Hừ.....
Bắc Mạc Quân cắn chặt hàm răng, hừ nhẹ trong lỗ mũi, sắc mặt dưới lớp khăn khoắt cái trắng bệch. Ám khi được Lã Oa sai người chế tạo vừa dài vừa nhỏ, lại sắc, đã hoàn toàn ghim sâu vào trong cơ thể hắn.
Máu đỏ nhanh chóng thấm đẫm một khoảng y phục đằng sau lưng.
\- " Quân.... chàng sao rồi? "
Nguyệt Tích Lương hồi thần, giãy ra khỏi vòng tay Bắc Mạc Quân, hoảng hốt đụng vào miệng vết thương của hắn. Trong đêm tối, nàng không nhìn rõ máu, chỉ cảm thấy một thứ chất lỏng ấm ấm tuôn ra không ngừng, rất nhiều.
Bắc Mạc Quân gắng gượng phớt lờ cơn đau nhói, dắt theo Nguyệt Tích Lương tiếp tục chạy, không dám thả chậm tốc độ.
\- " Ta không sao. Chúng ta trước tiên rời khỏi đây... "
Hắn hiện tại đã bị thương, nếu còn chần chờ để bọn họ bắt kịp sẽ rất nguy hiểm. Bốn tay không thể đấu lại với nhiều tay, nhất là ở trong tình cảnh này.
\- " Được. "
Nguyệt Tích Lương mím môi, nửa đỡ Bắc Mạc Quân, mũi chân điểm xuống dưới mượn lực lao vào màn đêm, rất nhanh liền mất hút.
Trước khi đi, nàng còn quay đầu nhìn Lã Oa một cái. Ánh mắt đó không còn cà lơ phất phơ như thường ngày mà tràn ngập sát khí, ẩn ẩn thấy vẻ cuồng nộ.
Tộc trưởng Vu tộc phải không? Ngày hôm nay ngươi làm bị thương Tiểu Quân Quân, ta ghi nhớ. Đây chính là ý trời, định ngươi không thể nào có một kết cục tốt đẹp.... khi đã chọc phải ta!
Nhận một trả mười, đây là cách Nguyệt Tích Lương nàng đối nhân xử thế.
Lã Oa trơ mắt nhìn hai người rời đi ngược lại không tự mình đuổi theo, chỉ lãnh đạm phân phó.
\- " Các ngươi mang người đi lục xoát hết địa bàn tộc địa. Có người khả nghi, trực tiếp giết chết cho ta. Nhớ kỹ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ta không muốn ngày mai trong Vu tộc còn có đạo tặc hay gian tế đại loại vậy.... "
Nam tử kia thân trúng kịch độc của nàng, độc này rất lợi lại, cho dù không lặp tức chết thì tính mệnh cũng một sớm một chiều. Trừ phi hắn gặp được diệu thủ thần y. Như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không thể đi xa được. Những việc còn lại giao cho người khác là đủ, nàng còn phải về nghỉ ngơi.
\- " Vâng thưa tộc trưởng! "
......
Cạnh.
Nguyệt Tích Lương ôm Bắc Mạc Quân không biết đã hôn mê từ bao giờ vào phòng, lặng lẽ đóng chặt cửa lại.
Nàng thắp một ngọn nến, lột bỏ khăn che mặt, nhẹ nhàng đặt hắn nằm úp sấp lên giường, tránh đụng phải vết thương. Vết thương của Bắc Mạc Quân ở đằng sau lưng, trước tiên nàng phải giúp hắn chữa trị.
\- " Này, Tiểu Quân Quân! "
Nguyệt Tích Lương vỗ vỗ vào má Bắc Mạc Quân, chợt cảm nhận được da thịt hắn nóng đến lợi hại, mồ hôi ướt đẫm tóc mai. Khi hôn mê hắn vẫn còn lộ ra vẻ thống khổ, làm cho trái tim Nguyệt Tích Lương tê rần.
Nguyệt Tích Lương gọi vài lần vẫn không thấy Bắc Mạc Quân có dấu hiệu tỉnh lại, nàng bèn cúi xuống xem thương thế của hắn.
Xoẹt!
Vì có y phục vướng víu cách trở nên nàng trực tiếp xé nó đi, thập phần mạnh bạo.
\- " Trời đất..... "
Nguyệt Tích Lương không kìm được hít vào một ngụm khí lạnh, đau lòng không thôi.
Trước mặt nàng là miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, vùng da xung quanh đã chuyển thành màu tím đen, đến cả máu cũng vậy, hiển nhiên là có độc.
Ám khí cắm vào cơ thể hai phần ba, chỉ còn chừa lại một ít bên ngoài. Thật may là ám khí này chưa đâm trúng tim Bắc Mạc Quân, chỉ còn cách tim vài milimet, nếu không..... có là đại la thần tiên cũng không cứu nổi hắn.
Nguyệt Tích Lương nhanh chóng xoay người đi tìm hòm thuốc tùy thân, từ bên trong lấy ra một cái nhíp.
Bây giờ nàng đang muốn rút ám khí ra, vì kích thước ám khí này được chế tạo quá nhỏ nên nàng không thể dùng tay được.
\- " Tiểu Quân Quân, hãy cố gắng chịu đựng.... "
Nguyệt Tích Lương biết Bắc Mạc Quân không hề nghe thấy nhưng vẫn nhỏ nhẹ thì thầm bên tai hắn. Vừa nói, tay vừa động....
Phụt!
Leng keng!
Nguyệt Tích Lương dùng tốc độ sét đánh rút ám khí ra ngoài, tiện tay vứt đi, tay còn lại không dám chậm trễ đè lại miệng vết thương tránh cho hắn mất máu quá nhiều.
Phải mất một lúc Nguyệt Tích Lương mới cầm được máu cho Bắc Mạc Quân, tốn sức lực đến chín trâu hai hổ. Thoạt nhìn miệng vết thương nhỏ nhưng lại rất sâu, đúng là cái ám khí trời đánh!
Nguyệt Tích Lương rủa thầm, tận dụng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, thở phào. Ám khí được xử lý, còn lại độc tố nàng cũng đã xem qua, là kịch độc nhưng còn không đến mức không giải được. Đối với nàng chỉ là một tiểu độc cỏn con mà thôi, giải nó có chăng là một cái nhấc tay.
Nếu để Lã Oa biết được loại độc mà nàng ta vẫn lấy làm tự hào khi đến tay Nguyệt Tích Lương lại chẳng khác nào trò chơi của tiểu hài tử, chắc chắn nàng ta sẽ thổ huyết mà chết.
Là ai nói diệu thủ thần y mới giải được độc? Ở đây không có diệu thủ thần y, chỉ có một nàng hủ nữ điệu thấp mà thôi!
Xử lý hết tất tần tật vết thương của Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương mới cải trang lại cho cả hai. Y phục dạ hành và khăn bịt mặt lúc nãy bị nàng tiêu hủy không còn một dấu vết, đến mùi máu tươi trong phòng cũng bị lấn át bởi mùi nến thơm, ngửi không ra, nghe không thấy, nhìn không đến.
Vừa đúng lúc dọn dẹp xong xuôi, Nguyệt Tích Lương liền nghe thấy tiếng đập cửa cùng tiếng bước chân bên ngoài, ánh lửa bập bùng.
Rầm rầm!
\- " Mở cửa! Người bên trong đâu mau mở cửa ra! Chúng ta đến để truy bắt thích khách! Mau mở cửa!! Nhanh lên! "