Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 135:Chương 128



Trong dịch quán, Hàn Vũ thản nhiên ngồi đánh cờ, thưởng trà. Dường như những biến động bên trong kinh thành Cảnh Lăng không hề ảnh hưởng tới hắn vậy.

Đúng lúc hắn đang chuẩn bị hạ xuống một quân cờ thì ám vệ bỗng dưng tiến vào, quỳ xuống bẩm báo.

\- " Thái tử, Nhị vương gia Bắc Mạc Quân chỉ còn ba ngày nữa là về đến kinh thành. "

Hàn Vũ khựng người lại trong giây lát, không ngạc nhiên mà như đã dự liệu được trước, nhướng mày.

\- " Tốc độ của hắn còn nhanh hơn ta tưởng. "

Hắn ta sốt ruột về kinh như vậy, không cần nói cũng biết, chủ yếu là bởi vì nhớ Nguyệt Tích Lương.

Ám vệ sửng sốt ngẩng đầu, ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn là không kìm được nói.

\- " Bắc Mạc Quân về, Đại vương gia không có phần thắng! "

Hàn Vũ gật đầu.

\- " Ta biết. "

Ám vệ không hiểu hỏi tiếp.

\- " Nếu thái tử biết Bắc Mạc Lâm sẽ thua...... vậy tại sao lại còn muốn hợp tác với hắn, cho hắn mượn binh sĩ để tạo phản? "

Hàn Vũ mỉm cười đầy ý vị, vân vê quân cờ màu đen tuyền trên tay, hiếm khi có tâm trạng thoải mái giải thích.

\- " Ngươi biết không, Bắc Mạc Lâm là một kẻ ngu, so tài trí cùng thực lực xa xa không bằng nhị đệ hắn. Nhưng mà, ở trong mắt ta, hắn ít nhiều vẫn còn có công dụng, công dụng của một con cờ. Hắn muốn đoạt vị, ta không ngại giúp hắn một bước, cho Cảnh Lăng đã loạn càng thêm loạn, càng loạn càng tốt. Chỉ có như vậy, ta mới đạt được mục đích của mình..... "

Ngừng một chút, Hàn Vũ khẽ vung tay.

Cạnh!

Quân cờ màu đen đã được hạ xuống, vừa vặn làm cho thế cờ trên bàn cờ nghịch chuyển. Quân đen tạo thành một vòng vây, bao lấy quân trắng ở giữa, nhìn thế nào cũng là một thế cờ chết.

Hắn vừa lòng nói tiếp.

\- " Ta dùng Bắc Mạc Lâm để giăng lên một cái bẫy, một cái bẫy dù biết nó là bẫy nhưng vẫn phải nhảy vào. Ván cờ này, người thắng cuối cùng sẽ là ta! "

Bắc Mạc Quân.... để xem ngươi có tránh được bẫy của ta hay không?

Nếu ngươi chọn cứu phụ hoàng ngươi thì rất tiếc..... ta sẽ đạt được mục đích của mình.

Hàn Vũ uống một ngụm trà, quay sang ám vệ vẫn đang cố vắt óc suy nghĩ để thấu hiểu âm mưu của chủ tử.

\- " Ngươi cho người đi truyền tin Bắc Mạc Lâm tạo phản ra ngoài, để cho nó đến tai của Bắc Mạc Quân càng nhanh càng tốt. "

\- " Vâng! "

Ám vệ ứng một tiếng, cung kính lui ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thôi thôi, chủ tử tâm tính thất thường, hắn không cố suy đoán mới tốt.

Hắn có cảm giác, mục đích của chủ tử không ai khác ngoài vị Tích Lương quận chúa tuyệt sắc khuynh thành kia.

...........

Không ngoài kế hoạch của Hàn Vũ, Bắc Mạc Quân sau khi nghe tin phụ hoàng lâm nguy, lặp tức ngựa không ngừng vó trở về kinh thành.

Đoạn đường vốn phải mất ba ngày mới đến nơi, dưới sự cấp bách, hắn rút ngắn chỉ còn hai ngày.

Thật may mắn, lần này đi theo hắn có năm vạn tướng sĩ, có lẽ đủ để chống đối lại phản quân của Bắc Mạc Lâm.

Bắc Mạc Quân vừa về đến nơi, chưa kịp gặp mặt Nguyệt Tích Lương đã hội họp cùng với Nguyệt Kinh Thiên cùng người của Hổ Vệ Quân.

Nguyệt Tích Lương được phụ thân giao cho nhiệm vụ ở phủ bảo vệ mẫu thân cùng đệ đệ.

Công cuộc dẹp phản tặc cứ dựa vào hắn cùng Bắc Mạc Quân là đủ rồi.

Nguyệt Tích Lương không yên tâm, vẫn là sai Kình Hạo đi trợ giúp. Dù sao thì võ công của Kình Hạo cũng thuộc dạng cao thủ, có thể giúp đỡ ít nhiều.

Nàng nghĩ, nàng ở tại vương phủ thì sẽ không gặp nguy hiểm gì đáng nói, giữ Kình Hạo bên người khác nào phung phí của trời đâu chứ.

Bất quá, Nguyệt Tích Lương lại không ngờ tới rằng, suy nghĩ này của nàng rất hợp ý Hàn Vũ.

Nàng làm như vậy sẽ giúp cho kế hoạch của hắn càng thêm thuận buồm xuôi gió.

......

Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Kinh Thiên bàn bạc cả buổi, cuối cùng vẫn là quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Nếu cứ để thời gian trôi qua như vậy, người gặp nguy hiểm ở đây chỉ có Bắc Mạc Trì.

Dưới trướng của hai người bây giờ tổng cộng có tám vạn binh sĩ.

Nguyệt Kinh Thiên dẫn đầu một nửa đi tru sát phản quân bên ngoài kinh thành.

Bắc Mạc Quân mang phần còn lại xông vào cung cứu giá.

Lúc này, trong Dưỡng Tâm điện, Bắc Mạc Lâm vẫn còn chưa biết đại thế đã thay đổi.

Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhị đệ của hắn có thể trở về nhanh như vậy.

Bắc Mạc Lâm chĩa kiếm vào cổ họng Bắc Mạc Trì, âm trầm nói.

\- " Phụ hoàng, người đã kéo dài thời gian quá lâu rồi. Nhi thần không còn kiên nhẫn với người nữa. Người viết hay không viết? "

Bắc Mạc Trì cười khẩy một tiếng, già đầu mà cố làm ra vẻ lưu manh gác một chân lên thư án, thuận tiện đạp cuộn thánh chỉ trống và bút mực xuống đất, nói.

\- " Trẫm không viết. Muốn chém muốn giết tùy ngươi! "

Hắn suy nghĩ kĩ rồi. Bao nhiêu ngày nay bị giam cầm hắn đã đau khổ đủ rồi.

Gia môn bất hạnh, hắn cứ nghĩ rằng mình không hề có đứa con này là được.

Nếu như hắn chỉ còn sống được vài giờ, vậy tại sao hắn không sống vui lên một chút?

Buồn bởi Bắc Mạc Lâm, thật là không đáng a!

Dáng vẻ tiêu sái của Bắc Mạc Trì làm cho người đối diện càng thêm tức giận.

Tại sao? Tại sao ở thời điểm này rồi phụ hoàng vẫn còn cười được? Người nghĩ hắn không dám ra tay hay sao?

\- " Phụ hoàng, người không hối hận? Nếu người nghe theo nhi thần, người vẫn sẽ là thái thượng hoàng của Cảnh Lăng, cả đời hưởng phúc trong cung, vô lo vô nghĩ..... "

Thực chất, dù cho Bắc Mạc Trì không viết thánh chỉ, hắn vẫn có thể làm hoàng thượng, chỉ cần giết chết người là được.

Thế nhưng, hắn muốn có một lý do để giữ lại mạng của Bắc Mạc Trì, cũng như muốn hắn lên ngôi một cách đường đường chính chính hơn.

Giết cha đoạt vị, dù ở hoàn cảnh nào cũng bị dân chúng phỉ nhổ.

Mục đích của Bắc Mạc Lâm nghiêng về phía thứ hai nhiều hơn.

Đối với hắn, tính mạng của phụ hoàng chỉ là phụ, lợi ích của hắn mới là thứ đặt lên trên hàng đầu.

Bắc Mạc Trì nâng trán, xoa xoa thái dương, làm như ngu ngớ lên tiếng.

\- " Ý? Không đúng nha! Nếu như ngươi làm hoàng đế thì làm sao trẫm làm thái thượng hoàng được? Trẫm có phải là cha của ngươi đâu, trẫm cũng không có người con nào ác độc, đê hèn như ngươi vậy. "


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv