Nếu nàng đến sớm hơn, có lẽ A Nhan đã không phải chết, có lẽ vẫn còn vớt vát được một vài thứ. Bắc Mạc Quân thở dài, nói.
\- " Chúng ta đã cố gắng rồi. A Nhan đã chết, dù nàng có vào đấy cũng không thay đổi được gì, lại còn bứt dây động rừng. Nàng nghĩ kỹ lại đi. "
Nguyệt Tích Lương cắn cắn môi, tâm tình ổn định được đôi chút. Nàng nhìn lướt vào trong phòng, thấy những nữ tử đang chịu đày đọa, đắn đo lên tiếng.
\- " Vậy còn các nàng..... "
Bắc Mạc Quân đanh mặt, nghiêm túc mở miệng.
\- " Tích Lương, chúng ta không phải là thánh mẫu, chúng ta cũng không có ba đầu sáu tay. Người chết, người bị giết hại trên thế gian này rất nhiều, chúng ta cứu hết được sao? Ta đồng ý với nàng cứu những nữ tử vẫn bị nhốt ở chỗ cũ, nhưng còn mấy người này, họ không khác nào là con dê trong miệng cọp. Muốn cướp đồ trong miệng dã thú, nàng phải chuẩn bị tinh thần trả giá đại giới. Huống hồ, chúng ta còn chưa biết bọn chúng muốn làm gì. Nàng nhìn thứ lão giả kia đang uống, A Nhan bị cắt cổ, không đơn giản chỉ là giết chết thôi đâu...... "
Bắc Mạc Quân nói rất dài, thành công để cho Nguyệt Tích Lương tỉnh ngộ.
Đúng vậy, nếu cứu mấy nữ tử này thì bọn họ có khả năng sẽ bị bại lộ, không thể tiếp tục kế hoạch, cũng không thể cứu những người còn lại. Giữa hàng chục người và mấy người, bên nào nặng, bên nào nhẹ liền biết.
Nguyệt Tích Lương khẽ gật đầu, chợt nhớ đến câu cuối Bắc Mạc Quân nói, nghi hoặc hỏi lại.
\- " Hắn không phải uống nước thôi sao? "
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ xoay mặt nàng lại cho nàng tận mắt nhìn thấy.
\- " Không phải nước, là máu. "
Không biết lão giả đã uống xong từ bao giờ, đặt cái bát không xuống bàn. Đáy và thành bát còn dính chất lỏng màu đỏ đặc quánh, không phải máu thì là gì.
Mi tâm Nguyệt Tích Lương nhăn thành một đoàn, cố nén cơn ghê tởm trong cổ họng, lạc giọng hỏi tiếp.
\- " Không lẽ.... là máu của A Nhan? "
Bắc Mạc Quân gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn diễn biến đang đi đến hồi kết trong căn phòng, nói.
\- " Ta không dám khẳng định. Nếu muốn chắc chắn thì.... đợi. "
Quả nhiên, không bao lâu sau đó, khi các nam tử Vu tộc đã chơi đùa chán liền rời khỏi người nữ tử. Mỗi người bọn hằn nắm tóc " con mồi ", thô bạo kéo lên cao, để lộ ra cần cổ trắng ngần của các nàng.
Xoẹt!
Tóc tóc.....
Từng đao, từng đao hạ xuống rất dứt khoát, không hề chần chừ. Bọn hắn cắt cổ các nàng giống như cắt cổ A Nhan vậy.
Máu từ cổ các nàng toàn bộ chảy vào miệng bát được nam tử cầm sẵn trong tay. Các nàng không ai chết, vẫn còn sống sờ sờ, cảm thụ máu của mình bị rút ra, cảm thụ sự sống dần dần trôi đi. Vì kiệt sức nên chỉ " ú ớ " mấy câu chẳng rõ, hai tay buông thõng, đồng tử mất đi tiêu cự.
Cho đến lúc bát lớn đầy máu, các nàng cũng trút hơi thở cuối cùng. Những nam tử Vu tộc lãnh tình tùy tay ném các nàng xuống đất như cỏ rác. Bọn hắn đưa bát máu lên mũi ngửi ngửi, sau đó một hơi uống cạn sạch.
Một màn huyết tinh như thế này làm cho dạ dày Nguyệt Tích Lương quặn lại, cực kỳ khó chịu.
Giờ thì nàng đã có thể xác định, bát máu mà lão giả kia uống chính là máu của A Nhan!
Làm xong việc, những người trong phòng mới bắt đầu nói chuyện với nhau. Nguyệt Tích Lương không còn cách nào khác, đành gạt bỏ sự đau lòng sang một bên, chú ý lắng nghe.
\- " Mẹ nó! Ả tiện nhân này không còn là xử nữ, ta không dậy nổi hứng thú. Với lại, máu của ả cũng khó uống chết đi được, phi phi! "
\- " Ngươi làm như máu của những ả khác dễ uống ấy. Khó uống cũng phải cố mà uống. "
\- " Ta thấy Ngu trưởng lão uống rất ngon lành mà. Không lẽ máu của nữ hài tử ngon hơn. Lần sau chúng ta bắt nhiều nữ hài xem thế nào. "
\- " Ngu trưởng lão, cách làm này thật sự có hiệu quả sao? Uống máu nữ tử có khả năng nâng cao độ thuần khiết trong máu của chúng ta? "
\- " Đó là điều đương nhiên, ngươi không thấy kết quả kiểm tra cuối tháng trước hay sao. Máu của ta đã đạt hơn 1/3 độ thuần khiết rồi đấy! "