Kiến Nhất không khỏi sợ hãi than, điều kỳ thú như vậy mà hắn lại không hề hay biết. Thất trách a thất trách!
Bắc Mạc Quân dường như đã sớm cho người đi thám thính dãy núi Ô Nhai, hắn chép miệng, sắc mặt không mấy tốt đẹp nói.
\- " Dãy núi Ô Nhai chẳng khác nào là một tấm chắn thiên nhiên của đại quân Mạc Thanh. Thời tiết khắc nghiệt thì không nói, trong đấy chắc chắn còn có mai phục. Binh sĩ Mạc Thanh đã sớm được huấn luyện để thích nghi với băng tuyết, hoạt động ở trong núi Ô Nhai càng thêm linh hoạt, như hổ thêm cánh. Nếu đi vào mà không có sự chuẩn bị, kết cục chỉ có hai. Một là toàn quân bị diệt, hai là chiến thắng một cách thảm thiết, giết hết mai phục nhưng nhân số quân ta không khá khẩm hơn được bao nhiêu. Như vậy, dù có vượt qua được Ô Nhai nhưng cũng không địch lại được đại quân Mạc Thanh phía sau, lại còn " bứt dây động rừng ", lành ít dữ nhiều...... "
Nguyệt Tích Lương nghe đến đầu óc ong ong, nàng đảo mắt một vòng, không nhịn được đập bàn, cắt đứt lời mỗ vị vương gia.
\- " Chàng nói nhiều như vậy, đại ý không phải là: muốn chiến thắng Mạc Thanh, phải tìm ra được biện pháp vượt qua mai phục núi Ô Nhai một cách gọn gàng, sạch sẽ, lưu loát, không gây ra tiếng động lớn sao? "
Bắc Mạc Quân thở ra một hơi, sủng nịnh véo má phấn nộn của Nguyệt Tích Lương, làm như thật sự khen.
\- " Không hổ là vương phi của bổn vương, thông minh hết phần thiên hạ rồi. "
Triển Chính Hi cùng Kiến Nhất và các vị tướng lĩnh không hẹn mà đồng loạt quay mặt đi, hung hăng làm động tác nôn khan.
Vương gia, ngài không cần vuốt mông ngựa một cách rõ ràng và nghiêm túc như thế đâu. Thuộc hạ không chịu được!
Nghe ngài nói như vậy, kẻ nào không nghĩ ra thì kẻ đó chính là bị thiểu năng trí tuệ.
Đúng là không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó!
Lão thiên gia làm ơn làm phước, hãy trả lại đây vương gia của ngày xưa đi. Vương gia này, bọn hắn không quen!
Trái ngược với một số cái bóng đèn sáng chói nào đó, Nguyệt Tích Lương lại rất hưởng thụ khi được Bắc Mạc Quân tâng bốc, không hề có ý khiêm tốn mà hếch mặt, thập phần tự kỷ nói.
\- " Hừ, coi như chàng có mắt nhìn người. Còn không nghĩ xem bản cô nương là ai? "
Được rồi.
Mấy bạn nhỏ thuộc hạ trực tiếp giương cờ trắng chào thua.
Coi như đôi phu thê hờ hai người lợi hại. Bây giờ vào vấn đề chính được chưa?
Tướng quân Tần Quyết giả vờ ho vài tiếng, rốt cuộc mở miệng hỏi.
\- " Không biết vương gia và các vị ở đây đã nghĩ ra cao kiến gì? "
Mọi người: " ....... "
Không có a!
Tất cả giật giật khóe miệng, lặng yên ngồi một chỗ, vắt óc để suy nghĩ đối sách làm sao cho vẹn toàn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã một canh giờ đi qua mà vẫn chưa có biện pháp nào thích hợp.
Nguyệt Tích Lương nằm bò lên tấm bản đồ trải trên bàn, nàng chỉ động não đúng một khắc, sau đó mí mắt nặng trĩu nên đi tìm Chu công đánh vài ván cờ.
Bắc Mạc Quân ung dung ngồi cạnh nàng, thay nàng quạt mát, chẳng biết là hắn có nghĩ ngợi hay không, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lương bảo bảo.
Nhất thời, không khí trong doanh trướng lâm vào tĩnh lặng đến quỷ dị. Một bên là các tướng lĩnh u u ám ám, bên kia lại là một màu hường phấn ngọt ngào.
Lại một canh giờ nữa trôi đi, Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng ngủ đủ, cựa mình tỉnh dậy. Nàng phát hiện nàng ngủ quá nhiều rồi!
Nguyệt Tích Lương vươn vai, hí mắt nhìn mấy gương mặt nhăn nhó như khỉ ở đối diện, kìm lòng không được hỏi.
\- " Không phải chứ? Các ngươi vẫn chưa nghĩ ra đối sách sao? "
Mọi người bất đắc dĩ gật đầu, than ngắn thở dài. Không phải bọn hắn không thông minh mà là vấn đề này quá khó khăn.
Nguyệt Tích Lương xoa cổ, khóe mắt liếc về phía mỗ vị vương gia nào đó, hắn cư nhiên bình tĩnh phẩm trà, không sốt ruột?
Nàng kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười hiểu rõ, nói.
\- " Bắc Mạc Quân, chàng đã có cách rồi, còn không mau nói ra? Ta còn phải đi trị thương cho binh sĩ nữa.... "
Ai nấy đều kinh ngạc há to miệng, khó hiểu nhìn chằm chằm Bắc Mạc Quân?
Cái gì? Vương gia đã nghĩ ra rồi?
Như chứng thực suy nghĩ của mọi người, Bắc Mạc Quân thành thật gật đầu.
\- " Đã sớm nghĩ ra. "
Các vị tướng lĩnh giật mình, trợn trắng mắt oán trách.
\- " Tại sao ngài không nói? "
Báo hại bọn hắn lo lắng không đâu, đầu óc hoạt động quá công suất như muốn nổ tung.
Ngài thừa thời gian lắm à? Nếu Tích Lương quận chúa không lên tiếng, ngài còn định im lặng đến bao giờ?
Bắc Mạc Quân tỏ vẻ vô tội nhún vai, thực có trách nhiệm mở miệng giải thích.
\- " Bổn vương chỉ muốn các ngươi đột phá giới hạn của chính mình. "
Phải! Ngài quá quan tâm đến chúng thuộc hạ rồi, chúng ta cảm động đến rớt cả nước mắt.
Nhưng vương gia, não của chúng ta toàn bã đậu, muốn đột phá cũng không đột phá được đâu, tốn công vô ích!
Bắc Mạc Quân không hề vòng vo nữa, trực tiếp nói.
\- " Cách của ta nằm trên người nàng! "
Hắn vừa nói vừa chỉ vào Nguyệt Tích Lương. Nàng ngỡ ngàng chớp mắt, hỏi lại.
\- " Ta? "
Nàng thì có cái gì? Ngoài việc y thuật tốt một chút, võ công mèo quào, nhan sắc không tệ, thích đam mỹ, thích ngủ, thích ăn, thích mỹ nam, thích chế độc,.....
Ách?
Chế độc.... độc?
Nhất thời, Nguyệt Tích Lương như bừng tỉnh đại ngộ, đập bàn đứng dậy.
\- " Hạ độc! Chàng muốn hạ độc quân lính mai phục của Mạc Thanh? "
Bắc Mạc Quân ban cho nàng ánh mắt tán thưởng.
\- " Không sai. Chẳng phải nàng có mấy loại độc dùng rất tốt hay sao? Ta đã cho người quan sát, dãy núi Ô Nhai cứ cách ba ngày là có một trận bão tuyết, gió cực lớn, vừa vặn dùng để rải độc mà không tốn chút sức lực nào. Lần này, chúng ta sẽ nghênh ngang đi qua Ô Nhai mà không tổn thất lấy một lân giáp. "
Hai mắt Triển Chính Hi lặp tức tỏa sáng, hô lớn.
\- " Đúng rồi nha! Tại sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ? Có độc của vương phi ở đây, mai phục tính cái rắm! "
Hắn không khỏi nhớ lại trận chiến với hắc y nhân vào bảy năm trước. Khi đó, nhuyễn cân tán hương vị gà nướng của Nguyệt Tích Lương đã hiển lộ thần uy, làm cho người ta bội phục sát đất.
Hắc hắc, coi như Mạc Thanh xui xẻo rồi, gặp phải ai không gặp, lại gặp phải Nguyệt Tích Lương biến thái.
Không biết nàng sẽ định dùng loại độc nào nữa.
Những tướng lĩnh khác mặc dù chưa từng được chiêm ngưỡng độc thuật của Nguyệt Tích Lương, thế nhưng bọn hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào Bắc Mạc Quân. Vương gia nói thế nào thì chính là thế đó, cấm có sai. Bao nhiêu năm nay đi theo vương gia lăn lộn, bọn hắn rút ra được một kinh nghiệm quý báu. Nghe theo vương gia chắc chắn có lộc ăn!
Nguyệt Tích Lương cười tít mắt, hồ hởi đáp ứng ngay. Độc của nàng cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi. Bao nhiêu năm nay bị nhốt trong trận pháp, rảnh rỗi nàng liền chế độc. Có mấy loại độc mới đang cần chuột bạch thí nghiệm đâu.
Mọi người ở lại bàn bạc thêm một lúc nữa, quyết định ngày mai bắt đầu hành động.
Công cuộc phản kích của đại quân Cảnh Lăng, chính thức được mở màn!
.........
Ra khỏi doanh trướng, Nguyệt Tích Lương ngoài ý muốn gặp phải Hàn Vũ. Mấy ngày nay quá bận rộn, nàng ngược lại không mấy để ý đến hắn. Mặc dù biết hắn có ý đồ bất chính, thế nhưng Nguyệt Tích Lương cũng không vạch trần. Nàng có cảm giác, hắn không phải là người quá xấu xa.
Hàn Vũ nhìn thấy Nguyệt Tích Lương, không hề chậm trễ mà nở nụ cười mê người, tiến lại gần.
\- " Ân nhân, dường như nàng rất mệt mỏi nha. Có cần ta bóp vai cho không? "
Nguyệt Tích Lương nuốt một ngụm nước miếng, mất tự nhiên ngửa mặt nhìn trời.
Con mẹ nó!
Sinh ra yêu nghiệt như vậy làm gì? Đúng là hại nước hại dân mà!
Điều quan trọng ở đây là.... nàng không có ăn được a. Yêu đương thật là khổ sở, đến cả mỹ nam cũng dần rời xa nàng rồi.
Nguyệt Tích Lương vỗ vai Hàn Vũ, làm như nghiêm túc nói.
\- " Về sau, không có việc gì thì ngươi đừng cười với ta. Ta sợ ta không chịu nổi mất. "
Hàn Vũ vẫn không thu lại ý cười, ghé sát vào tai nàng thổi hơi một cách ám muội.
\- " Ta chính là muốn nàng không chịu được. Thế nào? Có phải là ta có ý vị hơn hẳn tên vương gia mặt than của nàng không? Chi bằng...... nàng bỏ hắn theo ta đi, đảm bảo cuộc sống của nàng sẽ được vui vẻ. "