Chẳng biết Kỷ Mạt Mạt có nghe lọt tai hay không nhưng biểu cảm của nàng ta hiện giờ rất buồn cười. Đầu tóc rối tinh rối mù, hai mắt đỏ hồng mở lớn như mắt cá chết, mũi đỏ như quả cà chua, miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, nước mắt nước mũi tèm lem.
Những người xung quanh cũng không thua kém nàng ta là bao, vẻ mặt cần có bao nhiêu kỳ dị thì có bấy nhiêu kỳ dị.
Ngự y đang quỳ dưới đất phản ứng đầu tiên, hắn ta lắc đầu, mở miệng nói như thật.
\- " Thái..... cô nương, ngươi đừng có khoác lác. Độc này đến ta còn không giải được, ta chắc rằng trên đời người giải được loại độc này không quá năm người. "
Từ thái tử phi suýt chút nữa bật ra khỏi miệng ngự y vội vàng chặn lại.
Ngự y này thực chất cũng là một y giả xuất sắc, học thức uyên bác, kinh nghiệm đầy mình. Được người ta phủng lên cao lâu rồi thành ra có chút kiêu ngạo.
Nghe lời ngự y, các quan lại đại thần Ám Dạ đều nhao nhao hưởng ứng. Không ai cho rằng Nguyệt Tích Lương thực sự hiểu y thuật.
Bắc Mạc Quân đứng ngay sau lưng nàng, khẽ nhíu mày kiếm, lạnh giọng.
\- " Các ngươi đang nghi ngờ vương phi của bổn vương sao? "
Bắc Mạc Quân lên tiếng như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Việc Hàn Vũ bị thương và trúng độc ngược lại làm cho bọn hắn không chú ý đến sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân.
Vừa thấy mỗ vị vương gia, lặp tức có nhiều người nhận ra hắn.
Thiên! Đây không phải là Chiến thần Nhị vương gia của Cảnh Lăng sao?
Một thiên chi kiêu tử vang danh khắp ngũ quốc, võ công cao cường, dụng binh như thần. Thời gian vừa qua lấy ít địch nhiều, đánh cho đại quân Mạc Thanh tan tác không còn một mảnh giáp. Tên hắn như sấm bên tai.
Bắc Mạc Quân đến đế đô Ám Dạ từ khi nào? Tại sao không có lấy một phong thanh gì? Hắn đến tham gia đại hôn của thái tử hay sao?
Quan trọng hơn nữa, hắn vừa nói cái gì cơ? Vương phi của hắn? Vương phi của hắn thì có liên quan gì ở đây?
Hoàng đế Ám Dạ hồi thần, có lẽ hôm nay lão bị nhiều chuyện đả kích làm cho choáng váng, giọng nói có chút run rẩy.
\- " Nhị vương gia có ý gì? Trẫm chưa hề nghe tin ngươi có vương phi.... "
Bắc Mạc Quân nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Đối với vị quân vương vô dũng, vô mưu, vô tâm như hoàng đế Ám Dạ, hắn lười sử dụng lễ nghĩa. Huống chi hắn còn dung túng nhi tử hắn làm những chuyện thất đức với Lương bảo bảo.
Bắc Mạc Quân mở miệng.
\- " Ta có hôn ước, nàng chính là vương phi của ta. "
Hôn ước? Quả đúng là bọn hắn có nghe nói Bắc Mạc Quân có một vị hôn thê, tiếng tăm cũng không hề thua kém hắn. Nàng gọi là.....
\- " Tích Lương quận chúa của Cảnh Lăng đế quốc, Nguyệt Tích Lương! "
Nguyệt Hạo Thần khoanh tay đi đến, nói ra cái tên không mấy xa lạ với quân thần Ám Dạ.
Thực chất, ngay từ bảy năm trước bọn hắn đã nghe phong thanh đến cái tên này.
Lần đầu tiên, Nguyệt Tích Lương tám tuổi đấu cầm, kỳ, thư, họa thắng Thụy Miên công chúa có danh đệ nhất mỹ nhân Mạc Thanh. Người đời tôn nữ hài tử tám tuổi ấy là đệ nhất tài nữ Cảnh Lăng. Lúc đó bọn hắn không quan tâm đến nàng cho lắm, có chăng chỉ là thưởng thức.
Lần thứ hai, hoàng đế Ly Mẫn mắc quái bệnh nằm liệt giường. Mặc dù tin tức đã được phong tỏa nhưng bọn hắn vẫn do thám được ít nhiều. Tứ hoàng tử Hiên Viên Dật đi khắp nơi cầu danh y, không một ai trị được. Đến một ngày, hoàng đế Ly Mẫn khỏi bệnh hoàn toàn, khỏe mạnh như thường. Bọn hắn nghe được một tin động trời, có một vị thần y đã chữa khỏi cho hắn, nàng là một tiểu cô nương tám tuổi, cũng chính là Tích Lương quận chúa của Cảnh Lăng. Lúc đó, bọn hắn khiếp sợ.
Từ ấy, cái tên Nguyệt Tích Lương được bàn tán xôi nổi kèm với danh hiệu tiểu thần y. Nhưng qua lần đấy, nàng cũng bặt vô âm tín mất bảy năm.
Lần thứ ba khi nghe đến tên nàng, cũng là lần gần đây nhất, trong trận chiến giữa Cảnh Lăng và Mạc Thanh. Tích Lương quận chúa ra chiến trường với Nhị vương gia, cùng phu quân tương lai song kiếm hợp bích, bày mưu tính kế đánh tan quân địch. Cũng nhờ có bàn tay y thuật xuất thần nhập hóa của nàng, tử thương của Cảnh Lăng giảm xuống đáng kể. Lúc đó, bọn hắn bội phục.
Nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của mọi người, Nguyệt Hạo Thần liền bật cười, nói.
\- " Đúng là các ngươi đều biết. Vậy thì để ta bật mí cho các ngươi một điều nhé...... "
Ngừng một lúc, hắn tiếp tục.
\- " Tân nương ngày hôm nay, người mà các ngươi ngầm coi thường, người mà Hàn Vũ bằng mọi cách để thành thân với nàng, không từ thủ đoạn hay cưỡng ép, người mà ta gọi là muội muội....... chính là vị Tích Lương quận chúa ấy! "
Ầm!
Như sấm sét đánh giữa trời quang khiến lòng người bàng hoàng.
Nữ nhân không thân phận trong mắt bọn hắn vậy mà lại là Nguyệt Tích Lương ư?
Ai nấy đều bất giác đưa mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nguyệt Tích Lương, chỉ nhìn mỗi sườn mặt thôi đã thấy phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp động lòng người.
Đúng rồi, nghe nói Tích Lương quận chúa này còn có dung nhan kinh thế, tựa như cửu thiên huyền nữ hạ phàm.
Cái này..... thật là quá trùng khớp.
Nếu là thật, như vậy..... như vậy....
Nguyệt Hạo Thần bỗng dưng cười ha hả, vỗ vào vai Hiên Viên Liệt bên cạnh bồm bộp.
\- " Thế nào? Bất ngờ đi? Kinh hãi đi? Bây giờ các ngươi đã thấy chuyện ngu xuẩn mà vị Thái tử này của các ngươi làm chưa? Bắt cóc Tích Lương quận chúa, cưỡng ép nàng,.... Không nói đến bản công tử, Cảnh Lăng cũng không dễ dàng tha cho các ngươi như vậy đâu, phải không, Nhị vương gia? "
Bắc Mạc Quân thấy điều mình định nói đã bị Nguyệt Hạo Thần tranh hết cũng thư thái. Hắn gật đầu, lời nói nhẹ bẫng nhưng hàm chứa sát ý ẩn hiện.
\- " Nhúng chàm vương phi của bổn vương, không tha! "
Mọi người vô thức co rúm người lại, trong lòng thầm oán trách Hàn Vũ hàng ngàn lần.
Tất cả là tại hắn, bắt ai không bắt, lại đi bắt Tích Lương quận chúa.
Ai chẳng biết Nguyệt vương gia coi Tích Lương quận chúa như báu vật, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Cho dù hắn không sợ Nguyệt Kinh Thiên thì cũng phải e dè vị Cảnh Lăng Chiến Thần trước mặt này chứ? Người ta là vương phi của hắn, tình cảm nồng đậm. Không bắt ngươi thiên đao vạn quả mới là lạ.
Nguyệt Tích Lương thấy thời gian trôi qua khá lâu liền mất kiên nhẫn phá tan bầu không khí ngột ngạt trong hỉ đường.
\- " Đủ rồi! Các ngươi rốt cuộc có muốn cứu hắn hay không? Để đến khi lão nương cụt hứng, dù cho ta núi vàng núi bạc ta cũng không thèm cứu. "
Ngoài miệng nói vậy nhưng có quỷ mới biết khi đứng trước vàng bạc châu báu Nguyệt Tích Lương có thay đổi ý định hay không.
Lúc ấy bảo nàng cứu mười người nàng cũng cứu ý chứ. Cho tiền, tội gì không lấy, không lấy mới là kẻ ngu!
Nếu để Nguyệt Kinh Thiên nghe được những lời này của nàng, chắc chắn hắn sẽ thay nàng xấu hổ mà la to: Không có tiền đồ!
\- " A? Ngươi chịu cứu Thái tử sao? Thật chứ? "
\- " Nhưng mà..... "
Bây giờ không có ai còn nghi ngờ trình độ y thuật của Nguyệt Tích Lương nữa.
Chỉ là bọn hắn có chút không tin tưởng. Hàn Vũ làm nhiều điều sai trái với nàng như vậy, nàng còn cứu hắn. Không hợp lý!
Kỷ Mạt Mạt cố gắng tiêu hóa hết lượng thông tin vừa mới nghe thấy. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn Nguyệt Tích Lương, quyết tâm nói to.
\- " Ta tin ngươi. Ngươi mau cứu lấy thái tử ca ca đi! "
Nàng ta biết, Nguyệt Tích Lương chỉ là vì muốn trả ơn cứu mạng mà thôi. Một kiếm này, vốn dĩ dành cho nàng.
Nguyệt Tích Lương khẽ gật đầu, đứng dậy.
\- " Được, ngươi mang hắn vào hậu viện. "
Nói rồi, nàng quay sang thiếp thân thị vệ của Hàn Vũ, tự nhiên như ruồi mà sai bảo.
\- " Ngươi, đi lấy đồ đạc mà các ngươi đã tịch thu của ta mang đến đây. Cho ngươi sáu mươi tức thời gian. "
Thị vệ nào đó giật khóe môi, lặp tức vận khinh công lao vút đi như một cơn gió, thục mạng đi lấy đồ.
Mọi người thấy Kỷ Mạt Mạt đã lên tiếng, hoàng thượng cũng không nói gì thì im lặng, coi như ngầm chấp nhận.
........
Hơn nửa ngày sau, độc trên người Hàn Vũ đã được Nguyệt Tích Lương giải hết, vết thương cũng được xử lý cẩn thận. Mí mắt hắn khẽ lay động, từ từ tỉnh lại trong hôn mê.
Bất hạnh làm sao, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Nguyệt Tích Lương dựa vào ngực Bắc Mạc Quân, vui vẻ ăn ô mai sơn tra mà Bắc Mạc Quân đưa lên miệng.
Thấy có một ánh mắt nhìn hai người chằm chằm, Nguyệt Tích Lương ngoảnh đầu, phát hiện Hàn Vũ đã tỉnh.
Nàng cười híp mắt, đểu cáng mở miệng.
\- " Ô, thái tử đã tỉnh rồi? Cảm giác bước một chân vào quỷ môn quan thế nào nha? "