Khương Thiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút cổ quái, nhưng rõ ràng hắn nhớ rất chính xác tên các loại dược liệu a.
- Em trai, em có nhớ đúng tên các vị thuốc không? Chị cũng nghiên cứu qua đông y nhưng chưa từng nghe đến các loại thực vật này a.
Cô cháu gái cau mày thắc mắc, cô ta vốn là sinh viên ưu tú của đại học Nam Kinh, đặc biệt hơn ngành cô đang theo học là pha chế thuốc. Tập Đoàn dược phẩm Tư Á Lợi xếp top năm toàn quốc là của gia tộc họ Triệu cô, vì vậy hiểu biết của cô về các loại cây thuốc đông y cũng khá rộng rãi.
- Khụ Khụ, thưa tiểu thư, những loại thuốc tiểu đệ tôi vừa nếu đều là cực phẩm, thiên hoa tế nguyệt, trăm năm, ngàn năm mới sinh trưởng được nên thế giới này. Bởi thế, số người có thể biết về sự tồn tại của nó thật sự không quá bàn tay đâu.
Vừa nghe xong, Khương Thiên trợn mắt nhìn Nguyên Hạo. Cậu nhớ rõ mấy vị thuốc này mặc dù sinh trưởng sâu trong núi, không thể nói nhiều như cỏ dại nhưng một ngày tìm kiếm hắn cũng có thể thu hoạch được hết á. Cậu khó hiểu tại sao Hạo ca lại nói như vậy nhưng không dám bác lời.
- Này, tôi không nghĩ là cậu nhóc này có thể biết những thứ dược thảo mà thế giới còn chưa xác định được. Với lại tôi cũng không muốn tốn thời gian với hai anh em các người. Xin lỗi, tôi phải đưa ông tôi đi khám gấp, không thể trễ hẹn với bác sĩ được. Mình đi thôi ông nội.
Cô cháu gái tỏ thái độ bực mình, không hiểu từ đâu chui ra hai tên khùng điên thổi da trâu như thế này. Nhìn cách ăn mặc thì thê thảm, giống lũ sơn đông mãi võ kiếm cơm thì đúng hơn.
- Hảo, hảo... Nếu cô nghĩ chúng tôi lừa cô thì cô cứ đi. Tôi cũng không nghĩ ra bất kỳ ai khác có thể chữa cho ông cô được.
Nguyên Hạo đỏ mặt giận dữ gằn giọng nói. Hắn biết rõ năn nỉ sẽ khiến đối phương nghi ngờ hơn nên càng làm kiêu thì có giá trị.
- Chị à, nếu bác trai không chữa trị sớm sẽ nguy hiểm tính mạng đấy. Khi lũ gân màu đen xâm nhập đến tim thì vô phương cứu chữa a. Chúng ta không được chậm trễ nữa đâu, những dược liệu cần em đều có sẵn cả đây ạ. Chỉ cần em điều chế là có thể cho ông phục dụng ngay.
Khương Thiên nóng lòng khuyên bảo, cậu rất lo lắng. Cậu không muốn thấy 1 người gặp nguy hiểm mà mình lại không thể ra tay cứu được.
Ông lão khựng lại, ông hiểu những điều cậu nhóc này mô tả là hoàn toàn chính xác. Những sợi gân đen nổi lên đều hướng dần về tim ông, ông có cảm giác là chỉ một thời gian ngắn nữa bệnh ông sẽ triệt để vô phương cứu chữa. Cúi đầu xuống hít thở sâu vài cái, ông lại ngước lên nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của Khương Thiên. Tại đây, ông thấy tỏa sáng lấp lánh một niềm tin mãnh liệt, niềm tin này còn lan tỏa cho cả chính ông. Chính nó đã khiến ông đưa ra một quyết định mà nhiều năm sau ông vẫn luôn nhắc đến.
- Tuyết nhi, ông tin cậu nhóc này, cứ để cậu ta chữa cho ông đi. Tây y ông đã đi rất nhiều bác sĩ rồi, ông không nghĩ họ giải quyết được vấn đề của ông đâu.
Cô cháu gái hai mắt tròn xoe trừng ra như muốn rớt ra ngoài. Mặc dù cô biết ông mình luôn tin vào văn hóa đông phương nhưng đây là tính mạng không phải chuyện đùa a. Cô sợ hãi vội vàng ôm lấy ông mình ngăn lại:
- Không được đâu, nếu lỡ ông xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm sao? Bọn họ là ai mình còn không biết thì làm sao cháu dám giao ông cho họ chứ. Không, không được! cháu tuyệt đối sẽ không...
Nói đến đây thì tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên, cô cứ ôm mặt khóc ô ô không thành tiếng. Từ hai năm rồi cô đã rất sợ, mỗi ngày cô đều lo sợ mất đi ông mình. Ông lão cũng xúc động, ông yêu quý đứa cháu này như châu báu. Không phải vì cô xinh đẹp tài năng, mà vì cô là 1 cô gái thuần lương, hiếu thảo, 1 đứa cháu tuyệt vời mà ông trời ban cho ông. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa cháu gái đang mếu máo, ông mỉm cười ôn nhu nói:
- Tuyết nhi, cháu ngoan, ông đã sống gần hết cuộc đời rồi, từ hai bàn tay trắng dựng nên Tư Á Lợi đến ngày nay. Xưa nay, ông luôn tin vào trực giác của mình, nó mang cho ông thành công và hạnh phúc. Có lẽ đây là quyết định cuối cùng của ông, nhưng ông thấy mãn nguyện lắm rồi. Có một đứa cháu ngoan như con, đó là thành công nhất của lão già này a.
Nghe những lời này, Triệu khánh Tuyết cô cảm giác lung lay sắp sụp đổ, cô run lên bần bật, nước mắt thành dòng.
Một bên Nguyên Hạo lại ho khan, hắn cảm thấy phim hàn đã bi đát rồi thế mà ông cháu này còn làm tốt hơn thế nữa. Không chữa cũng chết, chữa còn cơ hội, đơn giản thế mà sao cứ đắn đo vậy nhỉ? Hắn lắc đầu than thở nhân sinh quá phức tạp, mọi người đều u mê chỉ hắn sáng suốt mọi việc thôi.
Mười phút sau, khi vỗ về khuyên nhủ được cô cháu gái, ông lão hướng về Khương Thiên hỏi:
- Cháu bé, giờ lão sẽ đặt cả niềm tin vào cậu. Không biết phòng khám của cậu ở đâu? Chúng ta giờ đến đó được không?
- Y quán cháu không còn nữa nhưng thuốc này điều chế cũng không quá khó, cháu sẽ hoàn thành nhanh thôi.
Khương Thiên đầy tự tin trả lời. "Trời ạ"...Nguyên Hạo kế bên thì muốn té xỉu, tại sao thằng nhóc này chân thật đến vậy chứ.
- Haha, ý của tiểu đệ cháu là phòng khám đang sửa chửa nâng cấp lại để phục vụ tốt hơn đấy.
Nhanh chóng lấp liếm vào, Nguyên Hạo không muốn mọi việc đang thuận lợi thì bị đổ bễ a.
- Nếu vậy mọi người có thể đến chi nhánh dược Tư Á Lợi gần đây. Ở đấy, chúng ta có thể ngồi uống nước bàn thảo việc điều trị và chuẩn bị trang thiết bị cho cậu nhóc điều chế thuốc. Xin tự giới thiệu, lão đây tên Triệu Quốc Hoàn, chủ tịch dược đoàn Tư Á Lợi, đây là Triệu Khương Tuyết cháu gái lão, rất cảm ơn hai anh em cậu đã ra tay cứu giúp lão.
Trúng lớn rồi, không phải cá nhỏ nha, chủ tịch tập đoàn a, Nguyên Hạo cảm giác ngất ngây chưa từng có.
- Cháu tên Khương Thiên, là một lang y. Đây là Nguyên Hạo ca, huynh ấy rất tài giỏi a, so với huynh ấy cháu chỉ biết chữa bệnh thôi.
Không tồi, từ lúc gặp thằng nhóc này đến giờ, Nguyên Hạo cảm giác đây là câu nói có tính giác ngộ cao nhất của nó. Cũng phải thôi, đi với người ưu tú như mình thì sẽ bị ảnh hưởng một tí chứ sao. Haiz, ta thật đố kỵ với chính mình a. Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Nguyên Hạo lại giả vờ khiêm tốn xua xua tay nói:
- Không... Không, thằng đệ này cứ tâng bốc cháu quá. Mặc dù cháu kinh tài tuyệt diễm, nhan sắc hơi chói lóa tí nhưng cháu luôn giữ mình khiêm tốn trong sạch a.
Hai ông cháu họ Triệu suýt tí thì phun ra ngoài. Đây là khiêm tốn à? Lăn lộn cả đời nhưng Triệu Quốc Hoàn lão cũng chưa từng gặp ai da mặt dày mà lưu loát đến độ lô hỏa thuần thanh như vậy. Cái này mới đúng là thiên tài a, so với cậu em khiêm tốn hiền lành thì..., haiz người với người cũng khác nhau xa đến vậy sao.
Nhìn khuôn mặt cổ quái của hai ông cháu, Nguyên Hạo chỉ ngại ngùng cười khan vài tiếng rồi đốc thúc mọi người khẩn trương lên xe đi để còn chữa bệnh cho ông lão.
Chiếc BMW lăn bánh phóng vèo vèo qua ba con đường rồi dừng lại tại một chi nhánh của Tư Á Lợi. Tuy gọi là chi nhánh nhưng uy thế và tiện nghi không kém cạnh khách sạn bốn sao là mấy. Vừa đến nơi, Khương Thiên vội vàng lao đầu vào chế thuốc còn Nguyên Hạo thì vào phòng tiếp khách để được phục vụ ăn uống nghỉ ngơi chu đáo. Hàng loạt các món ngon được gọi từ các nhà hàng đến theo yêu cầu của gã, thêm vào rượu vang, đây chắc là bữa ăn thịnh soạn nhất từ lúc Nguyên Hạo hắn sinh ra rồi. Nhìn thức ăn chất đầy bàn lớn, Triệu tiểu thư miệng không ngậm lại được, Triệu lão thì thấy huyết áp mình có dấu hiệu vượt ngưỡng. Đây là đích thị là dòng họ Trư a, kêu cả 1 núi thức ăn như vậy, nhân viên cả chi nhánh ăn còn được, thế mà hắn lại ăn một mình. Nguyên Hạo chụp lấy ngấu nghiến cái đùi ngỗng thì thấy ông cháu họ Triệu cứ nhìn mình. Hắn quơ quơ tay, lại bốc thêm một cái giò heo:
- Lại ăn chung đi nào, hai ông cháu đừng khách sáo như thế chứ.
Da mặt Triệu tiểu thư đen xì lại. Ta kháo, đây là chúng ta trả tiền nha, sao có cảm giác giống hắn mới là chủ nhà vậy. Triệu lão vội vàng níu tay cháu gái
- Tuyết nhi, ông nhớ mình có việc, cháu đỡ ông ra ngoài tí. Cậu Nguyên Hạo cần gì cứ gọi nhân viên phục vụ cho cậu nhé
Nguyên Hạo không quan tâm tùy ý phất tay, mặt vẫn cúi xuống ăn uống nhiệt tình:
- Ô kê, xong việc bác lại vào ăn nhé, đồ ăn không đủ thì cháu lại kêu thêm cho.
- Vô Sỉ á
Triệu lão như một cơn gió bay ra khỏi phòng, lão sợ mình ở lại nữa thì lão sẽ lên cơn đau tim mà gục ngã trước khi chết vì căn bệnh kia mất. Giờ phút này lão cảm giác mất niềm tin vào quyết định "cuối cùng" trong cuộc đời lão rồi.