Bắc Mạc Quân hừ lạnh một tiếng, tạm thời bỏ qua cho Triển Chính Hi, ôm tức phụ về ghế ngồi, sợ nàng đứng mỏi chân.
Hắn nghiêm mặt, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mấy vị tướng lĩnh, bắt đầu bàn bạc chính sự.
\- " Hôm nay bổn vương đã đạt thành hiệp nghị với Nam Viêm quốc. Từ giờ trở đi, Cảnh Lăng và Nam Viêm chính thức cùng chung một chiếc thuyền. "
Nghe hắn nói vậy, thần sắc của mọi người không khỏi trở nên vui sướng.
Một lão tướng quân lớn tuổi tên Tần Quyết vuốt chòm râu, hài lòng gật đầu, trầm ngâm lên tiếng.
\- " Thật tốt quá, như vậy Mạc Thanh sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Trong khi chúng dùng hết lực lượng tinh nhuệ đối phó với đại quân của chúng ta bên này thì Nam Viêm sẽ lặng lẽ tấn công một hướng khác, ít nhất cũng phải chiếm lấy một phần năm lãnh thổ Mạc Thanh.... "
Triển Chính Hi thực chân chó phụ họa theo.
\- " Đúng vậy, mặc dù là tiện nghi cho nước khác nhưng như thế cũng sảng khoái lắm. Muốn chiếm Cảnh Lăng ta, ta cho ngươi nếm thử tư vị bị xâm lược như thế nào! Ha ha.... "
Ngược lại với vẻ phấn khởi của những người khác, sắc mặt của Bắc Mạc Quân rõ ràng nặng nề hơn nhiều, không hề có một chút mừng rỡ nào. Mày kiếm của hắn thủy chung nhíu chặt, môi mím lại suy nghĩ.
Nguyệt Tích Lương là người đầu tiên nhận ra hắn có điều gì đó không đúng, nói.
\- " Mọi chuyện không dễ dàng như vậy có đúng không? "
Nàng mới trở lại thế giới bên ngoài không lâu, có những chuyện còn mơ mơ màng màng.
Nhưng có một điều nàng hiểu rõ, chính là muốn đánh bại Mạc Thanh nói dễ hơn làm. Mấy năm nay Cảnh Lăng phát triển vượt bậc, không có nghĩa là Mạc Thanh không phát triển tẹo nào. Hơn thế nữa, bọn hắn còn có sự giúp đỡ âm thầm của môn phái thần bí.
Có thể những người khác không biết sự lợi hại của môn phái, bất quá nàng với Bắc Mạc Quân đã tự mình được trải nghiệm vào bảy năm trước.
Hắc bào võ công cao cường, Cổ tộc dùng cổ trùng, Vu tộc với Vu thuật,.... tất cả đều đáng giá phải đề phòng.
Như nhận ra ý nghĩ của nàng, Bắc Mạc Quân nhẹ gật đầu thừa nhận, mở miệng.
\- " Nếu như ở chiến trường xuất hiện người của môn phái, Cổ tộc cùng Vu tộc thì như thế nào? Ta không dám tưởng tượng đến. Còn nữa, Hoa Thế Thần vừa mới truyền về một tin tức không mấy khả quan..... Mạc Thanh có thể sẽ hợp tác với Ám Dạ quốc! "
\- " Cái gì? "
Mấy vị tướng lĩnh đều kinh hãi nhảy dựng, thất thanh kêu lên.
Đúng rồi! Tại sao bọn hắn có thể quên mất Ám Dạ đế quốc cơ chứ?
Trong ngũ quốc, Ly Mẫn từ đầu lựa chọn trung lập, một mực làm ngư ông đắc lợi. Bây giờ Nam Viêm khó khăn lắm mới nghiêng về phía Cảnh Lăng, nếu mà Mạc Thanh dụ dỗ được Ám Dạ thì..... không phải là thế cục sẽ lại trở về cân bằng hay sao?
Làm hại bọn hắn vui mừng vô ích một trận.
Bọn hắn cũng không hoài nghi tình báo của Hoa Thế Thần. Ẩn nấp ở Mạc Thanh bao nhiêu năm, hắn chắc chắn sẽ biết tin nào là thật, tin nào là giả.
Chết tiệt!
Theo lời vương gia thì còn có cái gì Cổ tộc, Vu tộc với lại môn phái nữa. Là thứ quỷ gì vậy? Lợi hại lắm sao?
Không lợi hại thì tại sao vương gia nhà bọn hắn lại mang vẻ mặt đen sì như mắc nợ tám đời thế?
Nguyệt Tích Lương biết nỗi lo của Bắc Mạc Quân, nàng vân vê cằm bắt đầu suy nghĩ.
Không ngờ Mạc Thanh cũng có nhiều trợ lực như vậy, Cảnh Lăng so ra đúng là đang ở thế bất lợi.
Môn phái à......
Đôi mắt Nguyệt Tích Lương bất chợt sáng lên, đập bàn hô lớn.
\- " Có rồi! "
Bắc Mạc Quân kinh nghi nhìn tiểu thiên hạ trong ngực, khó hiểu hỏi.
\- " Có gì? "
Nguyệt Tích Lương có phần đắc ý liếc nhìn hắn, hất cằm nói.
\- " Lần này chàng phải cảm tạ lão nương rồi. Chàng nói xem, có phải lão nương chính là phúc tinh của chàng không? Ra ngoài đúng lúc như vậy.... "
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ ngắt mũi nàng một cái, thực ít khi buông lời nói thô tục.
\- " Lại còn lão nương? Nàng đừng có ba hoa chích chòe nữa, có rắm mau thả! "
Nguyệt Tích Lương ôm mũi lè lưỡi, lại nhìn thấy trong trướng đứng một đám người đang cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng.
Nàng ho vài tiếng, phẩy tay đuổi người.
\- " Các vị tướng quân cũng nên về nghỉ ngơi dưỡng sức đi thôi, ngày mai còn phải lên chiến trường nữa kìa.... "
Mấy người võ tướng nào đó không hẹn cùng trợn trắng mắt.
Ngươi nói một tiếng " có rồi " làm bọn ta tò mò muốn chết, bây giờ lại không cho nghe. Ý gì đây hả?
Tần tướng quân có chút không muốn đi, nói.
\- " Nhưng mà còn chưa tìm ra đối sách a..... "
Nguyệt Tích Lương không kiên nhẫn liếc lão một cái, ý vị thâm thường lên tiếng.
\- " Ta và vương gia đã có cách, các ngươi không phải lo. "
Đây chính là bí mật của nàng, muốn nói cũng chỉ nói cho Bắc Mạc Quân, không phải ai cũng có quyền được nghe.
Về môn phái thì bọn hắn biết càng ít càng tốt để tránh rước họa vào thân.
Tần tướng quân không còn nói được gì nữa. Cái chính là bọn ta cũng muốn nghe chứ bộ, hai người cứ thần thần bí bí.
Keo kiệt!
Không còn cách nào khác, đám người đành kìm lại một bụng hiếu kỳ, xám xịt đi ra khỏi doanh trướng, đến Triển Chính Hi cũng bị Bắc Mạc Quân nhẫn tâm đuổi ra, tránh làm bóng đèn sáng chói.
Đợi mọi người đã đi xa, Bắc Mạc Quân mới vội vàng lên tiếng.
\- " Nàng nói được rồi. "
Nguyệt Tích Lương bình tĩnh tìm một vị trí thoải trong lòng hắn mà rúc vào, bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì nàng trải qua trong bảy năm qua, tất nhiên là nhấn mạnh về sự cường đại của Quỷ Âm môn.
.........
Một lúc sau, Bắc Mạc Quân vẫn chìm trong sự rung động, không khỏi sợ hãi than.
\- " Vậy môn chủ bây giờ của Quỷ Âm môn chính là nàng? "
Nguyệt Tích Lương kiêu ngạo gật đầu, thầm nghĩ: có phải thấy lão bà của ngươi rất giỏi hay không?
Kiếp trước ngươi phải tu thành chính quả mới lấy được ta đó!
Xong, Bắc Mạc Quân lại lên tiếng.
\- " Cách của nàng chính là..... "
Thông minh như hắn đã lờ mờ hiểu ra được dụng ý của nàng.
Nguyệt Tích Lương ban cho hắn một đạo ánh mắt tán thưởng, mở miệng phân tích cặn kẽ.
\- " Ta sẽ gửi cho Kình gia gia một bức thư, chủ yếu là muốn rút ngắn thời gian chuẩn bị, cho Quỷ Âm môn tái xuất trên giang hồ sớm hơn dự tính. Chàng nghĩ mà xem, Quỷ Âm môn khi xưa mang danh đệ nhất tà phái, một khi xuất hiện sẽ nhấc lên sóng gió to lớn không thể tưởng được. Bất kể là danh môn chính phái hay là tà ma ngoại đạo đều phải đến chúc mừng cùng thăm dò nội tình, không dám có một chút sơ xuất. Thiết nghĩ, môn phái thần bí kia cũng không phải là ngoại lệ. Vạn bất đắc dĩ, ta có thể ra lệnh cho đệ tử của Quỷ Âm môn đi khiêu khích các thế lực khắp nơi, với điều kiện là không được tổn hại đến mạng người, nói chung là không cho giang hồ được một ngày yên bình. Khi đó, ta chắc rằng bọn hắn sẽ không còn tâm tư mà phái người tương trợ cho Mạc Thanh nữa rồi. Đến đây, coi như là giải quyết được một vấn đề! "
Đúng vậy, tuy nàng không biết môn phái thần bí chính xác là môn phái nào trên giang hồ.
Thế nhưng, dùng phương pháp đánh một nghìn còn hơn bỏ sót thế này cũng không tồi.
Dù sao Quỷ Âm môn cũng là tà phái, gánh thêm một số tiếng xấu nữa cũng có sao đâu.
Bắc Mạc Quân không thể không thừa nhận rằng mưu kế này thật hoàn mỹ. Dùng môn phái để ngăn chặn môn phái, rất được.
Vốn dĩ, giang hồ đã không nên tham dự vào xung đột của hoàng quyền rồi.
Hắn thở ra một hơi, thoải mái vuốt đầu nàng, nói.
\- " May mà có nàng.... quyết định như vậy đi! "
Nhưng còn Cổ tộc và Vu tộc thì làm thế nào?
Đó là hai tộc nhân tách biệt dưới trướng của hoàng thất Mạc Thanh và môn phái.
Hoàng thất Mạc Thanh chắc chắn sẽ để cho Cổ tộc tham chiến.
Nếu môn phái thần bí không cử được người đến trợ giúp, có thể sẽ hạ lệnh cho Vu tộc không biết chừng.
Như nhận ra Bắc Mạc Quân vướng mắc điều gì, Nguyệt Tích Lương mỉm cười nắm chặt tay hắn, lên tiếng.
\- " Chàng không cần lo, ta đã có đối sách cả rồi. Cổ tộc mặc dù lợi hại nhưng không phải là thiên hạ vô địch. Bọn chúng hạ cổ, ta sẽ là người giải cổ, coi như là phí công vô ích. Còn Vu tộc...... Kình gia gia cho ta biết, muốn sử dụng Vu thuật thì cần có một cái giá tương ứng. Năm đó, bọn họ hạ Vu thuật lên người một mình chàng đã là cực hạn. Trên chiến trường nhiều người như vậy, họ có thể xử lý hết được sao? Ta nghĩ, Vu tộc sẽ không tham dự vào trận chiến này. Hay là nói.... họ không có khả năng. "
Như vậy, cả ba vấn đề đều đã được giải quyết hết. Còn lại chỉ là Ám Dạ đế quốc, điều này phải lấy cứng chọi cứng rồi.
Bốn quốc gia, phân biệt hai phía đối đầu với nhau, ai mạnh hơn thì sẽ là người thắng.