- Ta không phải....
Vừa định lên tiếng phản đối, Nguyên Hạo thấy cả rừng người đang nhìn mình khiến hắn im bặt ngay. Móa, sao ta có cảm giác bản thân giống gà lạc bầy sói thế này, cả đám cứ nhìn mình với ánh mắt nóng rực. Nếu như bây giờ lão tử mà nói mình không phải tiên nhân chắc chắn sẽ bị bọn chúng băm vằm ra ngay. Hiểu vấn đề trong chớp mắt, Nguyên Hạo lập tức thay đổi đối sách ngay. Phất tay áo lên, hắn ra vẻ xuất thần, đôi mắt lim dim, giọng nói vang vọng. Tên này rõ ràng học hỏi được phong cách Vạn thần côn khá tốt nha.
- Chúng sinh đều có sinh mệnh, bọn giặc cả gan dám xâm lấn đất nước này. Ta phụng theo ý trời, sẽ giúp các người đánh đuổi ngoại xâm, giữ vững bờ cõi.
Sục sôi, ánh mắt quân sĩ quan binh đều đỏ ngầu lăng lệ, tất cả cùng gầm lên những tiếng hoan hô vang dội. Rõ ràng hiệu ứng của một vị tiên nhân nói ra hoàn toàn khác biệt so với Trần Mưu, sự tự tin dâng lên cao chưa từng có. Khi buổi tế đàn kết thúc, Trần Mưu mời Nguyên Hạo về phủ đệ của mình để trình bày về tình hình chiến trận. Nghe đến việc quân địch đông gấp mười binh lính trong thành thì Nguyên Hạo mặt xanh như tàu lá, hắn không có làm việc ác tày trời nhưng sao lần nào cũng gặp chuyện xui như vậy chứ. Khi đã sơ lược hết mọi thứ, Trần Mưu đến gần Nguyên Hạo, bẩm chuyện một cách thì thào, tránh để người khác nghe lén:
- Tiên nhân ghé qua giúp đỡ, mạc tướng hết sức bất ngờ và cảm động. Thay mặt con dân Lạc thành đa tạ công ơn của người. Nhưng theo mạc tướng biết thì các tông môn tiên nhân đều không quan tâm đến chuyện thế tục, không biết là tiên nhân ngài đến đây là...
Với địa vị của Trần Mưu, hắn có thể biết vài bí mật về tiên giới mà phàm nhân không được biết đến như sự tồn tại của người tu tiên, các tông môn và các qui tắc ứng xử của họ. Chính vì vậy, nên gã khá bất ngờ việc Nguyên Hạo xuất hiện nơi này. Từ xưa đến nay thành bại của quốc gia vốn không hề liên quan đến các tông môn. Địa vị của họ siêu nhiên thế tục, dù triều đại nào thì cũng không ai dám chọc đến họ cả.
- Ta không thuộc tông môn nào cả, vốn là tán tu đi ngang qua thôi.
Nguyên Hạo tỏ vẻ hờ hững đáp, hắn từng ở trong Phong Linh tông một tháng nên cũng tìm hiểu ít nhiều về tu chân giới. Hắn biết được ngoài tông môn tu tiên ra thì còn khá nhiều tán tu tự do. Do thiếu thốn tài nguyên tu luyện nên tán tu cường đại rất ít, nhưng ngược lại tán tu lại khá tự do không phải bị tông môn quản lí. Vì lẽ đó, một số tán tu sẽ đi vào nhân gian phàm tục để hưởng thụ và để được cung phụng tài nguyên. Nên nhớ sức chiến đấu của một tiên nhân hơn xa một quân đoàn, tiên phàm vốn không cùng tầng thứ. Hai mắt của Trần Mưu sáng lên, hắn biết đối với tán tu thì có đủ sức hấp dẫn sẽ có thể chiêu dụ được bọn họ. Có tin đồn rằng hoàng thất các nước đều có tán tu làm cung phụng. Ngoài ra hằng năm họ còn dâng lễ vật cho các tông môn trong phạm vi của mình để tỏ lòng kính ngưỡng. Có điều, Trần Mưu lại không biết tiên nhân cần lễ vật gì a.
- Mạc tướng đã hiểu. Không biết tiên nhân có điều chi phân phó, nhân dân Lạc thành nhất định sẽ khiến người hài lòng.
Nguyên Hạo trong lòng cười thầm. Tên Trần thống soái này nhìn có vẻ hữu dũng vô mưu, nhưng thật chất lại vô cùng tinh tế. Mọi người không chú ý sẽ bị hắn cho ăn vố đau chứ chả chơi.
- Khụ khụ, ta vốn không phải người nơi đây. Ngươi hãy cho ta biết sơ bộ về địa phương này cùng với những kiến thức của ngươi về tu chân giới, các tông môn đi.
Nguyên Hạo đang lo sợ hắn bị Hư Lộ tiễn đưa đến nơi xa xôi nào nhưng sau khi nghe Trần Mưu kể lể suốt hai giờ, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm. Thì ra hắn vẫn ở Lạc Thần đại lục, nơi này càng không xa Đông Vũ quốc bao nhiêu. Ít ra Hư Lộ cũng có tí tình người, chứ mỗi lần cứ quăng hắn đến một giới diện xa lạ nào thì hắn điên lên mất. Theo Trần Mưu kể thì hắn không biết nhiều lắm về các tông môn. Nhưng có vẻ tu chân giới nơi đây có vẻ không phát triển, số lượng tông môn tu tiên hơi ít so với Đông Vũ quốc. Nguyên hạo nhớ lại khi hắn đọc trộm một số thư tịch mà Bàn tử đưa cho thì tông môn sẽ lựa chọn nơi có tài nguyên tu luyện và linh khí nồng đậm để khai môn lập phái. Xem ra nơi này cũng không phải đất lành chim đậu gì. Bản thân Trần Mưu cũng không biết các tông môn tọa lạc nơi nào, đây là bí mật chỉ có hoàng thất mới được nắm trong tay. Cuối cùng, từ miệng lão, Nguyên Hạo cũng nhận được thông tin quan trọng hữu ích. Nghe nói con cháu các vị đại thần va hoàng thất thường vài năm sẽ có cơ hội trắc thí khả năng thành tiên nhân gì đó, mà cơ duyên này tháng sau sẽ đến. Trần Mưu đã dùng tích cóp của mình để lo lót một vị trí cho hai ái tử. Hi vọng chúng có cơ hội thoát thai hoán cốt, một lần lột xác, nhất phi trùng thiên thành tựu tiên nhân thì Trần gia hắn sau này sẽ bền vững như Thái Sơn.
- Được rồi, những thông tin ngươi cung cấp đều rất hữu ích. Về vấn đề ngoại xâm, ngày mai ta sẽ bàn bạc với ngươi sau, giờ ta muốn tu luyện một tí.
Nguyên Hạo ra lệnh trục khách, hắn cần thời gian để lên kế hoạch cho mình. Trần thống soái là người hiểu chuyện, hắn vâng dạ rồi vội vàng lui xuống ngay. Tiên nhân đã nói vậy nghĩa là đã đồng ý giúp đỡ rồi. Chỉ là không biết sau đó người ta sẽ đòi hỏi gì đây, chỉ sợ công phu sư tử ngậm thì tiêu mất. Trong lòng của gã vừa vui vừa lo âu lẫn lộn, nhưng gã cũng không còn cách nào, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại một mình, Nguyên Hạo đi qua đi lại suy ngẫm. Hắn không thân không thích, giờ tìm đường về Phong Linh tông quá xa xôi, mà về đó biết giải thích sao với họ. Rồi chuyện hắn và Khương Thiên vốn không thể tu luyện giờ lại thành có thể thì sau này biết che giấu thế nào. Con đường đó quá nguy hiểm, tốt nhất hắn nên tu luyện đến một trình độ không sợ uy hiếp nữa rồi hẵng về tìm Bàn tử sau. Dù sao tên mập đó vồn là thuần linh căn, là của báu cả Phong Linh tông bảo hộ nên không lo gặp chuyện gì cả. Nghĩ vậy, Nguyên Hạo quyết định sẽ ở lại đây trước, hắn định tìm cách để đến được tông môn tuyển chọn đệ tử lần này của hoàng gia ở kinh thành. Và mấu chốt vần đề này chính là Trần Mưu, hắn phải làm sao để gã kia mang ơn mình, rồi nhờ vả giúp mình một danh ngạch trắc thí là được. Quá hay, ca quả là thiên tài mà. Nguyên Hạo vừa định ngước cổ lên cười đắc ý thì hắn sực nhớ ra việc Trần Mưu và Lạc thành nhờ vả hắn. Đối đầu với hai mươi vạn quân nha, giờ thì miệng hắn lại đắng chát. Ta chưa tu luyện ngày nào, dù có Hư Vô linh căn thì làm cái quái gì được, căn bản cùng phàm nhân khác gì nhau đâu. Càng nghĩ càng rối, hắn không ngờ con đường mà hắn mới bước đi lại vấp phải hòn đá lớn như vậy.
- Đúng rồi, đi hỏi Tiểu Vô xem, cũng chỉ có thể nhờ nó thôi.
Ý nghĩ vụt qua, Nguyên Hạo bình tâm lại nhưng rồi hắn lại cười khổ.
- Tên tiểu quỷ kia căn bản không chỉ ta làm sao để liên lạc với nó mà.
Hết cách, Nguyên Hạo chỉ biết gọi tên Tiểu Vô liên tục. Hi vọng nó nghe thấy mà hồi đáp một tiếng, nhưng gọi khan cả giọng cũng chả thấy gì cả. Chán nản nằm vật ra giường, Nguyên Hạo mắng to:
- Được... được, ngươi không thèm đếm xỉa ta chứ gì. Ta với ngươi vốn là một thể, ta chết rồi thì ngươi có mà chôn theo nhé. Cho dù không phải thì ta xem ngươi tìm chủ nhân khác thế nào đây.
Sử dụng đến chiêu cuối cùng là ăn vạ, Nguyên Hạo cũng đầu hàng rồi. Mong rằng tên tiểu gia gia này không có chơi trò "đồng quy vu tận" với mình. Lúc này, một tiếng uể oải vang lên, bóng hình mờ ảo của Tiểu Vô cũng hiện ra ngay trên ghế đối diện.
- Ta nói ngươi đúng là não nhỏ mà, ngoài than thở ra chẳng biết làm gì. Thật là phiền phức quá.
Tiểu vô khinh thường nói.
- Tiểu Vô của ta! Ngươi biết ta phải đối mặt là gì không hả. Là hai mươi vạn đại quân đó, không phải hai mươi tên đâu. Mà ta giờ chưa tu luyện gì, đánh đấm cái rắm gì được. Tên mập Bàn tử lúc trước tu luyện cùng với cả đống đan dược, linh thạch mới có thể nửa tháng Ngưng khí thành công tầng thứ nhất. Ta tu luyện tốn kém gấp trăm người khác, mà lại nghèo xơ xác ra, ngươi nghĩ ta làm sao đây hả.
Nguyên Hạo chỉ vào Tiểu Vô than trách xối xả. Nước bọt củng văng ra như là mưa xuân, hắn triệt để ức chế quá rồi.
- Hừ, ngươi đã tu luyện chưa mà nói như đinh đóng cột thế. Cho dù Thiên giai công pháp vô cực thượng phẩm thì so với Hư Vô công pháp cũng là trò cười mà thôi. Bản chất Hư Vô công pháp nếu đủ tài nguyên thì tu luyện nhanh hơn người khác cả vạn lần đó chứ.
Tiểu Vô tỏ vẻ tức giận, không ngờ tên này không biết xem hàng như vậy. Đừng nói hai mươi vạn quân, cho dù là trăm vạn, ngàn vạn thì đã sao chứ, làm phiền giấc ngủ của ta quá đi.
- Ngươi cứ thử nhắm mắt lại tĩnh tọa đi. Hư Vô công pháp ta đã truyền vào trong đầu ngươi rồi, chỉ cần ngươi quán tưởng đến nó sẽ hiện ra thôi
Nghe yêu cầu của Tiểu Vô, Nguyên Hạo bắt đầu ngồi xuống nhắm hai mắt lại. Hắn bắt đầu rơi vào trạng thái nhập định. Từng luồng tin tức như mạch nước ngầm chảy vào hải não của gã, Hư Vô công pháp tầng thứ nhất: "khởi tạo Hư Vô". Khác với những công pháp khác, mục tiêu của Hư Vô công pháp là tạo ra hình thái ban đầu của Hư Vô bên trong đan điền của người tu luyện. Nếu như với mọi công pháp thì vỡ đan điền đồng nghĩa với mất hết tu vi, nhưng với công pháp này ngoài đan điền ra trong cơ thể lại có một nơi kỳ bí hút lấy linh khí và tồn trữ linh lực là Hư Vô điểm. Nguyên Hạo sau khi hiểu đại khái thì tỏ ra khá hứng thú:
- Thì ra là vậy, giống như người khác chỉ có một bình xăng linh lực, mình lại có một cái trạm bơm bên trong. Mặc dù bề ngoài tu vi vẫn vậy, nhưng thật ra linh lực của ta là vô tận so với kẻ khác haha.
- Kém cỏi, ngươi mới hiểu sơ sơ vài câu trong công pháp mà đã đắc ý vậy rồi, thật không có tiền đồ tí nào. Người khác tu luyện dung hợp nhiều vũ kỹ có thể bị tẩu hỏa nhập ma, bạo phát mà chết. Còn ngươi cứ đưa vào Hư Vô mà dung hợp thì có chuyện gì khiến linh lực hỗn loạn thì cũng không tí nào ảnh hưởng gì ngươi cả. Phải biết vũ kỹ, bí pháp càng cao thì tỉ lệ thất bại càng lớn, phản hệ hết sức trầm trọng.
Tiểu Vô dáng vẻ hận luyện sắt không thành răn dạy. Nguyên Hạo một bên lắng nghe nhưng không hề tỏ ra bực bội. Cái hắn cần chính là những diễn giải của gia hỏa này, nó se giúp hắn tiết kiệm thời gian và sai lầm trong tu luyện. Bản thân coi phim kiếm hiệp nhiều Nguyên Hạo cũng hiểu tẩu hỏa nhập ma đáng sợ như thế nào rồi.
- Được rồi, nhìn dáng vẻ thành khẩn của ngươi thật đáng thương. Ngươi bắt đầu tu luyện đi, quan trọng nhất của Hư Vô công pháp chính là tầng một này. Ngươi phải hình thành được Hư Vô điểm, nếu thất bại thì coi như chúng ta vô duyên với nhau rồi.
- Cái gì? Không phải ta là người được chọn sao? Có chuyện thất bại nữa à?
Nghe như sét đánh ngang tai, Nguyên Hạo trợn mắt nhìn Tiểu Vô.
- Ngươi tưởng tu luyện dễ như ăn kẹo à. Nếu vậy thì người tu tiên sẽ nhiều như chó mèo chạy đầy đường rồi. Ngươi lại tu luyện công pháp vô song thì nguy hiểm lại càng cao, nhiều khi mình biến mất khỏi thế gian này còn không biết đó hắc hắc. Thôi, có gì ta sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cho, coi như ngươi nợ ta thêm một lần nữa.
Tiểu Vô phất phất tay. Nhìn thái độ của nó giống như việc Nguyên Hạo thành công hay thất bại cũng chẳng có gì quan trọng cả. Căm tức lườm một cái thật sâu, Nguyên hạo cũng bắt đầu đả tọa. Hắn niệm và thực hành theo từng câu trong Hư Vô công pháp. Thường thì người khác bắt đầu tu luyện là có thể ngưng tụ từng tia linh khí về đan điền nhưng công pháp này mới đầu lại chẳng quan tâm cái linh khí gì cả. "Lìa khỏi thiên địa, dẫn nhập đan điền, Hư Vô điểm hiện". Sau năm canh giờ kiên trì không ngừng nghỉ, Nguyên Hạo toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn bắt đầu rơi vào trạng thái vong ngã, đan điền nguyên Hạo giờ hình thành một lốc xoáy hút lấy sinh mệnh lực của hắn. Chẳng mấy chốc, toàn thân hắn đã ốm như bộ xương, run rẩy sắp ngã, không còn cảm giác sự sống nữa. Nhưng sâu trong tiềm thức Nguyên Hạo vẫn niệm pháp quyết không ngơi nghỉ phút giây nào. Tiểu Vô đứng xem hai mắt cũng sáng lên:
- Tên não nhỏ này cũng không phải quá tệ. Hắn có sự chấp nhất trong đạo tâm của mình. Người này thành công thì... hắc hắc nếu hắn vượt qua được thì ta cũng muốn đi theo hắn để xem hắn sẽ đi xa đến mức nào.
Lần này thì một tiếng ầm trầm thấp vang lên trong cơ thể Nguyên Hạo, sự sống của hắn đã tắt lịm. Nếu người khác ở đây sẽ giật mình vì không chú ý kỹ sẽ không cảm giác thấy sự tồn tại của hắn trong phòng này nữa. Chỉ là giờ đây trong không gian cả phòng lại như vang lên tiếng của Nguyên Hạo nhưng không phải qua tiếng động, mà là vang vọng trong linh hồn:
"Lìa khỏi thiên địa, dẫn nhập đan điền, Hư Vô điểm hiện"