Mẹ nó Phong Hoan, ngươi nếu không chữa trị được thật thì đợi lão tử về xé xác ngươi đi!
Ngu trưởng lão hung hăng trừng Nguyệt Tích Lương, không tiếng động đe dọa, thực chất hắn đang khóc không ra nước mắt.
Nang giật giật khóe môi, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Ngươi vô lý! Là ngươi lôi ta đến đây, là ngươi tự chủ trương, là ngươi không chịu hỏi ý kiến ta trước, sao bây giờ lại trút hết lên đầu ta? Ta dễ bị bắt nạt thế ư?
Thôi được rồi, Nguyệt Tích Lương chấp nhận nhìn vào sự thật, đó là với thân phận hiện tại.... nàng đúng là quả hồng mềm không thể mềm hơn nha!
\- " Bắt đầu đi. "
Lã Oa phất tay ra hiệu cho mọi người nhường đường để Nguyệt Tích Lương có lối đi vào giường bệnh.
Nàng hít sâu một hơi, trong lòng thì bình tĩnh không gợn sóng nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ nơm nớp lo sợ, hít một hơi thật sâu, dáng dấp cứng ngắc, bước đi nặng nề.
'Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
Tráng sĩ một đi không trở lại! "
Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn như tráng sĩ đi ra chiến trường của Nguyệt Tích Lương, Ngu trưởng lão bất lực che mặt, không nỡ nhìn thẳng.
Thôi xong! Lần này xong rồi! Lần này hắn chơi ngu rồi!
Không phải tên này thật không lên được mặt bàn đó chứ?!
Trái ngược với Ngu trưởng lão, những người còm lại thì ôm ngực xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa chờ đợi Ngu trưởng lão một phen mất mặt.
Nguyệt Tích Lương đi đến bên giường, đưa tay, phập phần mạnh mẽ kéo màn lên....
Xoẹt!
Tấm che được vén, lộ ra nữ tử đang nằm yên vị trên giường, hai tay để lên ngực, mắt nhắm chặt chìm trong giấc ngủ. Khi dung nhan của vị nữ tử ấy đập vào mắt, trong đầu Nguyệt Tích Lương bỗng bật ra hai câu thơ.
Mặt mày như họa, da hơn tuyết
Băng thanh ngọc khiết, mỹ nhân miên....
Tự nhẩm hai câu thơ xong, Nguyệt Tích Lương không kìm được lại tự gật gù tán thưởng.
Gì chứ? Thơ này không phải là thơ nàng mượn dùng của người ta nha, là do nàng thực sự tức cảnh thành thơ đó, sáng tác trong vòng hai giây, có bản quyền. Thế nào? Thấy khâm phục chưa? Ha ha ha...
Mà khoan!
Tại sao nàng lại phải làm thơ ca ngợi nhan sắc của nữ tử này. Khuôn mặt quen thuộc này nàng nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, nhìn chán nhìn chê, nhìn đến nỗi hôn mê mà vẫn mơ tới rồi cơ mà!
Đây là mẫu thân của nàng cơ mà!!
Khóe môi Nguyệt Tích Lương co rút kịch liệt, đánh bay cái câu thơ chết tiệt ra khỏi suy nghĩ. Sư tử Hà Đông không 'băng thanh ngọc khiết' một chút nào, là 'đen sì thùi lùi' thì đúng hơn.
Nếu để Lăng Tiêu Nhiên nghe được câu này của Nguyệt Tích Lương, chắc chắn nàng sẽ vùng dậy khỏi giường mà tẩn cho nữ nhi một trận. Nữ nhi lớn rồi, càng ngày càng học hư!
Đúng vậy, người đang cần Nguyệt Tích Lương chẩn trị không phải là mẫu thân nàng \- Lăng Tiêu Nhiên thì là ai?
Thực chất Nguyệt Tích Lương đã sớm đoán được rồi. Người có thể khiến cho cả tộc trưởng và hai vị trưởng lão phải hao phí tâm tư thì chỉ có Thánh nữ mà thôi.
Nguyệt Tích Lương giả vờ giả vịt bị nhan sắc của Lăng Tiêu Nhiên chấn trụ, ngẩn ngơ hỏi ra câu đầu tiên từ khi bước chân vào phòng.
\- " Nữ tử này là ai? "
Lã Oa không vui lạnh giọng quát.
\- " Gọi Thánh nữ! "
Nguyệt Tích Lương như bị dọa sợ giật nảy mình, lắp ba lắp bắp nói.
\- " Vâng.... vâng, Thánh nữ. Bây giờ tiểu nhân sẽ xem bệnh cho Thánh.... Thánh nữ ngay! "
Đúng là không có tiền đồ!
Ngu trưởng lão lần nữa tuyệt vọng trốn vào trong góc phòng chơi trò trồng nấm, vẽ vòng tròn.
Nguyệt Tích Lương lúc này cũng chả còn tinh thần để ý đến hắn. Nàng quỳ một chân xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lăng Tiêu Nhiên bắt mạch. Khi bắt đầu xem bệnh, Nguyệt Tích Lương cũng không buồn làm trò, rất nghiêm túc, mày khẽ nhíu nghiền ngẫm.
Dù sao đây cũng là mẫu thân nàng, sao có thể qua loa đại ý được cơ chứ!
Lã Oa hài lòng gật đầu. Ít ra khi xem bệnh tiểu tử này cũng có chút phong phạm của đại phu. Tường trưởng lão thì không coi là vậy, nhếch môi khinh thường: Làm trò!
Thời gian uống một chén trà trôi qua, sau khi Nguyệt Tích Lương kiểm tra hết tình hình tổng thể của Lăng Tiêu Nhiên, cuối cùng đưa ra kết luận.
\- " Tộc.... tộc trưởng, Thánh nữ nàng hôn mê không phải do bị thương, cũng không phải do trúng độc. Là nàng tự phong bế lấy ngũ quan, từ chối tiếp xúc với ngoại giới. Nội lực đè ép huyệt Bách Hội, không chết nhưng đại não sẽ tạm thời ngừng hoạt động. Trừ phi bản thân nàng nguyện ý, nếu không.... nếu không nàng sẽ không tỉnh lại. "
Cái này vốn không được gọi là bệnh, mà là tổn thương tinh thần. Có lẽ.... có lẽ mẫu thân đã bị tổn thương khi tận mắt nhìn thấy phụ thân lành ít dữ nhiều đi?
\- " Đúng vậy, ngươi có thể phán đoán ra nguyên nhân nàng hôn mê, không tồi! "
Lã Oa rốt cuộc mỉm cười, khen ngợi nhìn Nguyệt Tích Lương. Những người khác cũng giật mình kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này thực có bản lĩnh.
Còn trẻ nhưng đã giỏi như vậy, trong giới y thuật đúng là tiền đồ vô khả lượng. Câu trả lời của 'hắn' trùng khớp với những đại phu khác đưa ra, thậm chí có phần chi tiết hơn, chỉ là...
\- " Vậy ngươi có trị được không? "
Đây mới là điều quan trọng nhất!