\- " Ân... a a.... ân.... nhẹ chút lão gia, thiếp không chịu được.... ngô... "
Trong phòng của Tường trưởng lão đang diễn ra một trận xuân sắc, ánh nến dập dờn, âm thanh phóng đãng. Tường trưởng lão ra sức luật động hông, còn thị thiếp phía dưới thân hắn thì uốn éo đón nhận, không quên phát ra tiếng rên hừ hừ cổ vũ.
Nhưng nếu để ý kỹ, mặc dù nữ tử miệng kêu la như vậy, thế nhưng vẻ mặt nàng ta rõ ràng hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng không hài lòng.
Nói ra cũng phải, Tường trưởng lão năm nay tính ra đã thất, bát tuần, xương cốt thoái hóa, tinh lực đi xuống, làm sao có thể thỏa mãn " cơn đói " của nữ tử đã lâu không được tưới tắm kia. Nếu không phải nàng ta còn muốn cầu vinh hoa phú quý từ Tường trưởng lão thì nàng ta còn lâu mới thèm mây mưa với một lão già khọm như vậy.
Tiếc rằng Tường trưởng lão đáng thương còn thật sự cho rằng mình dũng mãnh. Hắn tận lực biểu diễn các kỹ năng học được từ thời trẻ đến giờ, sung sức bừng bừng, ngược lại không để ý đến biểu cảm ghét bỏ của ái thiếp.
Nguyệt Tích Lương nằm trên mái ngói nhìn xuống tràng cảnh phía dưới, không nhịn được hỏi Bắc Mạc Quân.
\- " Chàng đoán xem, bao giờ thì hắn ' ra '? "
Muốn hành động thì cũng không thể hành động khi người ta đang thăng hoa được. Như vậy là quá thất đức!
Nguyệt Tích Lương nàng là một người rất có quy tắc nha. Ít nhất sẽ đợi đến khi Tường trưởng lão " xong việc " mới được.
Bắc Mạc Quân nhướng mày, chậm rì rì trả lời.
\- " Hắn sẽ không ' ra '. "
\- " Không thể nào! "
Nguyệt Tích Lương bật thốt lên, ra chiều không tin. Cứ cho Tường trưởng lão đã già thật đi, thế nhưng người tập võ khác với người bình thường, tinh khí vẫn là phải còn chút ít. " Ra " chắc không vấn đề gì chứ?
\- " Không có gì là không thể. "
Bắc Mạc Quân cười lạnh một tiếng, bàn tay đồng thời vận nội lực, hóa thành chưởng phong đánh về phía Tường trưởng lão vẫn còn đang miệt mài cày cấy.
Một chưởng này, Bắc Mạc Quân dùng không đến ba thành nội lực, chỉ vừa đủ để tạo nên một làn gió mạnh ùa vào trong phòng, không có ý định đả thương người.
Phụt!
Ngọn nến vụt tắt.
Bây giờ trời đã chuyển vào đông, lại là ban đêm, không khí bên ngoài lạnh đến cóng cả người. Nguyệt Tích Lương dù có nội công hộ thể vẫn phải choàng ba lớp y phục dày cộp.
Một chưởng này của Bắc Mạc Quân vừa vặn đẩy khí lạnh về phía Tường trưởng lão. Vốn đang trần truồng Tường trưởng lão, không cần nói cũng biết, nhất thời nổi hết cả da gà da vịt, thân thể run bần bật.
Đồ vật ở thân dưới từ cự long thoắt cái biến hình, sun lại còn bé tí teo, giống như một con nhộng không hơn không kém.
Người ta có câu nói: " Lạnh sun vòi " chính là đây!
Tường trưởng lão vốn dĩ đã sắp " ra " lại bị trận gió quấy nhiễu, " tiểu đệ đệ " vì lạnh quá nên phản chủ, cứ thế đình công, yên lặng sun lại, tự mặc niệm chính mình chỉ là con nhộng đáng yêu....
Tường trưởng lão: " ...... "
Thị thiếp: " ....... "
Đã nói làm ba trăm hiệp đâu?!
Đã nói tưới tắm đâu?!
Khục!
Nguyệt Tích Lương trực tiếp bị sặc nước miếng, sợ bị phát hiện nên vội vàng che miệng lại, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên!
Lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến sự " sun vòi " thần kỳ này. Phải nói là vi diệu! Unbelievable!!
Hóa ra, lý do Bắc Mạc Quân có thể nói chắc chắn như vậy, không phải do Tường trưởng lão không " ra " được, mà là không thể " ra ".
Phúc hắc! Quá phúc hắc! Còn gì thốn hơn thế?!
Bắc Mạc Quân nhếch mép, làm như tự hào lắm, mấp máy môi.
\- " Bây giờ có thể hành động. "
Nguyệt Tích Lương máy móc gật đầu, theo Bắc Mạc Quân nhảy vào trong phòng. Trước khi nhảy cả hai còn không quên lấy khăn bịt mặt che lại dung nhan.
Làm chuyện xấu, đương nhiên là không thể lộ mặt rồi. Đó chính là chuyên nghiệp!
Tường trưởng lão sau khi làm đủ mọi cách vẫn không thể cho tiểu đệ đệ cương trở lại, hắn đành ngậm ngùi bò dậy vừa run như cầy sấy vừa mặc y phục, mặt đen hơn đít nồi.
\- " Lão gia.... người ta còn muốn ~ "
Thị thiếp ưỡn ẹo ốm lấy eo Tường trưởng lão ra sức nũng nịu, chỉ cảm thấy phía dưới hư không khó nhịn.
Nhưng rõ ràng lần này nàng ta đã đá phải thiết bản, không một chút biết điều.
Tường trưởng lão vốn đã thấy mất mặt cực kỳ với " con nhộng ", giờ lại nghe nữ tử đổ thêm dầu vào lửa. Hắn bỗng chốc bão nổi.
\- " Cút!! "
Thị thiếp nọ bị dọa đến hoa dung thất sắc, bỗng chốc ngậm miệng lại, túm vội lấy y phục rải rác dưới nền đất, xoay người muốn chạy.
Thế nhưng ngờ đâu khi nàng ta còn chưa kịp ra đến cửa phòng thì đã cảm thấy gáy tê rần, trước mắt tối sầm, bất tỉnh đổ ập người về phía trước.
Rầm!
Cái trán trơn bóng của nữ tử thực bất hạnh đập phải bậc thềm, nhất thời máu chảy đầm đìa, không biết sống hay chết.
\- " Úi! "
Nguyệt Tích Lương tròn mắt nhìn nữ nhân nằm im thin thít trong vũng máu, méo miệng chớp mắt với Bắc Mạc Quân.
Ta thực sự không phải cố ý!
\- " Ai?! "
Tường trưởng lão nghe thấy tiếng động khả nghi, hắn đình chỉ động tác mặc y phục, đề phòng quát lớn.