Ngu trưởng lão, Tường trưởng lão một tả một hữu vây công Lăng Tiêu Nhiên không một kẽ hở.
Mắt thấy lưỡi đao sắp chém tới cổ nàng, Lăng Tiêu Nhiên bình tĩnh uốn người một góc chín mươi độ, hiểm hiểm tránh thoát. Cánh tay cầm kiếm cũng không chậm trễ đưa lên đỡ thanh đao còn lại, tư thế nàng mềm dẻo lại vô cùng quái dị.
Keng!
Kiếm và đao ma sát với nhau tạo thành tiếng động nhức tai. Nàng nhân lúc Tường trưởng lão hơi khựng người lại liền đạp vào bụng hắn một cước, mượn lực bay ra ngoài hơn mười thước, tiếp đất hoàn mỹ.
Bịch bịch!
Tường trưởng lão bị một cước của Lăng Tiêu Nhiên làm cho phải lùi lại gần chục bước, khóe miệng rơm rớm máu.
Một chiêu. Chỉ một chiêu. Lănh Tiêu Nhiên dưới hàng trăm con mắt kinh hãi thành công làm bị thương Tường trưởng lão.
Một cước này thoạt nhìn tưởng nhẹ nhàng nhưng lại nhân cơ hội đưa ám kình, một dạng nén nội lực vào trong cơ thể đối phương. Hiện giờ trong cơ thể Tường trưởng lão ám kình đang phá hoại bừa bãi, làm bị thương lục phủ ngũ tạng hắn.
Nói đến giết người, kiểu này chính là giết người không thấy vết thương.
Tường trưởng lão ác liệt nhìn nàng, âm thầm vận công điều tức. Ngược lại là Lăng Tiêu Nhiên, nàng không được thảnh thơi như hắn, vừa đặt chân xuống đất Ngu trưởng lão đã ra chiêu tiếp theo.
Đại đao từ trên đầu giáng xuống, Lăng Tiêu Nhiên chân đạp xuống đất, uyển chuyển xoay một vòng. Kiếm quang chớp động, Ngu trưởng lão nhạy cảm phát hiện nguy hiểm, không kịp suy nghĩ nhiều đã thu đao, tránh sang một bên.
Hắn phản ứng nhanh nhưng kiếm của Lăng Tiêu Nhiên lại càng nhanh hơn, chém vào bả vai Ngu trưởng lão, sâu đến tận xương.
Tốc độ ra kiếm thật nhanh!
Ngu trưởng lão ôm lấy bả vai máu chảy đầm đìa, trầm mặt, phun từng chữ.
\- " Là ta đã coi thường ngươi. "
Lăng Tiêu Nhiên cười tủm tỉm, ngoài mái tóc có hơi rối thì cũng không chịu tổn hại gì.
\- " Quá khen. Vừa rồi là các ngươi tấn công ta, bây giờ..... đến lượt ta đáp lễ các ngươi! "
Nói đoạn, thân hình Lăng Tiêu Nhiên thoắt cái biến mất vô tung vô ảnh.
Tại đây một số người có nhãn lực gặp Lăng Tiêu Nhiên thi triển tuyệt học lặp tức sửng sốt, buột miệng hô.
\- " Mê Tung Bộ! "
Mê Tung Bộ, tên như ý nghĩa, chia làm hai phần.
Phần thứ nhất, mê bộ, mê hoặc tầm nhìn địch nhân, luyện đến cảnh giới cao có thể sinh ra tàn ảnh tựa phân thân. Phần thứ hai, tung bộ, chính là sử dụng tiểu xảo cùng tốc độ tuyệt đối làm cho chính bản thân mình giống như biến mất, vô tung vô ảnh. So với mê bộ, tung bộ càng phù hợp với công việc ám sát hơn.
Hiển nhiên Lăng Tiêu Nhiên là đang sử dụng tung bộ trong Mê Tung Bộ.
Mê Tung Bộ vốn là bộ môn khinh công nhất đẳng đã sớm thất truyền trên giang hồ, tại sao Thánh nữ lại biết được?
Bắc Mạc Quân vân vê cằm, nghĩ ngợi. Hóa ra nhạc mẫu đại nhân cơ duyên không cạn, học được Mê tung bộ. Khi nào có cơ hội, hắn phải dụ dỗ nàng luận bàn một trận. Để xem Mê Tung Bộ của nàng và Yến Kinh Hồng của hắn, đâu mới là khinh công đứng nhất giang hồ.
Trở lại trên võ đài, Lăng Tiêu Nhiên đột ngột biến mất làm Ngu trưởng lão và Tường trưởng lão kinh hoảng tột độ, quay ngang quay ngửa kìm kiếm.
Người đâu rồi?
Tại sao vừa ở đây, thoắt cái đã không thấy?!
\- " Ta ở chỗ này"
Giọng nói Lăng Tiêu Nhiên vang lên bên tai Tường trưởng lão. Hắn theo phản xạ vung đao chém về đằng sau, nhưng hắn lại chỉ chém vào không khí, bóng dáng Lăng Tiêu Nhiên vẫn chưa lộ tới.
Xoẹt!
\- " A!! "
Kiếm quang chớp hiện rồi biến mất, chém vào lưng Tường trưởng lão làm hắn kêu lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt.
Chết tiệt!
Tường trưởng lão lảo đảo lùi về phía sau đề phòng, chỉ cảm thấy vùng lưng đau đến mất cảm giác.
Ngu trưởng lão thấy Tường trưởng lão trúng chiêu thì thêm sợ hãi, đề cao cảnh giới, chú mọi động tĩnh xung quanh dù chỉ nhỏ nhất.
Rắc...
\- " Ở đây! "
Ngu trưởng lão gầm lên, không hề do dự huy vũ khí đâm về phương hướng phát ra tiếng động, nhanh và mạnh.
Nhưng mà.... xuất hiện trước mắt Ngu trưởng lão lại là dung nhan già nua, hoảng sợ của Tường trưởng lão. Ngu trưởng lão giật giật cơ thể, muốn thu tay lại thì đã không còn kịp....
Phụt!!!
Máu tươi ấm nóng nhuốm đỏ cả gương mặt Ngu trưởng lão, hai mắt Tường trưởng lão nhìn hắn vừa không thể tin vừa oán hận, môi mấp máy nhưng nói không nên lời, ngã xuống.
Thảm trạng của Tường trưởng lão không thể nói là tốt, hay nói chính xác hơn là kinh dị. Lưỡi đao Ngu trưởng lão vốn rất sắc bén, hơn nữa hắn còn vận mười thành nội lực. Một đao này chém ra, trực tiếp bổ đôi cơ thể Tường trưởng lão, phân thành hai nửa.
\- " ........ "
Một khắc này, cả luyện võ trường nhiều người như vậy lại im phăng phắc đến hoảng hồn.
Trong mắt bọn hắn chính là Ngu trưởng lão nhân lúc hoảng loạn cố ý diệt trừ Tường trưởng lão. Ngu trưởng lão có oan khuất nhưng lại không thể biện minh.
\- " Chậc chậc, Ngu trưởng lão, dù ngươi có hận Tường trưởng lão như thế nào thì cũng không nên công khai giết hắn như vậy.... "
Thanh âm Lăng Tiêu Nhiên như ác ma vang lên từ đầu bên kia võ đài. Chẳng biết từ bao giờ nàng đã đứng đó, tóc đen bay múa, y phục không nhiễm bụi trần.
Ngu trưởng lão cũng bởi giọng nói của nàng mà hồi thần, nhìn đại đao đỏ tươi trong tay lại nhìn thi thể Tường trưởng lão. Hắn bỗng dưng như bừng tỉnh đại ngộ, giương mắt trừng Lăng Tiêu Nhiên, rít qua từng kẽ răng.
\- " Lăng Tiêu Nhiên! Ngươi là cố ý!! "
Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Lăng Tiêu Nhiên rất muốn cười to. Đúng! Là ta cố ý đó! Như thế nào? Ngươi có thích món quà của ta hay không?
Muốn thì muốn như vậy nhưng Lăng Tiêu Nhiên không ngu. Nàng nghiêng nghiêng đầu, làm ra hành động không hề phù hợp với độ tuổi, chu mỏ vịt.
\- " Ngươi nói cái gì, ta không có hiểu. "