Vụt!
Hiên Viên Liệt ôm Nguyệt Hạo Thần chạy trốn khỏi móng vuốt của biển lửa, mồ hôi chảy như mưa, chân đạp vào bờ tường đổ nát đáp xuống phạm vi trăm thước bên ngoài Nguyệt vương phủ, dù vậy hắn vẫn còn cảm nhận được hơi nóng khủng khiếp đằng sau lưng.
Hiên Viên Liệt quay đầu nhìn hỏa diễm bốc cao tận trời, thế lửa hung dữ bất thường, thậm chí hắn còn ngửi thấy được mùi dầu hỏa thoang thoảng trong không khí.
Chết tiệt!
Đúng là bọn người kia không hề nương tay một chút nào, đến cả dầu hỏa đắt đỏ cũng không tiếc sử dụng. Không chỉ riêng ở Cảnh Lăng mà trên khắp tứ quốc, dầu hỏa là mặt hàng khan hiếm, giá trị vạn kim. Lửa có sự trợ giúp của dầu hỏa, muốn dập tắt không phải như bình thường dễ dàng.
Nguyệt Hạo Thần cẩn thận bao bọc Nguyệt Mặc Ngôn bị lửa nóng hun đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, tâm trí rối như tơ vò, hai mắt ầng ậng nước, trầm mặc.
Kinh Thiên thúc thúc hắn...... thực sự cứ thế chết đi sao? Hắn.... sau này làm sao có thể đối diện với muội muội bây giờ?!
\- " Thất hoàng tử, Nguyệt công tử! Hai người không sao chứ? "
Đang lúc Hiên Viên Liệt tự trách, Nguyệt Hạo Thần cảm xúc lẫn lộn thì có một giọng nói thình lình vang lên. Bọn hắn hơi giật mình, nghi hoặc ngẩng đầu liền thấy tam vương gia Bắc Mạc Phong hớt ha hớt hải dẫn một đội ngũ quan binh áo giáp chỉnh tề chạy lại.
Tam vương gia từ khi đại vương gia chết đi đã trở thành một vị vương gia bận rộn. Hắn tiếp quản tất cả những sự vụ, binh quyền cùng thế lực dưới trướng đại vương gia để lại, suốt ngày chạy đông chạy tây, vô tình để mặc Tiểu Màn Thầu.... à không, là Nguyệt Hàn Tinh ở nhà đấm ngực dậm chân, ấm ức không thôi.
Lần này, biết Nguyệt vương phủ gặp đại nạn, lão hoàng đế Bắc Mạc Trì không hề do dự sai Bắc Mạc Phong mang binh tương trợ. Chỉ tiếc, tin tức đến tai hắn quá trễ, Bắc Mạc Phong đến cũng đã trễ nốt.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Nguyệt Hạo Thần không trả lời câu hỏi của Bắc Mạc Phong mà ngược lại gào lớn.
\- " Tam vương gia, mau.... mau sai người dập lửa! Kinh Thiên thúc thúc vẫn còn ở bên trong.... mau lên!! "
Nếu không sẽ không kịp mất.....
Chỉ cần mang được Nguyệt Kinh Thiên ra, cho dù bị thương nặng đến nhường nào thì hắn vẫn còn đường cứu, vẫn còn một tia hi vọng. Đúng rồi, muội muội là thần y, không có gì muội muội không chữa được, điều kiện tiên quyết ở đây là người bệnh vẫn treo một hơi thở, không hoàn toàn đoạn khí.
Vậy cho nên, hắn không được từ bỏ, không được từ bỏ cơ hội cứu Nguyệt Kinh Thiên!
Bắc Mạc Phong sững sờ mở to mắt, kinh hách, hoảng hoạn chợt hiện trên khuôn mặt anh tuấn. Bất quá, tình hình hiện tại không cho phép hắn được suy nghĩ nhiều, dường như phản ứng lại ngay tức khắc, hắn hạ lệnh.
\- " Huy động tất cả mọi người mang nước dập lửa, tất cả mọi người! Phải nhanh!! Cấm vệ quân, chọn ra một nhóm thân thủ cao, xông vào bên trong cứu Nguyệt vương gia! Không cần đuổi theo kẻ địch vội, ưu tiên dập lửa..... "
Hắn không cần biết vì lý do gì mà " nhạc phụ đại nhân hờ " có võ công xuất quỷ nhập thần không thể tự mình thoát ra ngoài. Thế nhưng, Nguyệt Hạo Thần chắc chắn không lừa hắn, cứ làm theo rồi tính tiếp.
Nguyệt Hạo Thần thở phào một hơi, một mặt bế Tiểu Mặc Ngôn cách xa đám cháy, một mặt thúc dục Hiên Viên Liệt.
\- " Ngươi không cần lo cho ta và Ngôn Ngôn, mau đi giúp Bắc Mạc Phong dập lửa cứu người. Thêm một người, thêm một phần sức lực..... "
Hiên Viên Liệt chần chừ một lúc, rốt cuộc gật đầu, cởi áo bào ngoài khoác lên người Nguyệt Hạo Thần cẩn thận rồi mới rời đi.
Hắn không dập lửa mà trực tiếp dội nước lên người, theo hắn, đi vào tìm so với dập lửa càng thêm thiết thực.
Nguyệt Hạo Thần khẩn trương nắm chặt áo Hiên Viên Liệt, không còn cách nào khác ngoài một mình cầu nguyện. Hắn không có võ công, không có sức lực, nếu không cầu nguyện thì hắn còn có thể làm gì đây?
Hắn....... không thể làm gì.
\*\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Giáng sinh vui vẻ nha các tình yêu! ❤?