Lý Cường là con trai của một doanh nhân giàu có, bề ngoài tuy có chút ăn chơi trác táng, phong thái bụi bặm nhưng gia thế của hắn cũng thuộc dạng đứng trên người khác, hô một tiếng liền có kẻ hầu người hạ. Lý Cường đã sống trong cái hoàn cảnh đầy phúc hưởng ấy từ nhỏ nên khi lớn lên tính tình cũng có chút ngổ ngáo, bất kể những thứ hắn muốn thì chỉ cần vung tiền ra là có được, nếu không thể dùng tiền thì cũng có thể dùng rất nhiều tiền.
Trong một lần vạ miệng, Lý Cường bảo rằng mình đang có mối quan hệ với nam nhân ở quán bar, Ba mẹ hắn không chịu nổi đả kích mà đích thân giáo huấn hắn một trận, nhưng dù vậy hắn cũng âm thầm bên cạnh Cẩn Du cho đến bây giờ chỉ là không đưa cậu về nhà hắn, cũng không công khai với bất kỳ ai, mỗi lần gần gũi, Lý Cường đều để lại một số tiền cho Cẩn Du mà không nói một lời nào khiến cậu hết lần này đến lần khác phải nghĩ nhiều, Lý Cường bảo hắn yêu cậu, nhưng cách thể hiện tình yêu của hắn lại nghiêng về tình dục và dục vọng, còn Cẩn Du lại bị cuốn vào mộng tưởng của mình, cậu cho rằng hắn cũng yêu cậu như cái cách mà cậu đã làm để rồi chuyện tình này như một mớ bòng bong không có lối thoát.
Lý Cường xem cậu như một trò tiêu khiển, nơi mà hắn có thể trút hết dục vọng của mình còn Cẩn Du lại cho rằng hắn yêu mình đến cuồng say không dứt.
[...]
Cẩn Du từ xa đã trông thấy bóng lưng của Lý Cường cùng hành động thân mật với Mạc Châu càng làm cho cậu thêm bực tức nhưng cũng không thể vì thế mà trở nên nổi nóng, vả lại đây còn là nơi đông người.
Cậu chậm rãi đến bên cạnh, từ tốn ngồi xuống còn thản nhiên kêu cho mình một ly rượu.
Lý Cường lúc đầu còn không để ý, chỉ mãi mê cười đùa với Mạc Châu, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Cẩn Du mới cảm thấy có chút quen thuộc liền quay sang, vừa nhìn thấy cậu ngồi ở bên cạnh, hắn đã vô cùng bất ngờ lẫn ấp úng mới ghé vào tai của Mạc Châu nói nhỏ:
- Em ra ghế đợi anh một chút, anh sẽ ra ngay.
Mạc Châu khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, trên hàng ghế phục vụ chỉ còn lại Cẩn Du và Lý Cường, mặc dù xung quanh là những tạp âm ồn ào nhưng cũng không thể lấn át đi sự căng thẳng của cậu. Sau khi rượu được rót ra, Cẩn Du chậm rãi hít một hơi rồi uống cạn, nó khiến cổ họng cậu nóng ran, mặt cũng vì thế mà ửng đỏ.
- Đã bao lâu rồi?
Lý Cường nghe xong liền chau mày vội nói:
- Tại sao hôm nay em bảo không đi làm.
Dứt câu, Cẩn Du khẽ cười nhạt, cậu đáp.
- Phải rồi, hôm nay tôi đâu có đi làm, anh nhìn xem tôi đâu có diện đồ tạp vụ, nếu như hôm nay tôi không đến đây thì sao gặp được cảnh tượng thú vị này!
Lý Cường bị câu nói của Cẩn Du làm cho cứng họng, hết đường nói liền giở giọng trơ trẽn.
- Còn em thì sao? Có muốn giải thích gì về tối hôm qua không?
Nghe đến đây cậu liền hiểu ra, có lẽ Lý Cường hôm đó đã trông thấy cậu đi cùng Tề Mặc trong siêu thị nên bây giờ mới đứng đây chất vấn, Cẩn Du lúc này như giọt nước tràn ly cho những gì mà cậu phải chịu đựng trong thời gian qua, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói.
- Ít nhất tôi không hôn ở nơi đông người để cho người khác thấy, ít nhất tôi không đối xử với người yêu của mình tồi tệ như anh, tôi không làm gì sai nên bản thân không thấy hổ thẹn, còn anh? Tại sao lại phải tránh mặt tôi? Nếu anh muốn giải thích, tôi đi tìm Mạc Châu nói rõ với cô ấy!
Cẩn Du vừa đứng dậy liền bị Lý Cường tóm lấy cổ áo giật ngược lên, hắn áp sát vào tai cậu gằn giọng, dường như từng câu từng chữ đều muốn khắc sâu vào tâm trí của cậu.
- Thằng Chó! Mạc Châu mà biết được thứ gì, tao gặp mày ở đâu là tao đánh mày ở đó!
Nói rồi Lý Cường phủi áo rời khỏi, để lại Cẩn Du thất thần ngồi xuống ghế, tuy Tề Mặc đứng từ xa trông thấy tất cả nhưng vào cái khoảnh khắc đó hắn lại không thể đi đến, vốn dĩ chuyện này là chuyện tình cảm cá nhân của Cẩn Du, Tề Mặc bước đến chẳng khác gì góp gió vào một cơn bão lớn nên chỉ có thể đợi cho Lý Cường cùng Mạc Châu rời khỏi mới nhanh chóng đi đến bên quầy rượu.
Cẩn Du sau khi chứng kiến cái ánh mắt đầu giận dữ của Lý Cường, bản thân đã không còn chút hy vọng cứu vớt được gì từ mối quan hệ này, cậu cúi đầu thút thít rồi cuối cùng lại bật khóc. Tề Mặc vừa đến đã nhìn thấy hai vai cậu run run, liền ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai an ủi. Hắn khẽ nói:
- Tôi hết hứng uống rượu rồi, nên hôm nay cậu không cần phải uống đâu.
- Ờm... Hay là tôi chở cậu đến một nơi nào đó cho khuây khoả được không?
- Tôi sẽ không quỵt tiền của cậu đâu.
Cẩn Du vẫn cứ cúi đầu trầm mặc, nhưng rất nhanh sau đó liền ngồi dậy lau nước mắt, cậu quay sang Tề Mặc vẫn đang nhìn mình có chút lo lắng.
- Không, hôm nay tôi nhất định sẽ uống cùng với anh!