Phàm Đại úy lồm cồm bò dậy, hai mắt đỏ ngầu giống con thú dữ bị tổn thương. Giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến việc lóc từng miếng thịt của hai thằng nhóc khốn nạn này thôi. Gầm lên điên cuồng, hắn rút khẩu súng lục ra và lên đạn.
- Lũ khốn, tao phải cho tụi mày sống không bằng chết.
Khương Thiên không biết cục sắt trên tay gã Phàm đại úy đó là cái gì nhưng cậu có cảm giác nguy cơ tử vong mãnh liệt. Không do dự, cậu vội dùng hết sức kéo Nguyên Hạo về sau. Đúng lúc này, chuông điện thoại Phàm đại úy bất ngờ reo lên, gã chần chừ đôi chút rồ cúi xuống nhìn số người gọi sau đó liền bỏ đi ra khỏi phòng.
- Thật là may quá, hắn...hắn vậy mà bỏ đi rồi.
Khương Thiên ngồi phịch xuống, lần này cậu sợ hãi thật sự. Cha mẹ ơi, sao cái số con cứ bị đuổi giết suốt thế. Phải chi ông già còn sống thì tốt biết mấy, áp lực đè nén tâm hồn non nớt mới mười bốn tuổi khiến Khương Thiên thấy mình thật cô độc và yếu đuối.
Giây phút yên ổn trôi qua được mười phút thì Phàm Đại úy quay vào, gã đã trở nên tỉnh táo hơn, nhưng ánh mắt lại càng thêm oán độc.
- Bây giờ thì chúng mày không còn cơ hội nào nữa rồi. Tụi bay nhốt chúng nó lại cho tao.
Phàm đại úy cười gằn một cách dữ tợn. Vừa rồi hắn được lệnh phải thủ tiêu hai tên này một cách kín đáo, xong việc hắn sẽ được đề bạc làm tâm phúc của Tiêu tổng trưởng, ngày sau tiền đồ vô lượng á.
-------
"aaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Nguyên Hạo nước mắt giàn giụa gào rú như bị thọc tiết vậy.
- Nhẹ tay thôi Tiểu Thiên a...làm ơn...aaaa
- Đệ biết là rút dao ra sẽ đau lắm, nhưng mà đệ vẫn chưa làm gì hết sao huynh đã kêu lên như vậy rồi.
- Ừ đau lắm đó...Hả, cái gì? Giờ này còn chưa rút con dao ra nữa à... Trời ạ, đệ giết ta đi...aaaaa
Khương Thiên thở dài lắc đầu. Ông anh này lúc nãy còn anh dũng phi thường, sao thoáng cái lại kêu la như mấy nữa hài tử bị thương vậy. Tập trung tinh thần lại, hai tay cậu đồng thời xuất ra, vừa nhét vải chặn miệng Nguyên Hạo lại, một bên rút con dao mổ ra. Sau hai mươi phút đồng hồ, vết thương ở chân Nguyên Hạo đã được xử lí gọn gàng.
- Xong rồi, giờ đệ sắc thuốc đắp thêm cho huynh.
Khương Thiên quay đi mặc kệ Nguyên Hạo còn lăn lộn tru tréo như nhà có tang. Bồi Hoàn thảo, cỏ Huyết Sắc... Từng vị thảo dược được Khương Thiên hòa trộn với nhau hết sức nhuần nhiễng tạo ra một hương vị ngửi thấy đã khiến người ta thanh tỉnh nhẹ nhàng. Nguyên Hạo nằm một bên quằn quại như con tôm ngước nhìn hỏi:
- Tiểu Thiên, đệ lấy đâu ra nhiều dược thảo vậy? Ta không thấy đệ mang túi đựng lớn nào á?
Quay đầu lại, Khương Thiên giơ giơ cái túi nhỏ hắn vẫn đeo bên người cho Nguyên Hạo xem.
- Đây là túi càn khôn, ông già ta gọi thế. Đừng nhìn nó nhỏ thế, thật ra bên trong lại rất rộng nha. Nó có thể chứa rất nhiều thảo dược mà lại không bị hư hao nữa. Huynh thấy lợi hại không? Cả làng chỉ có mình đệ có thôi, ông già ta cũng cấm ta nói cho người khác biết nên huynh cũng phải giữ bí mật nha.
Lắc Lắc đầu liên tục, Nguyên Hạo thầm nghĩ muốn chọc ca ca cười để quên đau cũng không cần bịa mấy cái truyện nghìn lẻ một đêm như vậy chứ.
- Hạo ca không tin ta?
Nhìn phản ứng của đối phương, Khương thiên tỏ vẻ không hài lòng. Đây là người đầu tiên nó chia sẽ bí mật, không ngờ lại khiến người ta xem nó như ngớ ngẩn. Không cam tâm, Khương Thiên thò tay vào túi lấy ra mộy đống trái cây, quần áo, nồi, chén, đũa vvv. "Đúng rồi"...Khương Thiên ngạo nghễ nhìn, gã chính muốn thấy cảnh Hạo ca lòi cả con mắt ra ngoài như vậy. Chí ít hắn cũng có cảm giác thành tựu, khoe khang với Hạo ca một lần hắc hắc.
Nguyên Hạo ngồi bật dậy ngoạc cả mồm ra. Đây là ảo thuật sao? Ảo thuật cũng không khoa trương như vậy chứ? Hắn tát vào mặt mình vài cái đau điếng.Ách...Rõ ràng mọi thứ rất thật nha, Nguyên Hạo tính thò tay mượn cái túi xem thử thì tiếng chân tên cai ngục vang lên. Ngay lập tức, Khương Thiên cất hết đồ vào túi trở lại.
- Này, ăn đi các chú em. Bữa nay anh đây chiêu đãi hai chú một bữa ra trò đấy. Cực khổ nhiều rồi thì nên sảng khoái một tí chứ.
Tên cai ngục cười toe toét bưng cả mâm đồ ăn to đùng đến. Nào là heo quay, gà nướng, bánh trái đầy đủ các chủng loại, lại còn chai rượu vang hảo hạng nữa. Trong lòng gã hết sức tò mò, chả biết hai thằng quỷ này có nhân thân thế nào mà tự dưng Phàm đại úy lại ngưng việc thẩm tra. Đã thế còn giao ta mang cả đống sơn hào hải vị lên cho chúng hưởng thụ nữa, thời thế thay đổi cũng thật nhanh nha. Mà thôi kệ, gã cũng đã được nhét túi rủng rỉnh tiền bồi dưỡng từ Phàm đại úy nên việc hai tên này có thế nào hắn không quan tâm, chỉ cần làm xong việc được giao là được.
Nhìn mâm đồ ăn to tướng như bàn tiệc nhà hàng trước mặy, Nguyên Hạo cảm thấy rất quen mắt.
"Cảnh này ta đã thấy ở đâu rồi ta"
Vỗ đùi một cái, hắn nhớ được rồi. Trong phim, bữa ăn cuối cùng của tử tù thường rất ngon và thịnh soạn như vậy á. Không phải chứ...Đùa sao, nhân sinh ca còn chưa đắc ý, chưa vang danh bốn biển, chưa được hàng hàng mỹ nhân mến mộ, chưa được nếm món ngon khắp thế giới. Ở phòng trọ, ca còn vài cuốn tạp chí Play Boy, tuyệt phẩm Nhục Bồ Đoàn hắn mượn của thằng bạn chưa xem được tập nào mà. Sắc mặt Nguyên Hạo nhanh chóng tàn như tro, hắn mới thoát chết cách đây nửa tháng giờ lại chuẩn bị lên đoạn đầu đài nữa rồi sao, cái số rắm thúi gì đây.
- Sao nhìn sắc mặt huynh có vẻ không khỏe vậy Hạo ca? Vết thương còn đau lắm à?
Khương Thiên ngây thơ hỏi.Trong ký ức của nó thì mỗi lần có đồ ăn là Hạo ca sẽ lao đến với một tốc độ chóng mặt chứ không phải ngồi thừ ra với bộ mặt đưa đám như vậy.
Tuyệt vọng, Nguyên Hạo vô lực cúi đầu thở dài:
- Tiểu Thiên ta xin lỗi đệ. Đây chắc là bữa cơm cuối của huynh đệ mình rồi. Số ta vốn đen đủi như con riệp, đệ gặp ta thật là đại nạn a.
- Hạo ca, huynh đừng nói vậy, huynh rất tốt với đệ a
Khương Thiên khó hiểu, tính an ủi Nguyên Hạo thêm thì hắn khoác tay chặn lại. Ngẩng đầu bi thương, ánh mắt hắn mang đầy hoài niệm:
- Cứ để ta nói hết đã, ta vốn sinh ra đã không có cha. Đã rất nhiều lần... không biết là bao nhiêu lần nữa, ta cứ hỏi mẹ là cha ta là ai nhưng đổi lại chỉ là tiếng khóc nức nở của bà. Mà thôi, không có cha cũng không sao, mẹ ta rất thương ta. Ta còn nhớ mỗi bữa cơm, bà chỉ ăn với rau muối, thậm chí có hôm bà chỉ ngồi nhìn ta ăn. Ta nhớ như in mẹ ta chưa từng mặc một bộ đồ mới nào cả, chiếc áo sờn vai nhạt màu mỗi ngày mẹ vẫn mang đi làm là trang phục duy nhất của bà. Sau khi mẹ mất vì tai nạn giao thông năm ta bốn tuổi, ta được gửi đến cô nhi viện nhưng hai năm sau ta lại trốn ra. Đệ biết không ta rất giỏi nha, lúc đó ta đã làm đủ thứ từ đánh giày, phụ hồ, bán dạo để mưu sinh. Như bao đứa trẻ khác, ta cũng khao khát đi học, ta mượn sách của những đứa nhỏ quen biết để tự học chữ. Ước mơ lớn nhất của ta khi đó là có thể viết được tên của mẹ mình a, ta không muốn đến tên người thân yêu nhất của mình ta cũng không thể viết ra được. Sau đó, ta cứ sống lăn lộn như vậy cho đến hôm nay, không lí tưởng, không mục đích gì cả haiz.
Ngồi một bên im lặng lắng nghe, ánh mắt Khương Thiên trong veo, nó nhìn Nguyên Hạo một cách thân thương:
- Nguyên Hạo ca, ta cũng giống huynh, từ nhỏ ta không có mẹ. Ta cũng đã hỏi ông già ta rất nhiều nhưng mỗi lần nhắc đến là y như rằng lão ta lại biến mất tăm ngay. Nhiều lúc ta thấy ông cứ nhìn trời thở dài như có rất nhiều tâm sự nhưng ông chẳng bao giờ nói với ta cả. Cuộc sống của ta êm đềm hơn huynh nhiều, có nhiều người bên cạnh vui đùa. Bởi vậy, ta thấy huynh rất tài giỏi, huynh mạnh mẽ sinh tồn dù không ai bên cạnh, lại có tài ăn nói, dũng cảm, nghĩa khí nữa. Lúc nãy nếu không có huynh chắc bàn tay đệ không còn nữa rồi.
Giơ giơ bàn tay nhỏ của mình lên, Khương Thiên cứ nghĩ đến sự việc khi nãy thì vừa cảm thấy sợ hãi nhưng trong đó cậu càng thấy ấm áp nhiều hơn.
- Haha nói ra thật điên khùng, lúc đó ta đang giả vờ ngất đi đấy và đệ đã che chở cho ta. Từ bé, ta sống một mình trong cái xã hội này, chỉ có người lợi dụng nhau, chỉ có người vô tình với nhau thôi. Chính hành động của đệ làm ta nhớ lúc nhỏ, mẹ ta vẫn bảo vệ ta khi ta bị những đứa trẻ khác bắt nạt. Có lẽ vì vậy nên ta mới có dũng khí lao đến chặn gã Phàm đại úy lại, bởi vì ta không muốn thấy đệ bị tổn hại.
Nguyên Hạo cười khổ kể lại. Hắn thấy nói ra hết thật nhẹ nhõm, cái gì thiên tài vạn người có một, tinh tú trái đất, điểm sáng của vũ trụ... Cuối cùng hắn cũng chỉ là một hạt cát không hơn không kém, không tự chủ được cả cuộc đời mình nữa. Đang gục đầu đắng chát, Nguyên Hạo cảm giác một cánh tay nhỏ đặt lên vai của hắn.
- Hạo ca, huynh phải mạnh mẽ lên. Huynh là người thân duy nhất của ta bây giờ đó.
"Đùng"
Câu nói ngô nghê thật lòng của Khương Thiên như đánh nát nội tâm của Nguyên Hạo. Hắn khóc rồi... đã từ lâu rồi, bị người chửi rủa, sỉ nhục, đánh đập, hắn cũng cười cợt. Chỉ trừ những ai nhắc đến mẹ hắn mới khiến hắn nổi điên lên được thôi. Vậy mà giờ phút này, hắn thấy mình lại có một lí do để rơi lệ.
Hai con người đến từ 2 thế giới xa lạ, họ chưa từng quen biết, chưa kết nghĩa kim lang, cũng chưa tiếp xúc lâu dài. Thế nhưng nhân sinh kỳ diệu, từ đây họ lại chính là lí do sống của nhau, vì họ cùng tìm thấy một thứ họ đã đánh mất rất lâu rồi: Tình thân - Huynh đệ.