Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn thân hình nhỏ bé tưởng chừng như chỉ cần mạnh tay một chút là vỡ nát kia, làm thế nào cũng không dám đón lấy. Nàng giật giật khóe môi, ngượng ngùng cười trừ, nói.
\- " Vẫn là thôi đi. "
Lăng Tiêu Nhiên thấy nàng không muốn cũng không cố bắt ép, định ôm lại hài tử vào lòng.
Ngược lại là Tiểu Mặc Ngôn, dường như bé nghĩ Nguyệt Tích Lương ghét bỏ bé, miệng nhỏ lặp tức méo xệch, oa oa khóc lớn. Vừa khóc vừa với tay về phía tỷ tỷ đòi nàng bế không thành.
Lăng Tiêu Nhiên hết sức dỗ dành nhưng bạn nhỏ Ngôn không chịu nín, càng ngày càng khóc dữ dội hơn, nước mắt như trân châu thi nhau chảy xuống.
Nàng hết cách, đành phải quay sang dùng ánh mắt cầu cứu nữ nhi nhà mình.
Nguyệt Tích Lương mân mê miệng, liếc Nguyệt Mặc Ngôn đáng thương, bất đắc dĩ đón lấy bé vào lòng.
Không phải chỉ là bế hài tử thôi sao? Lão nương đây sợ chắc?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, bất quá sự thật thì cả người nàng không biết từ bao giờ đã trở nên cứng nhắc như khúc gỗ. Cảm nhận được xúc cảm mềm nhũn nơi bàn tay, đến dùng sức nàng cũng không dám.
Lăng Tiêu Nhiên phì cười, mở miệng vui đùa.
\- " Con thế này, mai sau sinh hài tử thì làm sao chăm sóc? "
Nguyệt Tích Lương không thèm để ý, theo bản năng liền thốt lên.
\- " Để đến ngày đấy rồi tính. Bây giờ con còn chưa thành thân nữa là.... "
Khựng lại một lúc, nàng âm thầm bồi thêm ở trong lòng.
Chẳng phải còn Bắc Mạc Quân sao? Vạn bất đắc dĩ, nàng vứt hài tử sang cho hắn chăm là được. Nàng đã phụ trách vấn đề sinh nở cửu tử nhất sinh, nếu đến cả trông coi hài tử hắn cũng không làm đến nơi đến chốn nữa thì cái chức phụ thân này nên đổi chủ rồi đấy.
Tưởng tượng đến viễn cảnh Cảnh Lăng chiến thần uy phong lẫm liệt, mặt đen lạnh lùng trở thành một " lão cha bỉm sữa ", Nguyệt Tích Lương cảm thấy vui sướng không nói nên lời.
Ừm.... ý tưởng này không tồi, cứ thực thi như vậy đi.
Với một phút ngắn ngủi thôi, tương lai bi thảm của Bắc Mạc Quân đã được xác định.
Trở lại với tình hình thực tế....
Nguyệt Tích Lương lóng nga lóng ngóng, căng thẳng ôm Tiểu Ngôn Ngôn, mồ hôi chảy đầy lưng áo. Bé thì thỏa mãn rúc vào trong ngực nàng, nín khóc ngay lặp tức, cái miệng chóp chép làm động tác.... bú sữa?
Lăng Tiêu Nhiên hậm hực trừng hai tỷ đệ nào đó, hai đại bảo bối vô giá của nàng, dí vào trán Nguyệt Mặc Ngôn mà mắng.
\- " Tiểu tử ngươi được lắm! Có tỷ liền quên mẫu thân, là ai sinh ngươi ra hả? Thiên vị như vậy.... mẫu thân giận rồi! "
Tiểu Mặc Ngôn bị chọc, toét miệng cười khanh khách. Nguyệt Tích Lương nghe vậy, không nhịn được lại nhủ thầm trong lòng.
Đây chính là vấn đề về nhân phẩm, là nhân phẩm nha mẫu thân đại nhân!
Ài.... trời sinh được người khác yêu quý, nàng cũng không có cách nào a....
Đang phổng mũi dương dương tự đắc, Nguyệt Tích Lương không có để ý thấy khuôn mặt phấn nộn của Nguyệt Mặc Ngôn bỗng dưng đần ra. Cái biểu cảm này thật giống như.....
Khi nàng phát hiện điều không đúng thì đã quá muộn. Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy có một thứ gì đó ấm ấm thấm đẫm y phục nàng, trong không khí truyền đến mùi khai đặc trưng.
Lăng Tiêu Nhiên: " ....... "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Sau ba giây đứng hình, Nguyệt Tích Lương tái xanh cả mặt mày, khóe mắt run rẩy kịch liệt.
Nàng không kịp suy nghĩ gì nhiều, bất ngờ xách Tiểu Mặc Ngôn như xách một con gà con đưa ra xa, kêu lên oai oái.
\- " Fuck! Con mẹ nó! Ngôn Ngôn.... đệ.... đệ đây là đang ám hại tỷ tỷ! "
Cư nhiên lại tiểu trên người nàng, tiểu tử này có phải hay không cố ý?
Lăng Tiêu Nhiên vội vàng đỡ lấy Nguyệt Mặc Ngôn lùi ra đằng sau, nhìn vẻ mặt vô tội của bé, vô ngữ đỡ trán lắc đầu.
Được rồi, để mẫu thân thay tã lót cho con đi.
Nàng lại liếc về phía Nguyệt Tích Lương cả người nhếch nhác, hả hê khi thấy người gặp họa, phẩy phẩy tay làm ra vẻ ghét bỏ nói.
\- " Mau đi về tắm rửa thay y phục. Tối nay Bắc Mạc Trì còn tổ chức một yến tiệc đón gió tẩy trần cho con đâu. "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, nghĩ đến Hoàng bá bá tự luyến nào đó đã lâu không gặp cũng cảm thấy nhớ nhớ. Lần trước vừa về đã phải vội vã đi cứu mẫu thân, ngược lại bỏ quên mất hắn, không hỏi thăm.
Vừa nghĩ, Nguyệt Tích Lương vừa nhún chân, vận khinh công lao vút ra khỏi tiểu viện như một cơn gió, vô tung vô ảnh.
Nàng phải hảo hảo tắm rửa, xức dầu thơm. Thối chết người rồi!
Lăng Tiêu Nhiên ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng đã đi xa của đại nữ nhi, kinh nghi trợn mắt, há hốc mồm.
Quái! Khi nào thì Lương bảo bảo lại biết khinh công? Hơn thế nữa còn lợi hại như vậy?
Khinh công này không phải dạng vừa đâu, trình độ còn trên cơ cả cao thủ giang hồ là nàng nữa kìa.
Không lẽ bảy năm nay nàng chỉ tập trung vào học tập võ công? Có phải chăng nội lực nàng cũng cao thâm, thân thủ nàng cũng xuất chúng rồi?
Lăng Tiêu Nhiên không biết. Xác thực là Nguyệt Tích Lương có nội lực, đáng tiếc nội lực đó lại ít đếm thảm thương, chỉ đủ tự mình sưởi ấm vào mùa đông. Đúng là thân thủ của Nguyệt Tích Lương đã được đề cao, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thuộc dạng mèo quào, không bằng một phần của Bắc Mạc Quân.
Những gì nàng có vẻn vẹn chỉ là khinh công tốt mà thôi. Nói gì thì nói, học tập chạy trốn là trên hết, đánh không lại đương nhiên phải chạy, có tự tin mà chạy.
.......
Nguyệt Tích Lương về tới tiểu viện của mình lặp tức sai Tiểu Màn Thầu chuẩn bị nước tắm.
Nàng tắm đi tắm lại ba lần, chà lau cơ thể kỹ càng, mất gần một canh giờ mới chậm rì rì mặc y phục đi ra ngoài.
Nguyệt Tích Lương ngồi trước bàn trang điểm, bất lực nhìn mái tóc rối tinh rối mù qua gương đồng mờ mờ, rốt cuộc vẫn là cho gọi Tiểu Màn Thầu vào vấn tóc giúp nàng.
Tiểu Màn Thầu vui vẻ chạy vào phòng, thuần thục chải mái tóc dài đen nhánh của nàng, không kìm được đỏ mắt cảm thán.
\- " Quận chúa, người về lần này có phải là sẽ không đi nữa không? Mấy năm nay, nô tỳ còn tưởng sẽ không được gặp lại người nữa.... "
Tiểu Màn Thầu vốn lớn hơn Nguyệt Tích Lương vài tuổi, tính ra bây giờ cũng đã mười tám, mười chín.
Khuôn mặt thanh tú, hơi chút bầu bĩnh của nàng lúc nào cũng ửng hồng như một trái táo chín, làm người ta muốn cắn một ngụm. Nàng mặc một thân lục y, vẫn giản dị giống lúc trước, hai bầu ngực no đủ như ẩn như hiện.
Nguyệt Tích Lương cười cười, tay luồn về phía sau chọc chọc vào ngực nàng ta, mở miệng.
\- " Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Nếu không có chuyện gì xảy ra mà nói, ta sẽ ở kinh thành môt khoảng thời gian rất lâu. "
Sau, như chợt nhớ đến điều gì, nàng lại không cho là đúng nói tiếp.
\- " Nga? Ngươi vẫn còn tự xưng là nô tỳ? Tháng sau không phải là ngươi sẽ thành thân với Bắc Mạc Phong hay sao? Danh chính ngôn thuận trở thành Tam vương phi, hai chữ " nô tỳ " này không thể tùy tiện nói ra miệng. "
Nếu luận theo bối phận, Tiểu Màn Thầu còn phải gọi nàng là hoàng tẩu đâu.
Dù sao, nàng cũng là vị hôn thê đường đường chính chính của Nhị vương gia, ca ca ruột thịt với Bắc Mạc Phong.