Trong ngự thư phòng.
- " Hoàng thượng, Nhị vương gia đã đến. Hiện đang đứng ở bên ngoài. "
Đại nội tổng quản Trương công công khom lưng đi vào, bẩm báo với cái người đang ngồi phê duyệt tấu chương.
Bắc Mạc Trì đặt bút lông xuống, lôi từ trong long bào ra một chiếc gương nhỏ. Hắn nhìn ngắm, vuốt vuốt lại mái tóc đã bạc. Xong xuôi, cảm thấy hoàn hảo rồi mới từ tốn nói.
- " Ừ, bảo hắn đi vào đây. "
- " Vâng! "
Trương công công vẫn tư thế ấy, lại đi ra ngoài.
Bên ngoài ngự thư phòng, Bắc Mạc Quân đang đứng chắp tay. Một bộ cẩm y quý giá khoác lên người hắn càng tôn thêm nét tuấn mỹ của hắn. Bạc môi mím chặt lại, hình như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Hắn là đang nghĩ, tại sao bất tri bất giác hắn lại vẽ nha đầu kia.
Trong một tháng này, ngoại trừ hôm tổ chức yến tiệc thì hắn cũng chưa gặp lại nàng. Nhưng tại sao khuôn mặt của nàng cứ hiện lên trong tâm trí hắn, mãi không quên.
Từng cử chỉ, điệu bộ, hành động lẫn nét mặt của Nguyệt Tích Lương hắn đều nhớ rõ cả. Nhất là cái vẻ mặt... ừm... phúc hắc khi hại người của nàng, đến nằm ngủ hắn còn mơ thấy.
Không phải là hắn đã bị nàng ám ảnh rồi chứ?
Chắc không phải đâu! Bắc Mạc Quân hắn bao nhiêu năm chém giết ở biên cương, đã từng rất nhiều lần gặp nguy hiểm đến tính mạng,... Nhưng chưa có lần nào khiến hắn bận tâm hay bị ám ảnh cả. Huống chi chỉ là một tiểu chút chít nhỏ bé!
Vậy thì tại sao?
Chẳng lẽ... hắn thích nàng?
Nghĩ đến vấn đề này, khuôn mặt anh tuấn của Bắc Mạc Quân bỗng nhiên trở nên khó coi như ăn phải ruồi.
Không thể nào!
Hắn thừa nhận rằng, hắn không phải là đoạn tay áo như mọi người vẫn nghĩ.
Nhưng nếu có thích, hắn cũng phải thích một tiểu thư khuê các xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương.
Ai lại đi thích một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa thế kia. Bắc Mạc Quân hắn không phải là một người luyến đồng. Hơn thế nữa, với tính khí biến thái của Nguyệt Tích Lương, ai mà thú phải nàng thì chắc sẽ khổ cả ba đời! Hừ hừ.
- " Nhị vương gia, hoàng thượng cho gọi ngài. "
Đang mải mê suy nghĩ, Bắc Mạc Quân liền bị một giọng nói the thé, có phần yểu điệu làm cho tỉnh hồn.
Hắn giật mình quay người lại. Đập vào mắt hắn là gương mặt béo ục ịch, trát đầy son phấn của Trương công công.
Gương mặt " xinh đẹp " ấy cách mặt hắn chưa đầy một bàn tay. Lông mi dài, cong vút của Trương công công khẽ chớp vài cái, trong ánh mắt chứa chan đầy tình cảm nồng đậm.
Bắc Mạc Quân chẳng kịp đề phòng, phải lùi về phía sau vài bước mới ổn định lại tinh thần.
- " Lần sau đừng đứng gần ta như vậy. "
Bắc Mạc Quân khó chịu nhíu chặt mày kiếm, nói.
Mùi hương trên người lão thái giám ấy thật khiến hắn buồn nôn. Chẳng như mùi sữa pha mùi hoa cỏ êm dịu của Nguyệt Tích Lương.
- " Lão nô... chỉ thấy vương gia đang ưu tư... nên muốn lại gần hơn để an ủi. "
Trương công công vò vò chiếc khăn lụa màu hồng phấn thêu uyên ương trong tay, nhỏ nhẹ nói. Hai gò má vốn dĩ đã đỏ mà giờ đây càng đỏ hơn, nhìn giống như mông khỉ vậy.
Người ngoài chỉ cần nhìn vào là biết được ý nghĩ của Trương công công lúc này.
- " ... "
Bắc Mạc Quân đen mặt lại, chẳng nói chẳng rằng phất tay áo đi vào bên trong.
Trương công công còn kiễng chân đứng tại đó, vẫy vẫy khăn tay gọi với theo.
- " Nhị vương gia~ có thời gian thì đến chơi với lão nô nha... Người ta thật nhớ ngài~ "
Rầm!!!
Cánh cửa ngự thư phòng đóng chặt lại, mấy mảnh vàng được dát trên đó cũng long ra vài miếng.
Trương công công cười hì hì chạy lại gần, nhặt vàng, đút vào ống tay áo.
Tiểu Mạc Quân ngượng ngùng cái gì chứ? Lại giúp nô gia kiếm được vàng rồi. Không biết đây đã là lần thứ mấy nữa...
Chậc chậc, vàng trên cánh cửa này đã long ra gần hết rồi. Hôm nào hắn phải bẩm báo với hoàng thượng chuyện này mới được. Nói là do Nhị vương gia tức giận gây nên...
------------ phân cách tuyến không gian ------------
- " Lại có chuyện gì nữa rồi? "
Bắc Mạc Trì nhìn nhi tử của mình, bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ nhưng vẫn cứ hỏi.
Bắc Mạc Quân liếc hắn một cái, hừ lạnh.
- " Phụ hoàng, nếu người không thay đổi chức vụ đại nội tổng quản nhanh chóng. Chưa biết chừng ngày mai cả phủ đại nội sẽ hóa thành tro. "
- " Con là đang uy hiếp trẫm sao? "
Hoàng thượng híp đôi mắt lại thành một đường chỉ, âm trầm hỏi.
- " Nhi thần không dám! "
Bắc Mạc Quân tao nhã ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện, một tay chống má, một tay để trên bàn gõ đều từng nhịp.
- " Chỉ là... nếu nhi thần nhớ không nhầm thì ở trong vương phủ có Thiên sơn tuyết liên ngàn năm. Người cũng biết, Thiên sơn tuyết liên có công dụng gì chứ... "
Bắc Mạc Trì nghe đến đó thì mắt cũng sáng lên.
Thiên sơn tuyết liên sao? Đương nhiên là có công dụng dưỡng nhan.
Nếu mà hắn có được Thiên sơn tuyết liên thì chẳng phải hắn sẽ trở nên tuấn mỹ hơn sao?
Chưa biết chừng còn vượt mặt cả nhi tử yêu quý này của hắn ý chứ... Hắc hắc!
- " Khụ! Ngày mai trẫm sẽ xử lý. "
Bắc Mạc Trì ho nhẹ một tiếng, nói.
- " Hảo! Vậy chuyện quan trọng hôm nay là chuyện gì? "
Bắc Mạc Quân gật gật đầu, lười biếng hỏi tiếp.
- " Là chuyện về đế quốc Mạc Thanh đến cầu thân. Lần này người theo sứ giả đến là Thụy Miên công chúa. Và đối tượng cầu thân... "
Hoàng thượng ngập ngừng liếc nhìn sắc mặt của Bắc Mạc Quân.
- " Là ai? "
Hắn nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên...
- " Là Nhị vương gia của Cảnh Lăng đế quốc - chính là con! "
Mỗ vị hoàng đế thở dài, phán một câu.
Rắc!
Một góc của chiếc bàn trực tiếp bị Bắc Mạc Quân bóp nát.
Hoàng thượng Bắc Mạc Trì trợn mắt, âm thầm nghiến chặt răng.
Bao giờ ngươi mới sửa được cái tính khí cứ hễ tức giận là lại phá đồ chứ? Đồ phá gia chi tử!
Ngươi có biết cái bàn này được làm từ gỗ đàn hương quý hiếm có tác dụng an thần không? Ta có kiếm cũng không kiếm được cái thứ hai nữa.
- " Là chỉ đích danh? "
Chẳng quan tâm đến vẻ mặt như đưa đám của phụ hoàng nhà hắn, Bắc Mạc Quân lạnh nhạt hỏi.
- " Đúng vậy, là chỉ đích danh. Thụy Miên công chúa còn nói, không phải con thì sẽ không xuất giá! "
- " Ha ha, hay cho một câu sẽ không xuất giá! Nếu nhi thần không đồng ý thì sao? "
Hắn cười gằn, sắc mặt càng tăng thêm hàn khí.
Thật không ngờ, dù cho hắn đã tung tin đồn để tự phá hoại thanh danh thì vẫn có kẻ đánh chủ ý vào hắn.
Thụy Miên công chúa sao? Đệ nhất mỹ nữ của Mạc Thanh đế quốc? Hắn đã gặp được vài lần.
Đúng là có được vài phần tư sắc. Nhưng hắn lại cực kỳ chán ghét cái ánh mắt trần trụi, nóng bỏng của nàng ta khi nhìn vào hắn. Ánh mắt ấy chứa đầy dục vọng chiếm hữu.
- " Mạc Quân, con cũng rõ ràng... Mạc Thanh đế quốc hiện tại lớn mạnh hơn chúng ta không ít. Nếu chúng ta cự tuyệt, không cho bọn họ mặt mũi,... Thì chẳng khác nào khơi dậy chiến tranh của cả hai đế quốc. "
Bắc Mạc Trì bất đắc dĩ xoa xoa trán.
Hắn biết nhi tử của hắn sẽ không dễ dàng đồng ý. Hay có thể nói, không ai có thể bắt hắn phải làm theo điều hắn không muốn.
- " Nhưng nhi thần là đoạn tay áo! "
Bắc Mạc Quân nói thẳng.
- " Ta cũng đã nói với bọn họ như vậy. Nhưng xem ra Thụy Miên công chúa cũng không tin tưởng, không quan tâm. "
- " Hừ! Dù sao nhi thần cũng sẽ không thú nàng! "
Bắc Mạc Quân tỏ vẻ bất cần đời.
Nghe vậy, hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười. Kết quả như vậy, chẳng phải đã dự đoán được từ trước rồi sao? Chỉ là...
- " Muốn không thú nàng, còn một cách... "
- " Cách gì? " Bắc Mạc Quân nhướng mày.
- " Con lặp tức phải có vương phi. Ta sẽ nói với họ, rằng con đã có hôn ước từ trước đó rồi. Và vị vương phi này, phải chuyển vào sống trong Nhị vương phủ. "
- " Vương phi?... "
Hắn xoa cằm suy tư.
- " Không được là nam nhân! "
Bắc Mạc Trì vội vàng bổ sung.
- " Đã biết! "
Bắc Mạc Quân gắt lên, trong đầu bỗng dưng hiện lên một đạo bóng dáng.
Nếu thú các tiểu thư nhà quan trong triều, thì sợ rằng sẽ không tránh khỏi được tai mắt, lại rất phiền phức.
Chi bằng...
- " Phụ hoàng, ban cho nhi thần một đạo thánh chỉ! "
Bắc Mạc Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- " Hảo! "
***********
Một khắc sau, nhìn theo bóng dáng của nhi tử đã đi xa, hoàng thượng vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Liệu hắn làm như vậy có đúng không?
Tên kia sẽ không đến đây để giết hắn chứ?
Ai mà ngờ được Mạc Quân lại lựa chọn nàng ta.
Nhưng... phù sa không nên chảy ruộng ngoài, đúng chứ?
Còn hơn là hắn có một người con dâu là nam nhân...