắt nhìn thân ảnh màu vàng ở trên đài cao, ghé vào tai Bắc Mạc Quân hỏi nhỏ.
\- " Uy, sao Hoàng bá bá lại mang khăn che mặt thế kia? "
Đúng vậy, Bắc Mạc Trì không hiểu làm sao lại đeo một cái khăn che mặt dày cộp, chỉ hở ra mỗi đôi mắt.
Không phải là nhan sắc yêu quý của hắn bị tổn hại đi?
Bắc Mạc Quân chỉ cảm thấy vành tai ngứa ngứa, ấm nóng.
Thình thịch!
Con tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
Hắn không tự chủ được quay đầu đi nơi khác, môi mỏng mấp máy.
\- " Chắc là do phụ mẫu của ngươi gây ra. Đây cũng không phải là lần đầu tiên... "
Đến Bắc Mạc Quân cũng phải cảm thấy thương cảm cho lão cha mình.
Phu thê Nguyệt vương quá hung hãn rồi...
Đánh ai không đánh, cứ thích đánh hoàng đế. Mà đánh đâu không đánh, cứ thích đánh vào mặt.
Người nào đó còn chưa hề nghĩ đến lí do Bắc Mạc Trì bị hành hạ.
Chẳng phải là do tên vô lương tâm hắn hay sao?
\- " Nga~ "
Nguyệt Tích Lương gật gù.
Nàng nhớ ra rồi, trong thư phụ thân viết đã nhắc đến vấn đề này nha.
Bắc Mạc Trì bây giờ hoàn toàn là một đầu heo. Xấu đến không thể xấu hơn.
Đáng đời!
\- " Bệ hạ! "
Bỗng một giọng nói ồm ồm vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mỗ vị hoàng thượng đang lén lút soi gương cũng bị giật mình, suýt chút nữa làm rơi cái gương yêu quý.
Hắn lặp tức ngồi ngay ngắn lên, giả bộ ho vài tiếng.
\- " À, khụ khụ! Luân vương gia không biết có chuyện gì? "
Không sai, người lên tiếng chính là Luân vương, đệ đệ ruột của đương kim hoàng thượng đế quốc Mạc Thanh. Cũng là người dẫn đầu đoàn xứ giả lần này.
Nguyệt Tích Lương liếc hắn một cái rồi dứt khoát rời đi ánh mắt.
Không phải mỹ nam tử. Không nhìn!
Con mắt này chỉ để nhìn mỹ nam mà thôi.
\- " Bệ hạ chắc cũng biết rõ, tại sao chúng ta lại đến Cảnh Lăng? "
Luân vương đứng dậy, có chút tâm cao khí ngạo trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Trong suy nghĩ hắn, Cảnh Lăng chỉ là một quốc gia yếu kém, không đáng để vào mắt.
Vì vậy hắn không cần quá kính cẩn làm gì.
Nhưng hiển nhiên, thái độ đó của hắn ta đã chọc giận Bắc Mạc Quân.
Dù không nói năng gì, bất quá không khí xung quanh Bắc Mạc Quân đang có xu thế ngày một lạnh. Đến nỗi Nguyệt Tích Lương phải đánh cái rùng mình.
Dám coi khinh Cảnh Lăng ư?
Sẽ có một ngày, hắn - Bắc Mạc Quân sẽ dẫn binh đánh cho Mạc Thanh không còn một mảnh giáp!
Hắn nói được làm được!
Hai tay Bắc Mạc Quân bất giác nắm thật chặt.
Loại cảm giác khuất nhục này... thật khó chịu.
Nguyệt Tích Lương ngồi cạnh cũng cảm nhận được tâm tình của hắn lúc này.
Nàng không quan tâm, nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc không hiểu được vấn đề.
Đế quốc Mạc Thanh à...
Bắc Mạc Trì ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng.
\- " Trẫm biết và trẫm cũng không quên. "
\- " Vậy thì tốt! Ý bệ hạ thế nào? "
Khi hỏi, con mắt ti hí của Luân vương không biết vô tình hay hữu ý quét qua chỗ ngồi Nguyệt Tích Lương.
\- " Về chuyện liên hôn giữa hai nước, nếu thành thì không thể tốt hơn. Trẫm còn hai nhi tử Đại vương gia và Tam vương gia là chưa có vương phi... Thụy Miên công chúa không biết vừa ý ai? "
Bắc Mạc Trì điềm tĩnh trả lời.
Hắn tự động bài trừ Nhị vương gia ra khỏi danh sách.
\- " Hừ! Bệ hạ, người có phải hồ đồ rồi không? Mạc Thanh ta đã chỉ đích danh Nhị vương gia - Bắc Mạc Quân! "
Luân vương càng nói càng trở nên ngông cuồng, không thèm giữ thể diện cho hoàng đế Cảnh Lăng.
Bắc Mạc Trì nghe đến đây cũng phát hỏa, giọng nói không hòa nhã như trước nữa.
\- " Thụy Luân! Trẫm nể tình ngươi là người ngoài, đừng quá phận! Bắc Mạc Quân... không được! "
Ngồi im lặng nãy giờ tiếp thu cuộc nói chuyện của hai người, Nguyệt Tích Lương rốt cuộc cũng hiểu ra tường tận vấn đề.
Hắc...
Thảo nào... đột nhiên lão hoàng đế kia lại ban thánh chỉ tứ hôn.
Chẳng phải để cho nàng làm tấm bình phong của Bắc Mạc Quân à?
Coi như bọn hắn lợi hại.
\- " Tại sao chứ? "
Lần này Luân vương còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nữ thanh thúy đã vang lên trước.
Người chất vấn là thiếu nữ ngồi cạnh hắn. Thân phận hẳn là rất cao quý.
Thiếu nữ này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Dung nhan xinh đẹp, quyến rũ động lòng người.
Y phục màu đỏ lửa ôm sát thân hình có lồi có lõm của nàng ta khiến cho rất nhiều nam tử ở đây thèm nhỏ dãi.
Nhìn khắp đoàn xứ giả, chỉ có mỗi nàng ta là nữ tử.
Nguyệt Tích Lương liền biết rõ, đây là Thụy Miên công chúa đại danh đỉnh đỉnh.
Tiếc rằng, từ trước đến giờ nàng không hứng thú với mỹ nữ, chỉ hứng thú với mỹ nam.
Khẽ huých ai đó, Nguyệt Tích Lương nhỏ giọng nói.
\- " Chậc, đẹp thì đẹp thật. Nhưng ta thấy... ngươi vẫn thích hợp với nam tử hơn! "
Bắc Mạc Quân hừ lạnh một tiếng, ngược lại không trả lời nàng mà quay sang sang Thụy Miên.
\- " Là giả vờ không thấy, hay là nói... Thụy Miên công chúa bị mù? Bổn vương đã có vương phi rồi! "
Lời nói sắc bén, lạnh lùng, không một chút lưu tình.
\- " Ngươi... "
\- " Hoàng thúc! "
Lúc Luân vương toan bộc phát thì bị Thụy Miên kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng nhìn về phía Nguyệt Tích Lương, lời nói dịu dàng như nước, nhưng ánh mắt lại hàm chứa oán độc.
\- " Là tiểu oa nhi này sao? "