Vì để thuận lợi đóng giả làm Phong Hoan cùng Lão Ngũ, Nguyệt Tích Lương thăm dò từ miệng Thượng Trạch không ít chuyện riêng tư của hai bọn hắn. Xong, nàng còn không quên hỏi về khẩu quyết giải Vu thuật nguyền rủa. Bất quá, Thượng Trạch cũng giống như Phong Hoan, không, phải nói là còn kém cỏi hơn Phong Hoan. Vu thuật hắn còn chưa có tư cách học huống chi là khẩu quyết giải Vu Thuật.
Tạm bỏ qua vấn đề Vu thuật, Nguyệt Tích Lương quả thật được bổ sung không ít kiến thức về Vu tộc. Từ cuộc sống hàng ngày, các vị trưởng lão, tộc trưởng,..... đến cả con chó nhà ai mới đẻ con cũng một hai rõ ràng.
Lăn qua lộn lại mất hơn một canh giờ, cuối cùng, Nguyệt Tích Lương phẩy tay đuổi người.
\- " Xong việc của ngươi rồi, đi về phòng đi. "
\- " Ân. "
Thượng Trạch đờ đẫn gật đầu, y như một con rối đi ra ngoài, không quên lịch sự khép cửa lại. Với thân phận thấp hèn của hắn, chắc hẳn có biến ngốc cũng không gây quá nhiều chú ý.
Thượng Trạch ngốc, Nguyệt Tích Lương không có một tia day dứt trong lòng, tất cả là do ác giả ác báo mà thôi.
Bao nhiêu năm nay hắn là thủ hạ dưới tay Ngu trưởng lão, số người mà hắn giết chết không đến hàng trăm cũng là hàng chục, trong đó không thiếu phụ nữ và tiểu hài tử.
Kết quả này đối với hắn đúng là quá nhẹ, quá may mắn. Không phải Nguyệt Tích Lương nương tay, mà vì vừa rồi nhìn thấy một màn huyết tinh trong nhà trúc của Ngu trưởng lão, nàng tạm thời không muốn giết người.
\- " Ai nha, Tiểu Quân Quân ~ lão nương đau vai. "
Nguyệt Tích Lương mệt mỏi dựa vào ghế, đáng thương nhìn Bắc Mạc Quân đang lột mặt nạ da người.
Mặt nạ này có thể dùng được nhiều lần nên khi đi ngủ hai người cởi ra cho lỗ chân lông được thoáng khí.
Bắc Mạc Quân đặt mặt nạ mỏng như cánh ve vào trong ngực, bước ra đằng sau, đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
\- " Nương tử, đỡ hơn chưa? "
\- " Ừm.... mạnh một chút, nga.... đúng, chính là chỗ đấy, thật thoải mái. Bảo bối, lại chuyển sang bên trái đi.... "
\- " Tuân mệnh.... nương tử. "
Một tiếng nương tử này, làm cho toàn thân Nguyệt Tích Lương mềm nhũn.
Hắc hắc.... Chưa thành thân thì đã làm sao? Một từ này nàng không ngại nhận lấy đâu.
Đợi đến khi thành thân xong, nàng sẽ không cho hắn gọi là " nương tử " nữa, mà phải gọi là " nữ vương ".
Tưởng tượng đến viễn cảnh Cảnh Lăng Chiến Thần Nhị vương gia quỳ hai gối vì nàng bóp chân, bón hoa quả, đêm đến thì nằm dạng hai tay hai chân trên giường, miệng kêu " nữ vương thân ái xinh đẹp vô địch, cầu hảo hảo thương ta, yêu ta, sủng hạnh ta ", Nguyệt Tích Lương liền cười bò.
Mẹ kiếp!
Nàng tưởng tượng hắn như thế nào mà còn thê nô hơn cả phụ thân đại nhân?
Không được, buồn cười quá!
\- " Ha ha. "
Nguyệt Tích Lương không kìm được phì cười ra tiếng, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.
Bắc Mạc Quân thực khó hiểu.
\- " Nàng cười cái gì? "
Nguyệt Tích Lương phồng má, quay lại đối mặt với hắn.
\- " Chàng thử nói câu " nữ vương thân ái xinh đẹp vô địch, cầu hảo hảo thương ta, yêu ta, sủng hạnh ta " cho lão nương nghe. "
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân hơi sững sờ, sau đó lặp tức đen kịt như đít nồi, nghiến răng.
\- " Nàng đang nghĩ bậy bạ! "
Đây không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Trong đầu của tiểu gia hỏa này chắc chắn đang chứa những ảo tưởng không hay về hắn, hừ hừ.
Đang lúc Nguyệt Tích Lương định phản biện thì từ căn phòng cách vách bỗng vang lên những tiếng kêu đầy ám muội.
\- " Ân a..... Hùng ca.... nhanh chút.... a.... ngô..... thật tuyệt! "
\- " Tiểu dâm đãng, nàng kẹp ta thật chặt..... hô..... nước thật nhiều..... "
\- " A... a... a... "
Kèm theo đó là tiếng giường kêu " cọt kẹt, cọt kẹt " rất có tiết tấu.
Bắc Mạc Quân: " ....... "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Một lúc lâu sau, tiếng kêu vẫn không hề dừng, ngược lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng không kiêng dè.
Nguyệt Tích Lương cố gắng kéo kéo khóe miệng.
\- " Tiểu viện này cách âm dường như không được tốt? "
Ánh mắt Bắc Mạc Quân trầm xuống, nhìn ôn hương nhuyễn ngọc gần ngay bên cạnh, lại nhớ đến những câu nói nàng nói ngày hôm nay.
Hắn cúi đầu, cắn lên vành tai phấn nộn của nàng, phun nhiệt khí, giọng không biết đã khàn khàn từ lúc nào.
\- " Tích Lương, đã đến giờ tính sổ. "