Nửa canh giờ sau, cửa phòng nhã gian lầu hai bỗng nhiên bật mở. Nguyệt Tích Lương cười tít mắt lôi kéo tay một nữ tử tuyệt sắc đi xuống đại sảnh lầu một.
Kẽo kẹt.....
Tiếng bước chân trên cầu thang thu hút sự chú ý của của những khách nhân đang đàm đạo. Bọn hắn vốn chỉ muốn tùy ý nhìn lướt qua, thế nhưng một khi thấy rõ diện mạo của hai người, nhất thời tất cả đều sững sờ, tầm mắt không thể nào dứt ra được.
\- " Tiên nữ..... "
Một người nào đó bật thốt lên như vậy, cũng nói ra tiếng lòng của mọi người.
Nữ tử đi đằng trước thân hình nhỏ nhắn, bạch y vạch trong không trung một đường cong duyên dáng. Nàng mắt phượng mày ngài, con ngươi hắc bạch phân minh tựa biết nói, cánh mũi khéo léo, đôi môi không điểm mà chu, nhan sắc như mộng ảo.
Lại đưa mắt đến đằng sau nàng, nữ tử lam y cũng không thua kém là bao. Mặc dù nàng cao hơn nữ tử bạch y rất nhiều, thế nhưng dung nhan của nàng quả thật là chim sa cá lặn, pha chút anh khí bức người. Mặt nàng không có lấy một tia cảm xúc, lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Tiểu nhị xoa mắt thật lực, cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Quái lạ! Lúc trước đi vào nhã gian là một nam, một nữ. Tại sao khi đi ra lại là hai nữ? Nam nhân tuấn tú kia đâu rồi?
\- " Này! Tiền bữa ăn. "
Nguyệt Tích Lương ném cho tiểu nhị đang ngu ngơ một thỏi bạc, sau đó điềm nhiên như không cùng " tỷ muội đồng hành " ra khỏi nơi đây.
\- " A? Khách..... khách quan lần sau lại.... đến. "
Tiểu nhị vội vã hét lớn, thế nhưng bóng dáng của hai đại mỹ nhân đã sớm khuất dạng rồi. Hai nàng vừa đi, không khí trong tửu lâu lặp tức bùng nổ.
Một thoáng kinh hồng là đây chứ đâu! Thật là bổ mắt!
\- " Ha ha ha.... "
Nguyệt Tích Lương ôm bụng dựa vào tường cười ngật ngưỡng, cười chảy cả nước mắt. Nàng vỗ vai Bắc Mạc Quân, thở gấp nói.
\- " Lần thứ hai nam phẫn nữ trang thế nào? Ta nói không sai đi, không có ai nhận ra chàng là nam nhân đâu, ha ha. "
Bắc Mạc Quân thực bất đắc dĩ nâng hai cái bánh bao hơi lệch lạc trước ngực, môi mỏng mím chặt, lát sau mới miễn cưỡng lầm bầm.
\- " Đây là lần cuối cùng. "
Nguyệt Tích Lương gật đầu lia lịa, cố gắng không phụt cười.
\- " Được được, lần cuối cùng, là lần cuối cùng. Đi thôi, chúng ta cùng đi đến núi Phong Lộng câu thổ phỉ! "
Bắc Mạc Quân không nói gì, mặt đen sì nhún chân một cái dùng khinh công bay vút đi, Nguyệt Tích Lương ngoan ngoãn ngậm miệng theo sát sau đó.
Ai da, Tiểu Quân Quân tựa hồ sắp sinh khí, trêu chọc hắn nữa là nàng gánh đủ. Im lặng là vàng!
..........
Trên đường mòn vắt ngang qua núi Phong Lộng, từ ngày có tin đồn thổ phỉ hoành hành trở nên ít người qua lại hẳn, nhất là nữ tử, hầu như không ai dám đi qua đây, sợ bị thổ phỉ bắt mất.
Thế nhưng ngày hôm nay, giữa con đường rộng thênh thang bỗng có hai đạo thân ảnh thướt tha đang không nhanh không chậm dạo bước, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Hai nàng không hề sợ hãi, vẻ mặt bình thản, trong đó nữ tử bạch còn hừ hừ hát tiểu khúc, rất yêu đời nha.
\- " Ta sờ í a ta sờ..... ta sờ là sờ cô gái í a..... điệu sờ thứ mười.... ta sờ là sờ cái mông í a.... "
Tương phản với khuôn mặt tuyệt mỹ, giọng ca của nàng thật không dám khen tặng. Đến cả Bắc Mạc Quân đi bên cạnh cũng không một tiếng động cách xa năm bước chân, lỗ tai bịt bông.
\- " Này Tiểu Quân Quân, chúng ta đã đi gần một canh giờ rồi, tại sao thổ phỉ vẫn chưa đến? Chậm chạp muốn chết! "
Nguyệt Tích Lương buồn chán đá đá hòn sỏi dưới chân, bĩu môi nói. Nàng đã hát mười lần bài " mười tám diệu sờ ", giọng cũng khàn, lại khát nước. Rốt cuộc là có thổ phỉ không đây?
Bắc Mạc Quân thấy đã an toàn liền lấy cục bông trong tai ra, hắn đang định nói chuyện thì đột ngột cảm nhận được khí tức của một đám người đang đến gần.
\- " Đến rồi. "