- Gia nhập tông môn?
Ánh mắt của Bạch Vũ khó hiểu nhìn Nguyên Hạo. Ngươi chạy đến đây giành làm đoàn trưởng rồi lại đòi gia nhập tông môn là sao. Ngươi đem con bỏ chợ sao? Ít ra ngươi cũng nên có tí trách nhiệm chứ? Khương Thượng một bên cũng trầm tư một chút rồi như hiểu ra gì đó mỉm cười thâm ý với Nguyên Hạo.
- Haha hình như nghĩa phụ đã đoán được suy nghĩ của con thì phải?
Nhìn biểu hiện của của mọi người, Nguyên Hạo hứng thú quay sang Khương lão hỏi chuyện.
- Tiểu tử thúi này, con định tham gia cuộc trắc thí của các tông môn ở kinh thành đúng không? Nhìn biểu hiện của con ta đoán chắc chắn là vậy rồi.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau rồi phá lên cười lớn. Nguyên Hạo giơ ngón tay cái lên sảng khoái nói:
- Chỉ có nghĩa phụ người hiểu con thôi hắc hắc. Chỉ cần vào được tông môn thì chuyện vũ kỹ, công pháp có thể lén lút đem ra ngoài cho các huynh đệ Phi Ưng đoàn rồi. Con đã chấp nhận gia nhập môn phái thì họ cũng nên bỏ ra gì đó chứ.
Bạch Vũ một bên nghe kế sách của Nguyên Hạo thì giật mình lên tiếng:
- Như vậy có quá nguy hiểm không? Vũ kỹ, công pháp là bí mật được bảo vệ kỹ lưỡng của các tông môn. Nếu họ phát hiện ra chúng ta lén học trộm thì sẽ trừng phạt thẳng tay đó. Ngoài ra theo ta biết để tiếp xúc được nhiều vũ kỹ, công pháp cao cấp đều là những thiên tài ưu tú. Bọn họ đều là song linh căn, thậm chí là thuần linh căn truyền thuyết nữa. Xem chừng kế hoạch này rất khó thực hiện a.
- Hahaha
Nguyên Hạo nghe Bạch Vũ trình bày những lo lắng của mình thì cười hết sức thoải mái. Mấy cái thứ nhỏ nhặt này bây giờ không còn là vấn đề của ca nữa rồi.
- Bạch phó đoàn trưởng không phải lo. Ta đây dư sức đối phó với những điều kiện của tông môn đưa ra. Vấn đề bây giờ là việc sắp xếp mọi người ở Phi Ưng đoàn. Ta dự định đưa toàn bộ thành viên theo mình lên kinh thành. Sau khi chọn được tông môn chúng ta sẽ di chuyển đến khu vực tông môn đó quản lí để gầy dựng lại căn cú. Như vậy ta sẽ dễ dàng liên lạc với mọi người, ngoài ra sau này khi ta có địa vị cao trong tông môn có thể tìm cách để mọi người gia nhập. Nếu không được thì ít nhất các người cũng sẽ được bảo hộ và nhận được nhiều lợi ích hơn. Bạch lão thấy kế hoạch của ta có vấn đề gì nữa không?
- Nếu như đoàn trưởng tự tin như vậy thì mọi việc cứ như vậy mà tiến hành. Dù không học được vũ kỹ, công pháp thì việc được tông môn bảo trợ thôi cũng khiến Phi Ưng đoàn ta có thể yên tâm phát triển lâu dài rồi.
Bạch Vũ nhanh chóng đáp lời. Lão cũng không phải ngốc, thiếu niên tân đoàn trưởng này dáng vẻ ngạo nghễ mười phần., rõ ràng hắn có vốn liếng để tự tin như vậy đi. Lão không nhìn ra được tu vi của Nguyên Hạo nhưng trận chiến vừa rồi chiến lược của hắn quá đáng sợ. Xem chừng chắc phải Ngưng Khí viên mãn chứ chẳng chơi. Nếu đoàn trưởng lợi hại như vậy thì xem ra cơ hội Phi Ưng đoàn thay da đổi thịt sắp đến thật rồi. Nghĩ vậy, hai tay Bạch Vũ nắm chặt lại vì kích động.
- Không có vấn đề gì là tốt rồi. Lão hãy thông báo các huynh đệ sắp xếp. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này về Lạc thành, sau đó sẽ thẳng tiến kinh đô.
Phân phó cho Bạch Vũ xong xuôi, Nguyên Hạo trở về phòng riêng một mình và gọi Tiểu Vô xuất hiện.
- Tiểu Vô, lúc trước ngươi từng nói với ta là bản thân ta hoàn toàn có thể chủ động thể hiện ra linh căn của mình đúng không? Nghĩa là khi bị kiểm tra linh căn ta hoàn toàn chủ động biến hóa linh căn của mình cho đối phương thấy?
- Đúng vậy, việc đơn giản vậy cũng gọi phiền ta sao tên não nhỏ.
Tiểu Vô ngáp ngáp lười nhác trả lời. Tên này mỗi lần có chuyện khó khăn mới kiếm bổn đại gia sao.
- Ta còn một điều lo lắng nữa. Ngươi từng nói Hư Vô công pháp có thể che giấu tu vi nếu đối phương không hơn ngươi hai đại cấp bậc. Nếu trong đợt kiểm tra này ta thành công vào tông môn thì có bị cường giả Nguyên Anh phát giác không?
- Ngươi có bị ấm đầu không vậy? Nguyên Anh ở mấy tông môn nhỏ này là tồn tại gì? Họ dành phần lớn thời gian bế quan để tìm cách trùng kích cảnh giới cao hơn chứ ăn ro rững mỡ sao đi quan tâm mấy tên Ngưng Khí kỳ như ngươi. Với lại có rất nhiều bí pháp ẩn giấu tu vi nên cho dù bị phát giác cũng có lý do để giải thích mà.
Được Tiểu Vô chỉ điểm rõ ràng mọi khúc mắc, Nguyên Hạo phấn khởi vô cùng. Ngả lưng xuống giường, hắn cảm giác thật thoải mái.
- Sau những trận chiến căng thẳng, cuối cùng ta cũng có được một giấc ngủ ngon lành rồi.
----
Những tia nắng đầu tiên đã chiếu rọi trên khắp dãy Hành sơn hùng vĩ. Tại Phi Ưng trại thời khác này đang tập trung một nhóm người, sắc mặt của ai cũng đầy nhiệt huyết và khí thế. Sau khi Bạch Vũ họp bàn và định hướng kế hoạch hành động tương lai, mọi người đều tỏ ra lạc quan với vị tân đoàn trưởng này. Bước ra phía trước, Nguyên Hạo hét lớn:
- Toàn bộ hướng Lạc thành xuất phát.
Tất cả thành viên Phi Ưng đoàn đồng loạt đạp lên phi kiếm phóng đi. Bọn họ bỏ lại sau lưng khu căn cứ đã gắn bó nhiều năm để bắt đầu cuộc phiêu lưu mới của mình. Do vài người trong đoàn còn ở Ngưng Khí sơ kỳ nên cả đoàn phải mất hai ngày mới đến được Lạc thành. Nhận được tin, Trần Mưu và thành chủ đều mừng rỡ đón tiếp. Một buổi tiệc rượu được tổ chức ở phủ thành chủ tối nay để ăn mừng chiến thắng. Theo yêu cầu của Nguyên Hạo thì số người tham dự rất hạn chế vì hắn không muốn bị những kẻ lạ mời rượu làm phiền. Qua vài tuần rượu, mọi người vui vẻ hào hứng kể lại quá trình tiêu diệt Hắc Báo đoàn như thế nào. Trần Mưu và thành chủ càng nghe miệng càng không thể khép lại được. Không ngờ thiếu niên tiên nhân này trâu như vậy, một mình diệt cả một đoàn thể khét tiếng bá đạo như thế. Ở ghế khách quý, Nguyên Hạo ngồi nghe chỉ cười nhẹ không ý kiến gì vào cả. Đợi khi tiệc gần tàn, hắn mới hướng Trần Mưu hỏi chuyện:
- Trần thống lĩnh, ta trở lại Lạc thành lần này là có việc muốn nhờ vả ngài. Hi vọng ngài có thể giúp ta một tay.
- Nguyên Hạo tiên nhân có việc gì xin có phân phó. Mạc tướng nguyện dốc hềt sức thu xếp cho ngài.
Trần Mưu nghe tiên nhân nhờ vả thì như mở cờ trong bụng, gã liền đáp lời ngay. Được tiên nhân nợ ân tình có ý nghĩa to lớn thế nào chứ? Trời cao rủ lòng thương xót Trần gia ta rồi.
- Khụ khụ, cũng không phải việc lớn lao gì. Ta nhớ Trần thống lĩnh từng nói tháng sau tại kinh thành sẽ có cuộc trắc tuyển tiên nhân của các tông môn.
- Vâng, đúng vậy thưa tiên nhân. Nếu người muốn tham gia vào tông môn thì cũng không khó. Bản thân người đã có linh căn, lại tu vi cao cường như vậy. Mạc tướng nghĩ mọi việc sẽ rất dễ dàng thôi. Với lại việc người hỗ trợ Lạc thành đánh đuổi bọn ngoại xâm cùng với Hắc Báo đoàn cũng đã được mạc tướng và thành chủ báo cáo về cho hoàng gia. Họ rất hài lòng và vui mừng về chiến công lần này nên đặc biệt dặn dò phải mời bằng được tiên nhân lên kinh để hoàng thượng có cơ hội diện kiến ngài. Lúc đó ngài chỉ cần nói vài câu nhất định hoàng thượng sẽ hết lòng hỗ trợ thôi.
Với giọng điệu nịnh nọt, Trần Mưu đã đoán ra vấn đề của Nguyên Hạo. Gã khéo léo dẫn dắt luôn cả hoàng thượng vào. Như vậy gã vừa lấy lòng của thiên tử mà còn được tiên nhân thiếu nợ ân tình nữa. Đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nguyên Hạo nghe Trần thống lĩnh trình bày thì ánh mắt lóe lên, giọng nói vẫn không lạnh không nhạt đồng ý trả lời:
- Tốt lắm, vậy Trần thống soái sắp xếp giúp ta và các huynh đệ chỗ nghỉ ngơi. Khi nào ngài xuất phát thì chúng ta sẽ cùng nhau lên đường.
Nguyên Hạo nói xong thì im lặng không tham gia bàn tán gì thêm. Trong lòng hắn đang tính toán những bước đi tiếp theo như thế nào. Hắn không quan tâm hoàng thượng An Nam quốc mà chỉ bận lòng với việc kiểm tra linh căn nên thể hiện ra sao thôi. Thở dài một hơi, Nguyên Hạo lẩm bẩm một mình:
- Xem ra phải bàn bạc với nghĩa phụ và Tiểu Vô thêm một phen mới được.
-------
Ba ngày sau, Trần Mưu dẫn hai nhi tử và đoàn người Nguyên Hạo rời Lạc thành lên kinh. Để tiết kiệm linh lực, mọi người Phi Ưng đoàn đều ngồi trong xe ngựa di chuyển. Đoàn quân hộ tống đi theo cũng hai trăm lính tinh nhuệ nên suốt cả chặng đường không có đám thổ phỉ nào chán sống chui đầu ra cả. Đến ngày thứ mười cả đám cũng đến được kinh thành của An Nam quốc. Nơi này to lớn hơn Lạc thành gấp chục lần, dân sinh sung túc, nhà cửa to lớn tráng lệ. Vừa vào thành, mọi người đã được quan viên tiếp đón đưa thẳng đến hoàng cung để nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, hoàng thượng thiết yến chiêu đãi sứ đoàn Trần Mưu. Trong buổi tiệc, Nguyên Hạo đã trò truyện khá vui vẻ và nhận được lời hứa hẹn giúp đỡ từ phía hoàng gia. Đây là một cuộc giao dịch cả hai bên cùng có lợi. Là người đứng đầu một nước, hoàng thượng An Nam quốc luôn cố gắng giao hảo với các tán tu và tông môn nên việc bán ân tình giúp đỡ cho Nguyên Hạo là điều hiển nhiên. Theo vị thiên tử này cho biết thì đợt tuyển chọn lần này qui mô tổ chức sẽ lớn chưa từng có, toàn bộ tông môn lớn nhỏ của thập quốc đều tham gia khảo hạch. Vì vậy địa điểm tổ chức sẽ có thay đổi, tất cả người kiểm tra tư cách sẽ được tiên nhân đưa đến Lĩnh Hương quốc. Đó là quốc gia có thực lực hùng mạnh nhất trong Hành sơn thập quốc. Tin tức này đối với Nguyên Hạo cũng không có gì xấu, càng nhiều tông môn thì hắn càng có nhiều lựa chọn mà thôi. Theo qui định của liên hiệp các tông môn đợt khảo hạch này đưa ra, mỗi người tham gia trắc thí được dắt theo duy nhất một người hầu. Cho nên sau khi bàn bạc với mọi người, Nguyên Hạo và Khương Thượng sẽ tham gia khảo hạch. Tuy Khương Thượng khi tái tạo cơ thể vẫn giữ nét trung niên nhưng tuổi của bản thể mới này vốn là trẻ măng. Độ tuổi các tông môn yêu cầu để tuyển lựa là dưới mười tám nên lão và Nguyên Hạo rất phù hợp. Với kinh nghiệm của lão thì việc cải trang diện mạo thành một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi là chuyện hết sức dễ dàng. Hai người đi theo đóng vai người hầu của họ là Khương Thiên và Bạch Vũ. Tiểu Thiên tất nhiên được chọn vì Nguyên Hạo và Khương lão không thể yên tâm để cậu ở lại. Còn Bạch Vũ là lựa chọn tối ưu còn lại, lão tu vi cao cũng như kinh nghiệm từng trải khá nhiều nên sẽ rất hữu ích cho những nhiệm vụ quan trọng như thế này. Những người còn lại sẽ ở lại kinh thành án binh bất động đợi chờ tin tức và mệnh lệnh. Một tuần sau, ngày hẹn đã đến, tất cả các vương tử công chúa, công tử tiểu thư có danh ngạch tham dự khảo hạch đều tập trung ở quảng trường tring hoàng cung. Mọi người đang rì rào bàn tán to nhỏ với nhau thì gió mạnh thổi lên, những pháp khí phi hành to lớn như căn nhà xuất hiện trên bầu trời kinh thành.