Cô tên Nguyệt Tích Lương, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, mới vào làm việc ở công ty sản xuất mỹ phẩm hàng đầu Thành Đô. Nếu nói theo những gì người khác nhận xét về cô, chỉ vẻn vẹn có hai chữ: Ngự tỷ!
Hắc, tại sao lại là ngự tỷ ư?
Ài, thực ra cũng thật là ngượng ngùng, chính bản thân cô tài sắc vẹn toàn, cái danh này không muốn nhận cũng đành phải nhận.
Tất cả cũng chẳng có gì là to tát cả, chẳng qua là cô xinh đẹp hơn người thường một chút, có thể so với các minh tinh màn bạc.
Chẳng qua là thành tích học tập ở trường đại học của cô tốt hơn các bạn xung quanh một chút, giữ chức vị thủ khoa cho đến khi ra khỏi trường.
Chẳng qua tính tình của cô tốt hơn người khác một tẹo, đối xử với ai cũng dịu dàng, hòa nhã. Cách sống mạnh mẽ, độc lập, tự chủ, tự cường.
Chẳng qua cô có rất nhiều tài lẻ, từ vẽ tranh, đánh đàn, trà đạo, cắm hoa, nhảy múa,......
Chẳng qua có năng lực làm việc vượt bậc, không chê vào đâu được,.....
Có rất nhiều cái " chẳng qua " ở đây, thế nhưng không mấy ai biết, Nguyệt Tích Lương lại có một bí mật kinh thiên động địa.
Khái quát một cách đơn giản mà nói, cô là một người sống hai mặt, ở công ty, cô đương nhiên là một ngự tỷ chính hiệu, xinh đẹp, dịu dàng giỏi giang.
Bất quá..... khi về nhà sao? Hắc hắc, thì là như thế này đây.
.........
Nguyệt Tích Lương nở nụ cười tỏa nắng chào hai nam đồng nghiệp đã ga lăng đưa cô về đến tận nhà, hai mắt loan loan thành hình bán nguyệt, khả ái cực kỳ.
Hai người đàn ông nào nó bị nụ cười của Nguyệt Tích Lương làm cho thần hồn điên đảo. Mãi sau mới phục hồi lại tinh thần, gãi đầu xấu hổ rời đi.
Lúc đi còn sung sướng bá vai bá cổ nhau như anh em thân thiết, cười đùa không ngừng.
Trời ơi! Hôm nay bọn hắn vậy mà được diễm phúc đưa nữ thần về nhà. Chuyện này nếu nói ra chắc chắn đồng nghiệp ở công ty hâm mộ chết mất.
Nữ thần đúng là nữ thần, không hổ cái danh xứng ấy, khí chất kia... chậc chậc..... vạn người mới có một.
Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn bóng lưng hai người phía xa, lát sau mới mở cửa vào nhà.
Sầm!
Cánh cửa vừa mới khép lại, vẻ mặt của Nguyệt Tích Lương đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên *** tà hết mức.
Cô vứt luôn cái túi xách trên tay, đá giày sang một bên, cởi bộ váy công sở vướng víu, bên trong là cái áo hai dây in hình hai người con trai hôn nhau thắm thiết.
Cô với lấy gói snack trên bàn, dùng tốc độ sét đánh không kịp lao về phía bàn máy tính, vừa mở máy vừa hưng phấn lẩm bẩm.
\- " A, may mà đi nhờ được xe về nhà, kịp giờ rồi. Tập phim boys love mới đã ra rồi, làm lão nương hóng từ hôm qua đến giờ! "
Con mẹ nó!
Đúng là nghẹn chết cô mà.
Anh trai đáng ghét, hôm nay cư nhiên lại cho cô leo cây. Cái gì mà đi xem mắt chứ? Bảo cô giới thiệu cho mấy chàng trai cơ bắp không phải là được rồi sao?
Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau!
Nguyệt Hạo Thần à Nguyệt Hạo Thần, cầu mong cho buổi xem mắt của anh thất bại tràn trề.
\- " A... a... a.... ngô.... chậm một chút, không được.... a! "
Nguyệt Tích Lương ngồi trên ghế bằng tư thế bất nhã, miệng nhét đầy snack, hứng trí bừng bừng nhìn vào hai thân thể trần truồng đang vận động kịch liệt kia, trong lòng không khỏi đánh giá.
Ừm..... cuối cùng thì Jack cũng có ngày bị bạo cúc.
Tiểu công được lắm, muốn làm cho thụ ngoan ngoãn phục tùng thì phải dùng sức thêm chút nữa.
Đúng! Đâm mạnh lên!
Bạo! Mau bạo!
Ui, chảy máu rồi. Lần đầu tiên của tiểu thụ vậy mà không dùng dầu bôi trơn, thất trách nha.
Đọc đến đây, chắc các bạn biết Nguyệt Tích Lương là loại người gì rồi chứ?
Không sai đâu, chính là hủ nữ. Nói đúng hơn là siêu cấp hủ nữ được che giấu phía sau lớp mặt nạ ngự tỷ hoàn hảo.
Cô đã sống bao nhiêu năm nay, ngoại trừ người nhà và bạn thân ra, không ai phát hiện ra điều đó. Chẳng biết là do mọi người ngu ngốc hay là do cô ẩn giấu quá sâu nữa. Dù sao, Nguyệt Tích Lương chính là một người vừa *** tà, vừa mê trai, vừa có sở thích biến con mẹ nó thái.
.........
Vào một ngày trời xanh mây trắng, Nguyệt Tích Lương được sếp giao cho nhiệm vụ đi bàn hợp đồng với tập đoàn Bắc Nguyệt, tập đoàn nổi tiếng trong nước về lĩnh vực thời trang.
Mỹ phẩm và thời trang, hai thứ này luôn luôn không thể tách rời nhau mà. Hợp tác là chuyện đương nhiên.
Nguyệt Tích Lương rất không tình nguyện nở nụ cười mang tính chất công nghiệp ra khỏi phòng giám đốc, trong đầu lại chửi bới mười tám đời tổ tông nhà lão sếp hói đầu.
Cô có thể không đi sao?
Câu trả lời là có thể, nếu cô muốn mất việc.
Thế nhưng mà.... mẹ kiếp! Ngày hôm nay là ngày phát hành cuốn truyện yaoi nổi tiếng.
Cuốn truyện đó nổi đến nỗi, vừa mới phát hành được một ngày đã bán sạch bay. Nếu không nhanh chân đến kịp, e rằng cô sẽ chỉ ngửi được mùi giấy mà thôi.
Có trời mới biết, cô mong đợi ngày hôm nay đến bao nhiêu. Bây giờ mộng của cô đã tan thành mây khói rồi....
Nguyệt Tích Lương vác bộ mặt méo mó đi đến tập đoàn Bắc Nguyệt, được lễ tân mời vào trong phòng tổng giám đốc đợi.
Tổng giám đốc đó của bọn họ còn đang bận mở cuộc họp khẩn cấp, tạm thời không dứt ra được.
Nguyệt Tích Lương hậm hực đồng ý. Ừ thì đợi!
Có lẽ là vì tâm thần không mấy vui vẻ cho nên mới ngồi được mười lăm phút, Nguyệt Tích Lương liền cảm thấy buồn ngủ.
Cô ngáp một cái rõ to, mí mắt dần dần nặng trĩu, cuối cùng không kìm được ngả đầu ra ghế sofa, đánh cờ với Chu công.
Bắc Mặc Quân vừa mới vào phòng đã gặp phải tình cảnh Nguyệt Tích Lương vô tư nằm ngủ, vạt áo công sở hé mở, để lộ cặp xương quai xanh thanh tú mê người.
Bắc Mạc Quân đen mặt dời tầm mắt từ vị trí xương quai xanh đến gương mặt cô, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thật đẹp.
Bất quá.... hi vọng cô ta không chỉ có mỗi cái túi da không.
Bắc Mạc Quân khẽ nới lỏng cà vạt ở cổ, đút tay vào túi quần tây, bước đến bên cạnh ghế sofa, đá đá vài cái, lãnh liệt mở miệng.
\- " Tỉnh dậy. "
Nguyệt Tích Lương nhíu mi, " ưm " một tiếng, lật người, bất ngờ ôm lấy chân anh như ôm cái gối ôm, tiếp ngục ngáy.
Với thói ưa sạch sẽ đến đáng ghét, Bắc Mạc Quân run rẩy toàn thân, hơi thở lạnh đi xuống, gằn từng tiếng.
\- " Bỏ ra! "
\- " ...... "
Không có phản ứng.
Bắc Mạc Quân thử rút chân về, không ngờ sức lực của cô rất lớn, ôm chặt lấy không chịu buông. Hơn thế nữa.... hơn thế nữa lại áp cả bộ ngực no đủ vào chân anh, khiến anh dù có mặt than đến mấy cũng bất giác đỏ mặt tía tai.
Nói đùa, từ trước đến giờ anh còn chưa từng chạm vào phụ nữ đâu.
Anh còn thuần khiết lắm!
Bắc Mạc Quân cố gọi thêm mấy lần nữa, Nguyệt Tích Lương vẫn không thèm dậy.
Hết cách, anh đành phải đeo lên găng tay chống khuẩn, chậm rãi gỡ ra hai cái gọng kìm mảnh khảnh nào đó.
Bị động chạm, Nguyệt Tích Lương mơ màng đôi mở mắt nhập nhèm, quyến rũ cười một tiếng, nói nhỏ.
\- " Mình lại mơ thấy soái ca rồi. Soái ca lần này đúng là cực phẩm trong cực phẩm..... "
Ngừng một chút như nghĩ ngợi điều gì đó, cô liếm liếm môi tiếp tục nói.
\- " Đã là mơ, chi bằng làm điều gì đó.... thiết thực một chút? "
Cô gái này đang nói linh tinh cái quỷ gì vậy?
Đang lúc Bắc Mạc Quân trợn mắt không hiểu, Nguyệt Tích Lương đã với tay túm lấy cà vạt của anh kéo mạnh xuống, đồng thời chính mình chu mỏ.
Bắc Mạc Quân tái xanh cả mặt mày, vội vàng chống hai tay vào thành ghế sofa ngăn không cho cơ thể tiếp tục cúi xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh hô.
\- " Cô cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài? "
Sống đến tận bây giờ, anh chưa hề gặp phải trường hợp nào như thế này.
Cô gái này có còn biết liêm sỉ không chứ?
Nguyệt Tích Lương vẫn mơ mơ hồ hồ, làm như không nghe thấy lời Bắc Mạc Quân. Thầm nghĩ, soái ca trong mơ này sao lại không biết nghe lời như vậy?
Đã là giấc mơ cùa cô thì phải nghe lời cô.
Đã thế thì....
Nguyệt Tích Lương hạ quyết tâm, lặp tức nhổm người dậy, tiến sát về phía Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân lần này cũng hoảng thật hồi, hai tay đang chống đỡ cơ thể lại không thể thu về, chỉ có thể vội vàng đe dọa.
\- " Cô.... cô không thể như vậy. Hôn nhau là có thai đấy! Nếu hôn tôi thì cô phải chịu trách.... ưm. "
Lời nói còn chưa nói hết, miệng của anh đã bị chặn lại bởi đôi môi đỏ mọng, mềm mềm, thơm mùi trà sữa hoa nhài.
Đồng tử Bắc Mạc Quân co rụt lại, cảm nhận được xúc cảm khác thường trên môi, trái tim lạnh lẽo bất ngờ nhảy loạn.
Thôi xong!
Lão tử bị chiếm tiện nghi rồi.
Lão tử bị phụ nữ cưỡng hôn rồi.
Lão tử mất đi sự trong trắng đã gìn giữ hơn ba mươi năm rồi.
Lão tử.....
Ma xui quỷ khiến thế nào, Bắc Mạc Quân đưa lưỡi ra, liếm một cái đôi môi nhỏ nhắn của Nguyệt Tích Lương.
Liếm xong, trước mắt anh tối sầm, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh nhân sự. Trước khi mất đi tri giác, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.
Cô gái này, chắc chắn phải trả thù. Phải trả thù.
Nữ háo sắc! Nữ biến thái! Nữ hái hoa tặc! Đợi đó cho tôi!
Bị người đẹp hôn đến nỗi ngất đi, nếu để người khác biết được, cái mặt đen của Bắc Mạc Quân còn vác đi đâu được nữa?