Không biết cả buổi tối hôm đó Lã Oa đã cố nhồi nhét những gì vào đầu Lăng Tiêu Nhiên, Nguyệt Tích Lương chỉ biết rằng, ngay ngày hôm sau Lăng Tiêu Nhiên đã được công bố thân phận, đồng thời có quyền hành chỉ dưới tộc trưởng.
Lãnh Phong biết Lăng Tiêu Nhiên đã tỉnh, hắn rất muốn đi thăm nàng nhưng lại nhận được tin khẩn từ thân tín của hắn bên trong môn phái. Hắn đành phải không từ mà biệt cấp tốc rời khỏi Vu tộc, chỉ để lại lời nhắn cho Lã Oa kêu nàng cứ chuẩn bị hôn lễ trước đợi hắn trở lại.
Người của hắn nói, có phong thanh thiếu chủ sắp trở về rồi. Thiếu chủ ở đây đương nhiên là thiếu chủ thực sự, mà hắn.... cả môn phái đều biết hắn chỉ là thiếu chủ trên danh nghĩa. Điều này đối với hắn không tốt chút nào!
Hắn đã phải hy sinh bao nhiêu, cống hiến bao nhiêu cho môn phái mới được địa vị ngày hôm nay. Không thể chỉ vì vị thiếu chủ nào đó bất ngờ quay trở lại mà sụp đổ được. Lãnh Phong hắn không cam tâm!
Ngay lúc Lãnh Phong trên đường về môn phái hắn đã đồng thời hạ lệnh tru sát 'thiếu chủ'. Bằng mọi giá không thể để hắn bước chân vào tông môn.
Lãnh Phong mặc dù chỉ là nghĩa tử được nhận nuôi nhưng tham vọng của hắn không nhỏ, trong lòng hắn vẫn luôn tự nhận định bản thân là môn chủ tương lai. Nếu không phải vì như vậy, hắn sẽ không ra lệnh để người khác gọi hắn một tiếng " Lãnh thiếu môn chủ ". 'Thiếu môn chủ' và 'thiếu chủ', chỉ khác nhau một từ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.
'Lãnh thiếu môn chủ' nghe không phải càng có thân phận hơn sao?
Nói theo kiểu của Nguyệt Tích Lương thì chính là: Sang chảnh!
Một tuần sau khi Lãnh Phong rời đi, có mấy 'điệp viên nằm vùng' đã bắt đầu có dấu hiệu rục rịch.
\- " Không biết hắn có việc gấp gì nhưng mà..... Lãnh Phong đi rồi chúng ta cũng nên đẩy nhanh kế hoạch. "
Nguyệt Tích Lương vừa cắn hạt dưa vừa lải nhải, ngồi trên ghế, chân vắt vẻo rất thích ý.
Sở dĩ nàng và Bắc Mạc Quân không dám hành động quá đại ý là bởi vì có sự hiện diện của Lãnh Phong. Bọn họ muốn tránh đối đầu trực tiếp với hắn, đơn giản bởi vì đằng sau hắn chính là môn phái thần bí người người kiêng kị. Bây giờ bọn họ còn chưa có năng lực giao phong trực diện với môn phái đó. Để ngừa vạn nhất..... vẫn là làm con rùa rụt cổ đi!
Bắc Mạc Quân gõ gõ mặt bàn, gật đầu.
\- " Cũng tốt, chúng ta ở Vu tộc đủ lâu rồi, không nên tiếp tục lãng phí thời gian.... "
Bọn họ còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, thời gian chính là thứ quý giá nhất, chậm trễ một khắc cũng làm hỏng đại sự.
Lănh Tiêu Nhiên nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Nguyệt Tích Lương lại ngó ngó Bắc Mạc Quân, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
\- " Ta rõ ràng chỉ cho mời Lương bảo bảo đến xem bệnh, tại sao Nhị vương gia Bắc Mạc Quân ngươi cũng tới đây? "
Lại nói, ngươi ở nơi này không sợ bị người ta nghi ngờ sao? Lão nương đâu có 'quen biết' ngươi!
Bắc Mạc Quân rất nghiêm túc chỉnh.
\- " Nhạc mẫu, ngươi có thể gọi ta là Mạc Quân, Quân nhi hay Tiểu Quân Quân đều được, đừng gọi là Nhị vương gia nữa, rất xa cách. Dẫu sao chúng ta cũng là người một nhà. "
Lăng Tiêu Nhiên co giật khóe môi, mắt trợn trắng. Ai là người một nhà với ngươi? Ta còn chưa đồng ý gả Lương bảo bảo cho ngươi có được hay không?
Với cả.... Tiểu Quân Quân là cái quần gì? Ai nghĩ ra cái tên này? Thật không ngửi được, sến muốn chết!
Ai đó hồn nhiên không hề nghĩ tới, cái tên Lương bảo bảo mà nàng vẫn hay dùng sến không kém, gọi một tiếng là da gà da vịt nổi hết cả lên nha.
\- " Trả lời trọng điểm! "
Lăng Tiêu Nhiên vô cùng có hảo ý nhắc lại. Âm lượng bất giác tăng thêm vài phần.
\- " Khụ! Nhạc mẫu đại nhân không cần lo lắng, tiểu tế ở đây cũng sẽ không dẫn đến hiềm nghi. Bởi lẽ cả Vu tộc đều biết, 'Lão Ngũ' và 'Phong Hoan' chính là một đôi đoạn tay áo chi phích! "
Bắc Mạc Quân thành thật trả lời, lưng thẳng đứng như cây tùng.
Thì ra là thế! Thảo nào mấy ngày nay nàng để ý ánh mắt tộc nhân Vu tộc nhìn hai người bọn hắn rất kỳ lạ, thậm chí có phần.... xa lánh.
Lăng Tiêu Nhiên nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ phán.
\- " Tóm tắt là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì? Ta không phải ngu. "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
Hắn đang tự hỏi, hắn đã làm gì phật ý nhạc mẫu đại nhân ư? Tại sao hắn có cảm giác như mình bị ghét bỏ, hắt hủi đây??!
Người khác muốn nghe hắn nói thêm vài câu còn khó mà nàng lại chê hắn nói nhiều? Thiên lý ở đâu cơ chứ?
Nhạc mẫu đại nhân, ta xin được phép đính chính, ta mới nói có hai câu thôi mà. Hơn nữa..... hai câu cày không thể tóm tắt được! Hắn thật là oan uổng, hắn muốn lên quan phủ đánh trống kêu oan!!
Thực chất Lăng Tiêu Nhiên cũng không biết nàng bị làm sao. Chỉ là khi nhìn thấy bản mặt Bắc Mạc Quân nàng lại nhớ đến hắn vậy mà dám vô thanh vô tức cướp lấy nữ nhi nàng, nàng liền khó chịu. Theo bản năng nàng bắt bẻ hắn nhiều một chút mà thôi, cho hắn biết thế nào là mối quan hệ 'mẹ vợ con rể' khắc nghiệt....
Nguyệt Tích Lương nhịn cười, phớt lờ ánh mắt tố cáo đáng thương của Bắc Mạc Quân, quay sang nói với Lăng Tiêu Nhiên.
\- " Mẫu thân, lần này ta không chỉ nuốn lấy đi khẩu quyết Vu thuật, ta còn có một việc nữa muốn giải quyết. Mà việc này..... duy độc mẫu thân người là làm được. "
Lăng Tiêu Nhiên rất mực hồ nghi.
\- " Là chuyện gì? "
Nguyệt Tích Lương mỉm cười, trong ánh mắt sáng rỡ sự cuồng vọng khó kiềm chế.
\- " Ta muốn người sẽ thay thế Lã Oa, trở thành tộc trưởng Vu tộc đời tiếp theo, nắm giữ thế lực Vu tộc cho chúng ta sở dụng. "