Hai vò rượu bay ra từ tay Nguyệt Hạo Thần, khi sắp chạm xuống đất thì hắn vừa kịp lúc xoay lại đỡ được, thân hình nghiêng ngả một cái, kết quả cuối cùng vẫn là dập mông.
\- " Ngọc lộ tửu của ta! Ha, ngọc lộ tửu..... mười vạn hoàng kim của ta, may mà không sao. "
Nguyệt Hạo Thần thở hổn hển lẩm bẩm, trái tim bé bỏng đập liên tục như trống dồn.
Âm thanh mờ ám ở trong phòng Nguyệt Tích Lương vẫn tiếp tục truyền ra làm cho cái " mặt già " của vị ca ca đây đỏ như tôm luộc.
Hắn ôm vò rượu bò dậy, trong lòng liên tục niệm Tam tự kinh, Hiến pháp, kinh Phật, một nghìn bài thơ Đường để hạ hỏa.
Phi lễ chớ nghe!
Phi lễ chớ..... nhìn?
Nguyệt Hạo Thần bỗng khựng người lại, nhìn kĩ tiểu viện, đây đúng là tiểu viện của muội muội nha. Vậy người đang làm trong đó là.....
Nhất thời, khuôn mặt trắng trẻo của Nguyệt Hạo Thần xanh mét.
Hắn không tài nào tưởng tượng ra được có ngày muội muội siêu cấp hủ nữ chỉ biết có đam mỹ nhà mình, tính tình như sư tử cái lại có thể ngoan ngoan nằm dưới thân nam tử hảo hảo rên rỉ.
Mà nam tử ở đây nào có ai khác ngoài Bắc Mạc Quân?
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình!
Ách? Khoan khoan! Hình như hắn suy nghĩ theo chiều hướng hơi sai lệch thì phải?
Việc hắn cần quan tâm lúc này là.... muội muội hắn đã bị ăn sạch sành sanh rồi mới đúng chứ?
Dám dụ dỗ muội muội làm chuyện xấu hổ ngay trước mũi lão tử, chán sống rồi phải không? Chưa có sự đồng ý của bề trên đã làm càn, hừ hừ.... phải gửi thư mật báo cho Nguyệt vương gia và Nguyệt vương phi.
Không được! Hắn phải đến xem thử, ừ..... chỉ là ngó một chút mà thôi, tận mắt kiểm chứng.
Nghĩ đoạn, Nguyệt Hạo Thần dáo dác nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc rón ra rón rén lại gần căn phòng ám đầy mùi tình dục.
Ba bước...... hai bước...... một bước..... hắc hắc, sắp tới rồi!
Ngay lúc bạn nhỏ Hạo Thần gần tiếp cận mục tiêu thì bỗng nhiên cổ áo bị người ta kéo giật lại.
\- " Ngao! "
Hắn bất giác kêu lên, miệng lặp tức bị bàn tay to bịt chặt. Khi hắn định thần lại thì đã thấy mình nằm trong một vòm ngực rộng rãi, mùi long diên hương quanh quẩn bên chóp mũi.
Người nọ cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai Nguyệt Hạo Thần.
\- " Suỵt! Cẩn thận bị phát hiện. "
Nguyệt Hạo Thần gắt gao trừng mắt, gỡ bàn tay đáng ghét trên miệng mình ra, hậm hực.
\- " Tiểu Liệt Tử, ngươi làm ta sợ gần chết. Ngươi đi đường có thể phát ra tiếng động được không hả? "
Hiên Viên Liệt sờ mũi, lại nhìn căn phòng trước mặt, trong lòng một trận khó chịu.
\- " Ngươi đang định làm gì? "
Nguyệt Hạo Thần ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói một cách đường đường chính chính.
\- " Đương nhiên là nhìn trộm bên trong rồi. "
Hiên Viên Liệt nhíu mày.
\- " Nhưng đó là muội muội ngươi, ngươi muốn phá đám? "
Nguyệt Hạo Thần bĩu môi, nói như thật.
\- " Vì là nàng nên ta càng phải xem. Tránh ra, tránh ra, đừng làm phiền lão tử do thám! "
Hiên Viên Liệt đương nhiên không chịu, nắm cổ áo hắn lôi xềnh xệch ra khỏi tiểu viện, vừa đi vừa lên tiếng.
\- " Ta không cho phép ngươi nhìn thân thể của người khác ngoài ta, muội muội cũng không được. Đi về, để cho bọn họ có không gian riêng tư. "
Nguyệt Hạo Thần cố gắng vùng vẫy nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Đừng nhìn Hiên Viên Liệt hàng ngày điệu thấp, võ công của hắn nếu vứt vào trong giang hồ thì cũng là một cao thủ.
Huống chi đối với Nguyệt Hạo Thần tay trói gà không chặt, hắn căn bản không cần dùng đến sức lực đã có thể dễ dàng khống chế.
Nguyệt Hạo Thần chẹp miệng, mặt mày xám xịt mặc kệ nhà hắn, coi như đỡ tốn công đi đường. Bạn nhỏ Thần ôm vò rượu như ôm bảo bối, thuận miệng hỏi.
\- " Ngươi kéo ta đi đâu? "
Hiên Viên Liệt cười một tiếng, nhìn ' bảo bối ' của Nguyệt Hạo Thần, nói đầy thâm ý.
\- " Đi uống rượu...... thuận tiện thảo luận về tương lai của hai chúng ta. "
Nguyệt Hạo Thần nghiêng đầu, cực độ khó hiểu. Tương lai? Tương lai cái gì?
Bên này Hiên Viên Liệt cùng Nguyệt Hạo Thần vừa mới rời khỏi thì từ một hướng khác, Kiến Nhất ở trên mái nhà dùng khinh công cũng bay về phía tiểu viện nào đó.
Vốn dĩ hắn muốn đi tìm Vương gia để bàn cách trả thù Ám Dạ và Hàn Vũ. Thế nhưng vào viện tìm thì lại không thấy người đâu, đoán chắc là lại đến chỗ của Vương phi rồi.
Bởi vì lẽ đó, Kiến Nhất mới chuyển hướng đi đến chỗ Nguyệt Tích Lương.
Bàn chân mượn lực đạp lên mái nhà, bay vút như một con chim ưng đang giương cánh. Gió thổi phần phật vào mặt Kiến Nhất làm cho ba ngàn sợi tóc đen bay trong gió, trường bào màu xanh nổi bật trong đêm tối. Trên lưng hắn là cây cung bạc mộng ảo, hoa văn cổ xưa, chỉ nhìn qua đã biết là bảo bối tốt.
Đang tỏ ra ngầu lòi là vậy, nhưng khi vừa đến nơi, không biết thính giác linh mẫn của Kiến Nhất nghe thấy gì mà hắn lảo đảo một cái, trượt chân rơi từ trên mái nhà xuống.
Bất hạnh thay, đằng sau tiểu viện của Nguyệt Tích Lương là một cái hồ nước lớn dùng để nuôi cá chép gấm.
Ùm!
Một vật thể to đùng rơi thẳng vào hồ, làm cho đàn cá đang ngủ say bơi tán loạn, bọt nước văng tung tóe.
Tiếng động lớn như vậy cũng không làm kinh động đến hai người đang hăng say quấn lấy nhau trong phòng. Cần điên loan đảo phượng thì tiếp tục điên loan đảo phượng.
\- " Phì! "
Một lúc sau, Kiến Nhất chật vật bò lên từ hồ nước, toàn thân ướt sũng, trên đầu dính vài cái lá héo, ống tay áo giũ một cái, ba con cá chép béo mập rơi xuống.
Hắn cầm cá chép mang đi nướng, gò má vẫn đỏ hồng, âm thầm chúc mừng vương gia đại công cáo thành. Nhưng mà ở đây ai cũng có đôi có cặp cả, mỗi mình hắn là cô đơn....
Chính Hi à, ta nhớ ngươi quá, ngươi có nhớ ta không?
Ài...... lần thở dài thứ một trăm linh một của Kiến Nhất trong ngày hôm nay.
Về phía Nguyệt Tích Lương, bản thân nàng vừa mới bị trúng độc còn rất suy yếu, làm sao có thể chịu được sự giày vò sau khi khai trai của Bắc Mạc Quân.
Làm đến lần thứ tư, rốt cuộc nàng cũng không chịu được mà hoa hoa lệ lệ bất tỉnh nhân sự, bỏ mặc vị vương gia nào đó muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong.
Bắc Mạc Quân dở khóc dở cười, vừa tự trách lại vừa thương tiếc. Hắn gọi nha hoàn vào đổi nước tắm, tự thân bế nàng vào tẩy rửa sạch sẽ một lần nữa, lấy hết tất cả thứ đồ của hắn ở trong người nàng ra ngoài.
Xong xuôi, hắn mang nàng về giường, nằm xuống, đắp chăn, ôm nàng, ngủ.
........
Ngày hôm sau, Nguyệt Tích Lương mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện thời gian đã là giữa trưa, mặt trời nhô cao.
Nàng khẽ cử động thân mình, nhưng chỉ là một cử động nhỏ thôi đã khiến nàng đau muốn chết, nhất là ở vùng hạ thân, bỏng rát, nhức nhối.
Nguyệt Tích Lương gắng sức ngồi dậy, vươn tay lên xoa huyệt thái dương, bất giác làm tấm chăn mỏng trên người tuột xuống, để lộ cơ thể lõa lồ không có gì che chắn.
Nàng cúi đầu nhìn, nhất thời đã khuôn mặt đều đen.
Đâu đâu cũng đều phủ kín các dấu hôn đỏ hồng, dấu bàn tay xanh tím, đánh dấu chủ quyền quá nhiều rồi nha.
Mặc dù nàng không thấy đau, nhưng là mất mỹ cảm!
Lắc đầu, Nguyệt Tích Lương xốc chăn định xuống giường. Bất quá khi chân vừa chạm đất, xương cốt nàng như mềm nhũn, mất hết sức lực, ngã nhào.
Bắc Mạc Quân vừa bước vào cửa đã thấy cảnh này, vội vàng phi thân đến đỡ nàng, trên tay hắn còn cầm một bình sứ trắng. Hắn bế nàng ngồi lên đùi mình, nói.
\- " Nàng đi xuống giường làm gì? Ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho ta. "
Nguyệt Tich Lương bất đắc dĩ chỉ vào cái bụng xẹp lép đang kêu gào ầm ĩ.
\- " Đói.... "
Ngừng lại một lúc, nàng giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, làu bàu.
\- " Còn không phải là tại chàng sao? Hại ta đến đi đường cũng không đi được. "
Nghe đến đây, Bắc Mạc Quân liền nhớ lại chuyện tốt đêm qua, khóe môi lặng lẽ giương cao.
Trước đây, hắn rất yêu nàng, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy có một tầng ngăn cách vô hình giữa hai người. Nàng rõ ràng rất gần hắn, nhưng đôi lúc hắn lại cảm thấy nàng rất xa vời, chỉ cần hắn lỏng tay một chút là nàng sẽ chực bay đi.
Ngày hôm nay, hoàn toàn khác hẳn. Tầng ngăn cách đó như đã bị phá vỡ, nàng trở nên chân thật, nàng trong nằm gọn trong lòng hắn, gần sát như vậy.....
Hắn phát hiện, mỗi một ngày hắn đều yêu nàng nhiều hơn một phần. Đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn lún sâu vào tình yêu đó, không thể nào dứt ra được, cũng không muốn dứt ra.
Cảm giác được yêu nàng, có được nàng.... thật tốt biết bao.
Nguyệt Tích Lương thấy Bắc Mạc Quân ngẩn người thì không kìm lòng được hua hua tay trước mặt hắn, gọi.
\- " Uy uy! Tỉnh! "
Bắc Mạc Quân chớp mắt nhìn nàng, khẽ ho một tiếng, dơ ra bình sứ trong tay.
\- " Khụ! Đây là thuốc mỡ ta lấy cho nàng để bôi vào..... chỗ ấy. Nàng bôi thuốc xong, mặc y phục, ta đưa nàng đi ăn cơm. "