...Chương 3 - Hoa Sách hoá Oan Gia (1)...
...----------------...
Hoa Sách nằm ở một con phố nhỏ bên cạnh ngã rẽ ra đại lộ, không khí xung quanh rất yên tĩnh, rất thích hợp để đọc sách và làm việc mà không sợ ai làm phiền, kể cả những người khách đến mua hoa cũng vô cùng lịch sự và nhỏ tiếng, điều này cũng cho thấy Hân Nghiên quản lý khá tốt cửa hàng của mình, cô đặt ra những lưu ý nhỏ vào một chiếc bảng đen treo ở bên ngoài cổng, mặc dù biết Tề Mặc thường hay lui tới những Hân Nghiên chưa bao giờ có ý định hỏi han hay làm phiền hắn đang làm việc, nhưng có lẽ chỉ cần nhìn cái phong thái lãnh đạm ấy, cô cũng đã hiểu được một phần tính cách của hắn rồi.
Tề Mặc trong lúc đọc sách cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, duy chỉ có âm thanh trang giấy ma sát vào nhau trong gian phòng tĩnh lặng, chốc lát lại hớp một ngụm nước mà Tống Dao đã đưa cho hắn vào lúc sáng, trong khi Tề Mặc đang tập trung thì bổng nhiên từ ngoài cửa có một thanh niên bước vào, vừa nhấc chân lên khỏi bậc thang đã lớn giọng.
- Hân Nghiên!!! Nhớ em quá đi mất!!!
Nói rồi chàng thanh niên kia rất nhanh đã chạy đến bên cạnh rồi ôm cô một cái trong khi Hân Nghiên liên tục ra hiệu phải nhỏ tiếng lại để tránh làm phiền người khác.
Tề Mặc bên trong có hơi chau mày khó chịu vì đây là lần đầu tiên hắn bị làm phiền ở nơi này, nơi mà hắn cho là lý tưởng nhất để đọc sách thì hôm nay đột nhiên lại có giặc ngoại xâm khiến nó chẳng còn yên bình nữa.
- Anh xin lỗi tiểu Nghiên, hai tuần qua thế nào, việc học ổn không đấy?
- Ổn, còn anh? Nhảy việc đi đâu rồi?
Cậu nhún vai đáp lời:
- Tạp vụ quán bar.
Hân Nghiên nghe đến đây liền lắc đầu ngán ngẩm, cô cúi người chỉnh lại những bông hoa cẩm tú cầu rồi khẽ nói.
- Anh đó, tìm một công việc cố định, ổn định để làm lo cho bản thân, không phục vụ cũng là tạp vụ, chả trách lại đi viện thường xuyên, không khéo tiền lương cuối tháng còn không đủ trả tiền thuốc men đấy, Cẩn Du.
- Ơ! Em đang khinh thường anh đấy à? Anh mày đủ tiền lo cho mày đấy!
Hân Nghiên bĩu môi rồi rất nhanh liền xoay ra chỗ khác.
- Không nói chuyện nữa, anh mày đi đọc sách, hôm nay có loại nào mới không nhóc!?
- Có, ở Khoang số 3. Nhớ nhỏ tiếng và đừng làm phiền người khác!
- Biết rồi biết rồi.
Hân Nghiên nói xong liền ôm lấy những cành hoa hướng dương bó lại cho khách hàng thì đột nhiên nhớ ra, khoang số 3 chẳng phải là chỗ của Tề Mặc sao? Vừa nghiêng người qua cửa kính thì quả thật là đã muộn rồi, thôi cứ xem như hôm nay cô xui xẻo, vô ý vô tứ đến thế là cùng, Hân Nghiên âm thầm tự trách rồi khẽ cốc lên đầu mình một cái.
Bên trong, Tề Mặc đang đọc sách thì cánh cổng khoang số 3 đột nhiên mở ra, trước mặt hắn là một nam thanh niên, gương mặt vô cùng hớn hở bước đến có ý định chào hỏi, nhưng ngay khi ngẩng đầu nhìn hắn thì cậu mới vô tình nhận ra đây là người trong phòng vệ sinh tối hôm qua, sở dĩ Cẩn Du nhận ra là vì vết sẹo lẫn vẻ đẹp đặc biệt của Tề Mặc khiến người nhìn người nhớ.
- Anh là...?
Tề Mặc bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng bản thân vừa nhìn liền nhớ ra đây là nhân viên tạp vụ trong quán bar hôm qua, trong lòng cũng vì thế mà trở nên vui mừng một chút, ít ra vẫn còn có thể gặp lại ở một nơi khác và không phải chốn đông người kia, dù vậy nhưng hắn vẫn giữ thái độ ấy mà nhàn nhạt đáp lời.
- Chỗ này có người rồi.
- À ờm tôi chỉ muốn đến tìm một vài quyển sách rồi đi ngay, không phiền đến anh.
Tề Mặc không đáp lời, hắn quay trở lại chăm chú đọc sách mặc cho Cẩn Du đi vòng quanh trong gian phòng để tìm kiếm, hơn mười phút trôi qua, Tề Mặc cũng không thể kềm chế được sự kiên nhẫn mà cất lời, chất giọng có hơi bực dọc.
- Này! Cậu tìm xong chưa vậy?
Cẩn Du vì câu nói của Tề Mặc làm cho giật mình, liền quay sang gãi đầu cười trừ.
- Thứ lỗi thứ lỗi, Hân Nghiên bảo quyển sách tôi cần đang ở đây, à mà cho tôi hỏi, anh có tìm thấy quyển sách nào tên là "Muối Ngọt, Đường Mặn" không?
Tề Mặc nghe xong tên sách liền chuyển tầm mắt của mình về lại trang giấy vừa đọc, hắn giơ tay lấy cốc nước hớp một ngụm, tay còn lại chậm rãi đóng quyển sách lại rồi đẩy ra trước mặt cậu ta.
- Đây
Nhìn thấy quyển sách trên bàn, Cẩn Du có hơi ngạc nhiên, cậu đáp.
- Nếu từ nãy giờ anh không nói sớm, tôi sẽ không mất thời gian như vậy!
Cẩn Du nói xong liền khiến cho hắn cảm giác như bản thân mình vừa bị người khác nói móc liền quay sang.
- Tôi không phải kiểu người luôn giải thích cho người khác khi người ta không thắc mắc, thế thì tại sao cậu không tự trách mình là sao cậu không hỏi tôi sớm hơn một chút?
- Tôi không nói lý với anh, tôi sang chỗ khác đọc sách, xin lỗi đã làm phiền.
Cẩn Du vừa định quay người rời đi liền bị Tề Mặc gọi giật lại.
- Tôi có bảo là cho cậu mượn sao?
- Này, anh muốn gì đây!?
Tề Mặc biết rõ bản thân mình vừa chọc giận người khác, Cẩn Du rõ ràng là rất muốn đánh người, nhưng không hiểu vì sao Tề Mặc lại thấy có chút buồn cười, hắn nói:
- Cuốn sách này rất hay, tôi chỉ vừa đọc được một nữa thôi, cũng không nỡ cho người khác mượn, hay cậu ở lại đây đọc đi, khi nào xong sẽ đến lượt tôi.
Cẩn Du vốn cũng chẳng phải loại người trầm tính như Tề Mặc, chỉ cần một chỗ có thể nằm liền ngủ say như chết, nơi ồn ào như sân bay cũng có thể đọc sách huống hồ chi là ở gần Tề Mặc một người không ai hỏi thì cũng sẽ câm như hến, không khéo sẽ lại khiến Cẩn Du cảm thấy ngứa lỗ tai khi không phải nghe âm thanh huyên náo nào.
Tề Mặc trước giờ vẫn luôn khó tính, khi đọc sách mà bị một tiếng ồn làm phiền cũng có thể nổi nóng, huống hồ chi là cho người khác mượn khi mình đang đọc hăng say, vì cơ bản là hắn không biết sẽ có thể gặp Cẩn Du thêm một lần nữa không, cho nên lần này muốn ở cùng cậu ta lâu thêm một chút.
- Cậu cũng đọc những loại sách như thế này sao?
Cẩn Du đáp lời nhưng mắt vẫn dán vào quyển sách.
- Tôi cũng đọc những loại sách như thế này? Ý anh là gì?
- Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ tìm những loại sách về tình yêu vụng trộm, đại loại như là hôn nhau trong phòng vệ sinh...
Cẩn Du nghe xong mặt mũi liền tối sầm lại, cậu bỏ quyển sách xuống bàn, rất nhanh đã bổ nhào sang người của Tề Mặc mà bịt miệng hắn lại, hành động rất dứt khoát khiến cho hắn không lường trước liền bị cậu đè xuống ghế.
- KHÔNG PHẢI ANH NÓI KHÔNG HỎI THÌ ANH SẼ KHÔNG NÓI SAO? HÂN NGHIÊN MÀ NGHE THẤY, TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ LIỀU CHẾT VỚI ANH ĐÓ!!!