Về đến phủ Nhị vương gia, Nguyệt Tích Lương liền đánh chén một bữa no say.
Xong xuôi, nàng đi nhờ Kiến Nhất về Nguyệt vương phủ đóng gói đồ đạc, chính thức di cư về ' nhà chồng '.
Kiến Nhất đang cực kỳ thư giãn ngồi phơi nắng, tự nhiên lại có công việc đến tay lại lười đi.
Hắn lười biếng liếc mắt một cái, phát hiện một bóng dáng đang cắm cúi quét dọn bên trong phòng. Triển Chính Hi vẫn đeo chiếc khăn lụa dày, mi tâm nhăn tít thành một đoàn tỏ vẻ khó chịu.
Vì cớ gì hắn lại phải làm công việc của hạ nhân?!
Kiến Nhất chết tiệt! Kiến Nhất thối!
Không hành hạ hắn một ngày là không được sao?
Đang thầm chửi rủa Kiến Nhất, Triển Chính Hi lại nghe thấy giọng nói đáng đánh đòn của hắn.
\- " Hi Hi~ "
Nhất thời, da gà da vịt trên tay hắn nổi hết lên, lại đánh thêm một cái rùng mình.
\- " Câm miệng ngay cho lão tử! Ghê tởm chết đi được! "
Triển Chính Hi nổi cáu, gầm lên.
\- " Người ta có việc muốn nhờ mà... "
Kiến Nhất vẫn hồn nhiên chẳng thèm để ý, dùng điệu đó tiếp tục nói. Hắn thích nhìn thấy cảnh Triển Chính Hi tức xù lông. Trông khả ái cực kỳ.
\- " Có rắm mau phóng! "
Triển Chính Hi mất hết cả kiên nhẫn, lặp tức văng tục.
\- " Khó nghe quá... "
\- " Ngươi đi chết được rồi! "
\- " Ta chết thì ngươi biết tắm, kỳ lưng cho ai bây giờ? "
\- " Ta thà tắm cho cẩu còn hơn! "
\- " ... "
Kiến Nhất cảm thấy mình bị tổn thương nha. Con cẩu xấu xí kia có thể đọ được với khuôn mặt tuấn tú ngời ngời của hắn sao?
\- " Rốt cuộc là ngươi có việc gì? Nếu không thì ta đi huấn luyện binh sĩ một chút. "
Triển Chính Hi cảm thấy hả hê, lần đầu tiên hắn nói thắng được tên khốn kia. Cảm giác rất tuyệt!
\- " Ngươi cũng vừa thấy Tích Lương quận chúa đến đây phải không? "
Kiến Nhất chớp chớp mắt, hỏi.
\- " Thấy."
\- " Nàng nhờ ta về lấy đồ đạc. Mà nàng lại là vương phi tương lai. Ta không thể từ chối được. "
\- " Vậy ngươi còn không nhanh đi?
Ngươi đang rất rảnh rỗi. "
\- " ... Ta lười. " Kiến Nhất buông ra một câu.
\- " ... "
Triển Chính Hi thập phần khinh bỉ quay đầu bỏ đi. Định bụng sẽ không để ý đến tên chết tiệt đó nữa, nếu không hắn sẽ chết vì tức mất.
Nhưng chẳng đi được mấy bước, Kiến Nhất lại nói với theo.
\- " Chính Hi, ngươi đi thay ta! "
Bước chân hắn lặp tức khựng lại, một chút tâm trạng vui vẻ vừa nãy giờ đây bốc hơi hết sạch.
Triển Chính Hi lửa giận ngùn ngụt, rít qua từng kẽ răng.
\- " Vì cớ gì?! Ta không đi! Ta rất bận! "
Kiến Nhất híp mắt lại, điềm nhiên phán.
\- " Đây là mệnh lệnh! Thuộc hạ phải nghe theo. "
Không hiểu sao bây giờ hắn lại thích bắt nạt Triển Chính Hi, rất thú vị.
\- " ... "
Triển Chính Hi nghiến răng, tay nắm chặt giẻ lau, cố gắng hít vào thở ra.
Thầm nghĩ, ta phải nhịn!
Chờ đấy Kiến Nhất. Tối nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Tuyệt chiêu mà tiểu sư phụ đã dạy ta... ngươi sẽ được nếm thử.
Một giây sau, Triển Chính Hi ổn định lại tâm trạng, bên môi treo nụ cười thâm hiểm đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Kiến Nhất vẫn điềm nhiên không biết mình đang gặp phải nguy hiểm. Hắn nằm trở lại tràng kỷ tiếp tục phơi nắng.
\======================
Phải nói hiệu suất làm việc của Triển Chính Hi tốt miễn chê.
Chưa đầy một canh giờ, tất cả đồ đạc của Nguyệt Tích Lương đều đã nằm trong sân của Nhị vương phủ.
Triển Chính Hi đi về còn mang theo hai thứ không nằm trong danh sách.
Một là Tiểu Màn Thầu đang tò mò ngó đông ngó tây, thầm so sánh phủ mới này với Nguyệt vương phủ lộng lẫy, xoa hoa.
Thật là không không kém cạnh một chút nào, còn có phần uy nghiêm hơn.
Tiểu Màn Thầu là tỳ nữ thân cận của Nguyệt Tích Lương. Quận chúa đi đâu thì nàng đi đó.
Thấy Triển Chính Hi xuất hiện liền mặt dày theo đến đây. Để quận chúa một mình nơi toàn nam nhân này, nàng thật không yên tâm.
Cái thứ hai mà Triển Chính Hi mang về chính là lá thư đầy tình cảm của Nguyệt vương gửi cho nữ nhi.
Nói là đầy tình cảm nhưng khi đọc lá thư, chỉ thấy môi của Nguyệt Tích Lương run rẩy kịch liệt.
Nội dung thư là như thế này:
Lương Lương khả ái vô địch của phụ thân.
Khi con đọc lá thư này thì ta và mẫu thân con đã trên đường đến Trung Châu để du ngoạn rồi.
Bắc Mạc Trì vì chuộc lỗi đã cho hai ta một năm nghỉ ngơi, không cần lo việc triều chính.
Con cũng biết đấy, đây là một cơ hội hiếm có để... vun đắp tình cảm với Tiêu Nhiên.
Khụ... con chắc cũng muốn có thêm đệ đệ hoặc muội muội phải không?
Phụ thân sẽ cố gắng đến sức cùng lực kiệt! Hắc hắc...
Thật xin lỗi vì đã để cho con phải sống chung với tên đoạn tay áo chết tiệt Bắc Mạc Quân kia.
Tuy không thể thay đổi được thánh chỉ nhưng chúng ta đã trút giận thay cho con rồi.
Chắc rằng Bắc Mạc Trì đến nửa sáng sau cũng không dám ra ngoài gặp người. Cả khuôn mặt đã biến thành mặt heo. Xấu chết đi được.
Vẫn là phụ thân ta đây tuấn mỹ nhất!
Còn nữa, nếu phải chịu ấm ức trong phủ của Nhị vương gia thì không cần kiêng dè... phóng hỏa đốt trụi phủ đi. Có vấn đề gì ta chịu trách nhiệm.
Tái bút: Nhớ mời ngự y đến khám bệnh dại nha. Để lâu quá là không tốt đâu, chậc chậc...
Ký tên: phụ thân siêu cấp yêu mẫu thân. Nguyệt Kinh Thiên.
Nguyệt Tích Lương đọc xong bức thư, thấy không còn gì để nói.
Trên khắp đất Cảnh Lăng này, chắc chỉ có hai phu thê nhà họ mới dám ngang nhiên đánh hoàng đế không thương tiếc.
Một người yêu nhan sắc hơn mạng như Bắc Mạc Trì, không biết sẽ khổ sở đến mức nào.
\- " Tiểu sư phụ, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi! "
Lúc này, Triển Chính Hi vui vẻ bước vào, trên tay còn cầm đĩa bánh quế hoa thơm phức.
\- " Ồ! Thanks. "
Nguyệt Tích Lương nhón lấy miếng bánh bỏ vào miệng, híp mắt thưởng thức.
\- " Th... thanh? Thanh đạm? "
Triển Chính Hi gãi đầu khó hiểu.
\- " Ách? Có phải quá thanh đạm hay không? Sư phụ có muốn ăn thịt không? "
Nàng suýt nữa thì bị nghẹn bánh, vơ vội lấy chén trà trên bàn uống một ngụm lớn.
Bữa ăn vừa rồi quá nhiều thịt lẫn dầu mỡ, nàng ăn đến chán ngấy rồi. Nguyệt Tích Lương vội xua tay, nói.
\- " Không... không có gì! "
Rồi như nhớ ra điều gì đó, mỗ vị quận chúa liền lục tìm trong ống tay áo.
\- " Đây, thứ ta đã nói với ngươi. Đây là thuốc gia truyền, cực kỳ quý hiếm đấy. Dùng cẩn thận... "
Nàng lấy ra một gói giấy nhỏ đưa cho Triển Chính Hi. Vừa nhìn là biết trong đấy chứa thứ bột thuốc mờ ám.
Hắn cầm lấy gói thuốc, ánh mắt sáng long lanh đầy chờ đợi, hỏi lại.
\- " Sư phụ... người có chắc chỉ cần uống vào thuốc này, Kiến Nhất sẽ phải nghe lời ta răm rắp hay không? "
Đây chính là tuyệt chiêu mà sư phụ đã nói với hắn.
\- " Đúng vậy! Ngươi chỉ cần đợi đến khi Kiến Nhất ngấm thuốc, lặp tức thi triển chiêu ' khỉ trộm đào ' mà ta đã dạy. Đảm bảo hắn sẽ gục và dơ tay đầu hàng... "
Nguyệt Tích Lương gật đầu khẳng định, gương mặt nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
Nhưng nếu để ý kĩ thì thấy hai con mắt nàng đảo đi đảo lại đầy vẻ tính kế.
Đúng là Kiến Nhất sẽ gục, nhưng mà... hắn gục ở phương diện nào mới được. Hắc hắc!
\- " Vậy tốt quá! Ta có thể trả thù hắn thỏa thích rồi. "
Triển Chính Hi không hề hay biết hắn đã tự đưa chính bản thân hắn vào miệng sói.
Hắn vẫn còn hớn hở tưởng tượng ra cảnh dẫm đạp Kiến Nhất dưới chân.
Hắn sẽ bắt Kiến Nhất phải đổ bô cho hắn, lau dọn phòng, tắm cho hắn,...
Ấy không! Khụ... tắm thì miễn đi thôi.
\- " À đúng rồi! "
Nguyệt Tích Lương đột nhiên thò tay vào trong áo lần tìm lần nữa.
\- " Chuyện gì vậy sư phụ? " Triển Chính Hi hỏi.
\- " Cái này đặc biệt cho ngươi. "
Nàng để một bình sứ nhỏ vào tay hắn, mờ ám cười.
\- " Đây là... ? "
Triển Chính Hi tò mò nhìn ngắm bình sứ nhỏ. Hình như trong này chứa chất lỏng gì đó.
\- " Cái này ngươi chắc chắn sẽ cần dùng đến. Gọi là... dầu bôi trơn! "
Nguyệt Tích Lương ngẫm nghĩ. Tối nay chắc nàng sẽ rình mò trước cửa phòng Kiến Nhất xem sao. Có vẻ rất phấn khích nha.
\- " Ồ? "
Dù vẫn còn nghi vấn nhưng Triển Chính Hi cũng không hỏi nhiều. Hắn cất bình vào trong ngực rồi nhanh chóng lui ra ngoài chuẩn bị kế hoạch phục thù.
Kiến Nhất... hắc hắc, ngươi chết chắc rồi!