Vì sợ đống GV quý giá bao năm tích trữ bị hạ độc thủ,hôm sau đi làm, cả người ta cứ bồn chồn không yên. Vốn muốn tìm cớ đến gõ cửavăn phòng của Nhậm Hàn, khổ nỗi công việc sau kỳ nghỉ nhiều như lông trâu(Miao: *Toát mồ hôi* Mong mọi người đừng để ý đến trình độ thành ngữ của TiểuNgưng Tử), hết sáng đi họp, rồi ban biên tập thảo luận chọn đề tài mới, lại đếnphân công nhiệm vụ, ta thậm chí không có nổi thời gian uống lấy một miếng nước.
Nhưng công việc càng nhiều, phiền phức cũng càng nhiều. Mà phiền phức này vừakhéo lại rơi xuống đầu ta.
Sếp giao cho ta một nhiệm vụ độc nhất vô nhị, bảo làHiểu Tại bộ phận phóng viên lấy được một hợp đồng làm hồ sơ mời đầu tư chokhách hàng, hẹn sau một tuần giao hàng, hơn nữa còn chỉ định cho ta đi làm bộhồ sơ này.
Lời sếp vừa dứt, đám chị em ban biên tập đang ngồiliền xù hết cả lông lên.
Chị Tiếu Phù: “Tòa soạn thành công ty planning từ khinào vậy? Không phải công ty đã có văn bản quy định rõ, ngoại trừ hoạt độngquảng cáo, cấm nhân viên nhận thực hiện các loại hình khác sao?”
Xán Xán: “Đúng vậy, làm thế khác nào vô hình gia tăngáp lực công việc cho chúng ta! Mọi người xem, kỳ này Bạch Ngưng đã phụ tráchbiên tập tám bản thảo rồi, giờ còn muốn nó phải đi phỏng vấn nữa chứ, phòngphóng viên có ý gì đây?! Coi chúng ta là trâu bò để dắt mũi à?”
Sếp cầm tài liệu gõ gõ vào lưng, chán nản nhắm mắt,“Vấn đề này tôi cũng đã đề cập qua với Đại BOSS rồi, nhưng BOSS trả lời là ‘Đãbảo làm là phải làm’! Cho nên,” Sếp nhún vai, “Bây giờ tôi tặng nguyên câu nàylại cho mọi người.”
Tiểu Duy nghiến răng nghiến lợi,”Rất, rất là… ức hiếp…người!”
Ta sợ sệt giơ tay, “Được rồi, em làm, nhưng mà…thờihạn một tuần có phải là quá quá quá ngắn không?” Từ sơ thảo đến chi tiết, đếnbản chính, rồi đến bố trí mỹ thuật, hiệu đính, phòng phóng viên xác nhận, kháchhàng xác nhận, cuối cùng là định trang, đánh mục lục, đấy là cả một công trình.
Ngày trước làm trợ lý biên tập, ta chỉ cần để ý bảnthảo của mình là được, bản thảo được duyệt là OK, hoàn toàn phủi mông rũ tráchnhiệm. Nhưng bây giờ làm biên tập viên ta mới biết sau bản thảo còn rất nhiềutrình tự cần thực hiện, cho nên ta tương đối hiểu, chỉ có một tuần thì chắcchắn không hoàn thành kịp.
Xán Xán khịt mũi, “Một tuần thì quen tay như chị TiếuPhù muốn xong nổi cũng sẽ rất vật vã, nếu quả thật Hiểu Tại bị khách hàng dụcgấp thì cũng nên chỉ định chị Tiếu Phù hoặc vài người khác đến làm cùng chứ, cốtình chỉ định em, haizz, em còn chưa rõ sao Bạch Ngưng? Bọn họ đang cố tình làmkhó em!”
Ta làm vẻ mặt đáng thương, thở dài, “Người ta nhìn emthăng liền hai cấp không vừa mắt, muốn bắt chẹt một phen cũng là bình thườngmà!” Lời ấy là thật 100%, từ sau khi ta thăng chức liên tục xảy ra bao nhiêuchuyện như vậy, mà chuyện nào chuyện nấy cũng đều liên quan tới Nhậm Hàn, vìthế, đối với chuyện xấu của ta và Nhậm Ma Vương, công ty xuất hiện hai phe pháilớn:
Phái thứ nhất là phái ủng hộ Xán Xán Tiểu Chí TiểuDuy, hiềm nỗi việc gọi là ủng hộ chính là mỗi ngày lôi ta ra giải trí, nếu cầnsử dụng một câu tục ngữ để diễn tả thì đó là “Chỉ cần biết rằng ta không vui vẻnổi là bọn họ yên tâm rồi”.
Phái thứ hai có Hiểu Tại và Slime phòng phóng viên cầmđầu đám người phản đối, đã hơn một năm phòng phóng viên nằm dưới sự chỉ đạo anhminh của Nhậm Hàn, công trạng liên miên. Không chỉ có Đại BOSS vui mừng, đámphóng viên được nhận tiền phần trăm cũng mừng không kém, bọn họ hoàn toàn tintưởng vào năng lực thưởng thức và ánh mắt của sếp mình, cho rằng chuyện anh tavới ta là một sai lầm cực lớn. Suy tính một hồi, phòng phóng viên lừa mình dốingười cho rằng Nhậm Hàn chỉ đang bồng bột, cho nên cả hội quay sang làm khó ta.
Tiểu Duy uốn uốn cái lưỡi to đùng, bất ngờ nói: “Nghe,nghe nói… Hiểu, Hiểu Tại kia là, là… thân thích của BOSS, cho…cho nên mới đượcdung túng như vậy.”
Xán Xán: “Dù là thân thích cũng không thể ức hiếpngười khác như vậy được! Bình thường mụ đấy có cái gì hơn người đâu, không phảilà bà cô già đầu ba rồi vẫn chưa ai thèm rước sao?” Dừng một chút, Xán Xán mớinghiêng đầu nhìn ta nói:
“Bạch Ngưng, hay là đi tìm Nhậm Hàn nhà em, kề gối thủthỉ đi?”
Nghĩ đến Nhậm Hàn, sự kiện GV ta vốn đã quên lại hiệnvề trong đầu, nghĩ đến đống GV quý giá vất vả tàng trữ mấy năm nay, ta liềnngao ngán thở dài,”Không cần, nếu BOSS đã ngầm đồng ý rồi thì có ai nói gì đinữa cũng vô dụng. Bọn họ muốn chèn ép em, em trốn cũng không thoát được đâu.”
Kế sách duy nhất hiện nay cũng chỉ có thể là tăng calàm thêm, xem có thể hoàn thành tới đâu thì hoàn thành, dù sao BOSS cũng làngười hiểu chuyện, chỉ cần làm cho ông ấy hiểu được ta đã thực sự cố gắng làđược rồi.
Lão đại mím môi vuốt cằm: “Thật ra lần này đúng là họcố ý chơi em rồi, anh đã hỏi qua phòng hành chính, CASE này được nhận từ trướckỳ nghỉ, hợp đồng cũng ký từ lúc ấy. Nếu Hiểu Tại nói sớm một chút, Bạch Ngưngem bớt nghỉ hai ngày là sẽ không thành vấn đề, bực là tối qua cô ấy mới gọiđiện nói với anh chuyện này, tài liệu cho hồ sơ cũng đã được gửi đến hòm thưcủa anh trước lúc bắt đầu kỳ nghỉ.”
Lời dứt, tất cả chúng ta đều há miệng thành hình chữO, mới hồi nãy còn tưởng chỉ là trò chọc phá nho nhỏ của Tiểu Tại, không ngờ mụnày đã bày mưu từ sớm? Sếp đem mail Hiểu Tại gửi lúc trước cho chúng ta xem,subject của mail là “Khuyến mãi lớn nhân dịp XX năm khánh thành”, người gửikhông phải là hòm mail của Hiểu Tại, tên file đính kèm cũng là một đống ký tựlinh tinh tạo thành, trong mail không có nửa câu nhắc nhở “Đây là tài liệu côngtác”.
Sếp là quản lý cấp cao, công ty có chỉ định trợ lýriêng, bình thường mail của lão đều qua tay trợ lý kiểm duyệt một lần, phânloại mail cá nhân, mail công việc, mail rác ra, sau đó mới giao cho sếp xử lý.Cái mail này hiển nhiên đã bị trợ lý xếp vào loại thư rác.
Chị Tiếu Phù nhả một hơi, khói trắng lượn lờ: “BạchNgưng, em hết đường lui rồi. Mail đã được gửi từ trước kỳ nghỉ, thời gian rõràng, nếu đến lúc đó Hiểu Tại một mực khăng khăng đã nói chuyện này với Tử Nhotừ trước, người gặp xui xẻo chắc chắn là em.”
Ta im lặng, vô cùng rõ ràng tình thế của bản thân.
Đúng như chị Tiếu Phù phân tích, nếu Hiểu Tại vu cáorằng đã đem công việc bàn giao cho phòng biên tập từ trước kỳ nghỉ, ta sẽ khôngthể lấy cái cớ “Một tuần không xong nổi” ra làm lý do. Không thể hoàn thànhcông việc, sẽ không đơn giản chỉ là trừ lương, chẳng lẽ… Số làm biên tập viêncủa ta lại ngắn như vậy?
Mới có mấy tháng thôi mà!
Xán Xán tưởng tượng ra tình cảnh, thấy thế lập tứcgiậm chân, “Thế thì bây giờ phải làm sao? Sếp à, Bạch Ngưng là do anh tiến cử,anh cũng không thể nhìn con bé chết chứ?”
Tiểu Duy: “Phòng, phòng phóng viên càng ngày… càngkhinh người quá đáng!”
Sếp nhướng mày, trả lời vô cùng bình tĩnh, “Đươngnhiên không thể nhìn con bé chết, cho nên——–” Lý Tử Nho thừa nước đục thả câuđẩy gọng kính, nở ra một nụ cười thản nhiên: “Cho nên tối qua tôi đã quay lạicông ty làm việc suốt đêm, bản thảo cuối đã được chuẩn bị tốt, Bạch Ngưng, emcó thể cầm đi sắp chữ luôn được rồi.”
Lời này vừa dứt, đám cấp dưới bọn ta trợn mắt nhìnnhau.
Thức một đêm mà đã… My God! Sếp quả không hổ danh làsếp, quả thực quá là siêu nhân! Một tuần chỉ phải sắp chữ, quả thực là quáthỏai mái rồi! Ta cảm động không biết nói gì, chỉ còn biết đứng tại chỗ quayvòng vòng:”A a, sếp, anh thật là tốt quá, chờ CASE này qua, em mời anh đi ănmột bữa thật hoành tráng, chay mặn đủ cả. Thật sự… Em xúc động đến mức khôngbiết nên nói gì cho phải.”
Sếp nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi, trong mắt lóe ra tiasáng khác thường, “Khách sáo cái gì, em là em dâu của anh, việc nên làm mà.”
-_-|||
Quạ đen ào ào bay qua, phòng biên tập vừa rồi còn náonhiệt vô cùng trong nháy mắt gió lạnh từng cơn, ta bị sét đánh tanh bành, hồnlìa khỏi xác.
Em dâu…
Vợ của anh em…
Nhậm Hàn phu nhân…
Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trước kia tại saota lại không nhìn ra sếp của ta nói chuyện ác độc như vậy!!
———————————
Để sớm ngày báo cáo kết quả công tác, sếp lại chỉ địnhbiên tập viên mỹ thuật cao cấp giỏi nhất, hiệu suất cao nhất tới hỗ trợ ta sắpchữ, khổ nỗi, việc nào có lợi tất cũng có hại, tuy rằng bạn học lão Trương nàytrình độ chuẩn không cần chỉnh, nhưng lại có một đặc điểm vô cùng cá tính: Tínhtình hung hãn!
Nhớ ngày đó ta còn là một trợ lý quèn ở phòng biêntập, cũng thường phải điều chỉnh bản thảo hoặc sửa lỗi chính tả, mỗi lần đếnphòng thiết kế là trong lòng đều thấp thỏm không yên. Bởi vì lão Trương có banguyên tắc làm việc:
Thứ nhất, thay đổi bảo thảo ngoài trình tự ông đâykhông làm, muốn sửa đám biên tập các ngươi tự đến mà sửa! (Bình thường công tácbiên tập hậu kỳ sau khi tạo bản in có ba lần hiệu chỉnh đầu, giữa và cuối. Cácthay đổi ngoài trình tự, trừ ba lần hiệu chỉnh này, đôi khi còn tùy theo yêucầu của khách hàng hoặc cấp trên mà biên tập mỹ thuật phải vất vả điều chỉnhhoặc chải chuốt thêm một chút)
Thứ hai, về phương diện thiết kế tạo hình mỹ thuật,người ngoài không được chõ miệng ý kiến!
Thứ ba, biên tập không được tùy ý nói chuyện, đi lạitrong quá trình trình bày bản in, trừ khi ông đây cao hứng chịu tán gẫu vớingươi vài câu!
Mà lúc này, sếp khoan hồng độ lượng, trang bị nhânviên kỹ thật cao cấp giỏi nhất công ty cho ta, ta vẫn không tài nào phấn khởinổi. Số là chuyện sếp thức suốt đêm viết bản thảo đến mức có thể trực tiếp dựngbản in cho ta chưa đến buổi chiều đã lọt vào tai phòng phóng viên.
Tuy Hiểu Tại không thể chơi khó ta như ý nguyện, đâmkhó chịu trong lòng, nhưng ngại Lý Tử Nho là cấp trên nên không dám ý kiến gì,thành ra quay sang thiết kế bài khác.
Lúc đó, đúng lúc ta đang hướng dẫn lão Trương dựngtrang in, Hiểu Tại phòng phóng viên đột nhiên giá lâm ban biên tập, đúng vàolúc giữa trưa, mọi người trong phòng đều đã đi ăn cơm, chỉ có mình ta bơ vơ cơnhỡ tiếp khách quý.
Hiểu Tại khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt vênh váo, “BạchNgưng, còn chưa đi ăn à?”
Ta trợn trắng mắt, Sh*t! Tôi mà đi ăn cơm, cô còn cóthể thừa dịp đến đây chế nhạo tôi được à? “Tôi còn công việc chưa hoàn thànhmà, ha ha.”
“Ù,” Hiểu Tại gật đầu, liếc mắt cười nói, “Tự nhiêngiao cho em nhiệm vụ nặng như vậy, không có trách chị chứ?”
“Không đâu ạ.” Đương nhiên tôi sẽ không trách cô, bìnhthường trong tình huống này, tôi đều ghi thù trong lòng, muốn tính sổ còn nhiềuthời gian mà.
Hiểu Tại giả bộ thở dài, từ trên tay hiện ra một tậptài liệu như làm ảo thuật, “Em không trách chị là tốt rồi,vừa rồi chị nghĩ đinghĩ lại, phát hiện hồ sơ có vài chỗ chưa thật hoàn thiện, đây này, chính làchỗ này, còn có chỗ này, chị đã chỉnh lại hết rồi, em bảo lão Trương sắp xếplàm lại một lần nữa đi!”
Sét! Đánh! Trời! Quang!
Hiểu Tại cố ý, chắc chắn là cố ý, mụ biết rõ nguyêntắc cấm kỵ của lão Trương, cố tình làm khó ta, nhưng mà, rốt cuộc thì ta đã đắctội gì với bà hổ cái này? Bình thường ta với mụ không có mấy khi gặp mặt mà!Nhìn mụ uốn éo lắc mông rời đi, ta phát điên vò đầu.
Hết cách, vẫn phải chịu khó vào phòng thiết kế, vìthời gian gấp rút, lão Trương cũng chưa ăn cơm, lấy đồ ăn tinh thần là thuốc lánhồi no bụng. Vừa nghe thấy lý do ta đến, lão quả thực nổi điên.
“Đám biên tập các cô bất tài từ bé à?! Sao trước khihoàn thành bản thảo không đem đống chữ nghĩa này chuẩn bị cho kỹ rồi mới đưacho chúng tôi? Bây giờ bản in đã dựng xong rồi mới nói muốn chỉnh lại! Chỉnhchỉnh chỉnh, chỉ vì một câu của các cô mà cả ngày làm việc của tôi trở thànhcông cốc, còn nữa cô có biết không, thiếu nhiều chữ như vậy, đống hình ảnh đằngsau lại phải điều chỉnh vị trí lần nữa, đám các cô óc heo hết cả hay sao? Còndám tự nhận là văn nhân à, sh*t dog!”
…
Ta bị mắng như tát nước vào mặt, lại còn phải ngồitươi cười niềm nở, khuyên nhủ mãi, cuối cùng hứa sẽ giới thiệu bạn gái cho lãoTrương mới có thể bình ổn phong ba. Nhưng mà, Hiểu Tại quả thực là một nhântài, nhân tài vĩ đại. Không tới ba tiếng, lại quang lâm ban biên tập, nói làkhách hàng không hài lòng, yêu cầu dựng lại bản in một lần nữa, đau đớn là, lầnnày lại muốn ta hiệu chỉnh hồ sơ lần hai.
Cái gọi là hiệu chỉnh lầ hai chính là trong đống chữnghĩa ngập ngụa, soát từng chữ từng chữ rồi dùng bút khoanh một cái vòng trònnhỏ đánh dấu chấm câu, ta ngồi giữa trưa soi chữ đến mày choáng mắt hoa, cánhtay đánh dấu câu run lên, cuối cùng vất vả nhìn đại công cáo thành, nhưng đúnglúc ấy Hiểu Tại lại đột ngột hiện ra như thánh.
Lần này ta mặc kệ, khóc lóc đi tìm sếp, yêu cầu đổibiên tập mỹ thuật. Ta cân nhắc rồi, không biết sau này Hiểu Tại còn bày ra trògì nữa. Trước nay có lão Trương hợp tác với ta, tuy rằng quả thật là tốc độ cónhanh hơn một chút so với các biên tập mỹ thuật khác, nhưng phỏng chừng ta sẽnhư cái bánh kẹp, bị lão Trương và Hiểu Tại ép thành nhân thịt.
Biện pháp duy nhất chính là đổi biên tập viên mỹthuật.
Nghe xong đề nghị của ta, sếp trầm mặc hồi lâu, rốtcuộc đẩy gọng kính vàng trên mắt, nhíu mày: “Bạch Ngưng, em có biết nguyên tắcthứ tư của lão Trương hay không?”
“Dạ?”
“Cái nguyên tắc thứ tư này là, bản in hắn làm tốt,tuyệt đối sẽ không cho phép nhân viên thiết kế khác chỉnh lại lần nữa. Một lầncó một biên tập mỹ thuật trẻ không hiểu chuyện, phát hiện ảnh lão Trương chovào hơi nhỏ một chút, liền sửa giúp, lão Trương tự thấy vô cùng nhục nhã, kiênquyết muốn từ chức. Sau khi dàn xếp xong xuôi, kết quả là biên tập mỹ thuật trẻnày rưng rưng tự nhận lỗi từ chức.”
“…” Nói như vậy, bản in đã sắp xếp một nửa của ta sẽkhông có biên tập mỹ thuật nào dám nhận làm tiếp.
Sếp: “Bạch Ngưng, đừng mơ mộng nữa. Nếu vì em mà khiếncho nhân viên kỹ thuật giỏi nhất công ty phải ra đi thì không phải chỉ cần từchức là Đại BOSS sẽ tha cho em.”
… Đây không phải là bức ta đến đường cùng sao?
Chẳng lẽ, thực sự phải về kề gối thủ thỉ mới được?Oạch ~ Cái này có tính là nghĩa vụ khi sống chung của Nhậm Hàn không?