Nếu nói đến thế lực đông đại lục, không ai không nghĩ ngay đến Quang Minh hội và liên minh thánh vực. Tất nhiên là vẫn có những sức mạnh không ai dám mạo phạm như Vạn Dược Cốc, Địa Ám Sâm Lâm. Ngoài ra còn cả một liên minh các tông phái trung lập ở xa về phía tây. Chỉ là các lực lượng này đều rất kín tiếng, người không phạm ta, ta không phạm người.
Cục diện nhìn có vẻ yên bình này đã bị phá vỡ bởi cuộc chiến giữa chính và tà. Tứ đại chính phái dẫn đầu quần hùng thảo phạt ma đạo, khí thế cuồn cuộn như Hoàng hà. Hướng ngược lại, liên minh tam tông của ma giáo cũng không dễ dàng bị công kích. Với thực lực không kém, bọn họ cường ngạnh chống trả, dẫn đến chiến tranh lầm than, sinh linh đồ thán.
Trong bối cảnh này, không ít kẻ có tâm tư muốn thâu tóm lợi ích về mình. Người ta nói thời loạn lạc mới chính là cơ hội quật khởi quả không sai. Nhiều môn phái cố gắng nâng cao thực lực trong khi những kẻ khác thì bị hao tổn nghiêm trọng.
Năm môn phái hai sao rưỡi dưới trướng của Vạn Khô Trại thì hai phái trong đó đã tạo phản sang phe Quang Minh hội. Ba tông môn còn lại tuy trung thành với ma đạo nhưng họ vẫn nuôi hi vọng vượt lên làm bá chủ. Do đó, trừ Vạn Khô Trại dốc hết binh lực ra thí các môn các phái khác chỉ gửi một phần binh lực đến để hỗ trợ. Trong khi đó, một phần lực lượng còn lại họ dùng để thủ hộ đại bản doanh của mình và âm thầm đi thâu tóm các thế lực nhỏ phía dưới mình.
Chúng ta có thể thấy cái chiêu bài thông hôn rất được các đại phái này ưa chuộng. Đơn giản chỉ là tìm bạn lữ cho một đệ tử của mình rồi từ từ thâm nhập xâm chiếm tông môn kia. Việc này không lỗ lã gì mà cũng không phải phí sức hay dùng vũ lực đàn áp.
Trước khi đến cầu hôn, phía Kình Thiên Phái cũng đã điều tra rất tỉ mỉ về Hắc Diện Tông. Chưởng môn Đỗ Mặc có hai người con trai, tuổi tác không còn nhỏ nữa. Những tên này thê tử không ít, muốn từ bọn chúng khai thác là chuyện không dễ. Mà đại trưởng lão lại có hoàn cảnh khác biệt, lý tưởng vô cùng. Lão ta chỉ có mỗi một đứa cháu gái độc nhất nên yêu thương vô cùng. Ngoài ra, quyền lực vị Hòa trưởng lão này không hề kém cạnh, thậm chí còn cao hơn cả chưởng môn nhân nữa.
Phân tích được tình huống như vậy, Kình Thiên Phái lần này đã xuất động một trong mười đệ tử xuất sắc nhất của mình là Trần Hằng để ghép đôi với Vân Nhi. Ngoài ra phần của hồi môn phía Kình Thiên Phái bỏ ra cũng không nhỏ, có thể xem là xuất chút máu, thả con tép để băt con tôm.
Cao tầng Kình Thiên Phái tin rằng với những gì họ bỏ ra chắc chắn sẽ làm cho phía đại trưởng lão Hắc Diện Tông động tâm. Trừ khi lão già kia hồ đồ lẩm cẩm mất trí chứ chẳng ai lại từ chối lời cầu thân với nhiều ưu đãi như vậy.
Đáng tiếc ở đời chẳng có gì là tuyệt đối cả, Kình Thiên Phái không ngờ rằng họ đã sắp xếp mọi thứ không chê vào đâu vẫn bị tạt một gáo nước lạnh. Vị Hòa trưởng lão kia một lời cũng không cần suy nghĩ liền từ chối thẳng thừng lời cầu hôn. Đối với lão, đứa cháu gái còn quan trọng hơn những lợi ích cám dỗ mà phía đối phương đưa ra.
- Xin thứ cho, hạnh phúc của tôn tử lão phải do nó lựa chọn. Nếu cháu gái ta đã không muốn thì ta tuyệt sẽ ủng hộ lựa chọn của nó, không ai có quyền bắt ép hay đe dọa.
Dù lần này đại diện Kình Thiên Phái là một vị trưởng lão nội môn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng Hòa trưởng lão vẫn không nhân nhượng tí nào. Điều này khiến cho vị kia có chút trở tay không kịp, khuôn mặt lộ rõ nét bất mãn.
- Hừ, Hòa lão đệ nên suy nghĩ kỹ lưỡng rồi hãy trả lời. Kình Thiên Phái bọn ta tương lai sẽ còn phát triển vượt xa hiện tại. Bây giờ gả quý tôn nữ vào chính là một cơ hội tuyệt hảo cho sau này. Bọn ta sẽ ở lai ba ngày, ba ngày sau ta hi vọng sẽ nghe được một đáp án khác thỏa đáng.
Dứt lời, tên trưởng lão phía Kình Thiên Phái dắt theo một gã trung niên và một đám hộ vệ rời khỏi. Thái độ của lão ta rất rõ ràng, nếu không đồng ý hôn sự thì sẽ không để yên. Tuy hai môn phái chỉ lệch nhau có nửa sao nhưng bọn họ có đủ thực lực để uy hiếp Hắc Diện Tông.
- Gia gia, cháu không muốn gả cho tên Trần Hằng kia đâu. Cháu chỉ muốn ở bên cạnh gia gia mà thôi hic.
Cô bé Vân Nhi thấy đám người lạ rời đi thì nhút nhát vội bấu chặt vá áo của ông mình, giọng điệu lo sợ nói.
Xoa nhẹ đầu đứa cháu yêu quý, vị đại trưởng lão giọng đầy ấm áp dỗ dành:
- Vân Nhi ngoan, gia gia không bao giờ bắt cháu phải lấy người cháu không thích đâu. Cháu của ông nếu chọn phu quân cũng phải là đấng thiên tài tế thế, tài năng tuyệt diễm. Một tên Trần Hằng kia xa xa vẫn còn chưa đủ cái tư cách đó đâu.
Nghe gia gia mình nói vậy, Vân Nhi thở ra một hơi, lại trở về hình ảnh một cô bé hồn nhiên đáng yêu líu lo.
Kỳ thực, ngoài nguyên nhân yêu thương cháu gái ra, một lí do quan trọng để Hòa trưởng lão từ chối là cấp độ Kình Thiên Phái chưa đủ lọt vào mắt ông. Từ lâu rồi, Hắc Diện Tông ấp ủ tham vọng bứt lên, thành một tông môn hai sao rưỡi. Cho nên, họ càng không thể đi bám váy một tông môn chỉ nhỉnh hơn mình một chút như vậy. Nếu có thì ít nhất cũng phải thiên kiêu chi tử của Vạn Khô Trại mới đủ tư cách ghép đôi cùng cháu lão.
Tuy nhiên, vào thời điểm này đắc tội với Kình Thiên Phái đúng là nhức đầu nhức óc. Nhất là khi lão đang thân mang thương thế, còn Đỗ Mặc lại phải ra tuyến đầu để tham gia chiến đấu với kẻ địch. Hiện tại nếu bọn người đến cầu hôn cậy mạnh kiếm chuyện thì quả là khó nhằn.
- Hừ lão già họ Bạch ngủ vùi trong Tàng Kinh Các kia trừ khi môn phái xảy ra họa diệt môn mới lộ diện, còn không thì có chuyện gì lão ta cũng không buồn ngó ngàng đến.
Lầm bầm chửi đổng một câu, đại trưởng lão nhất thời lâm vào trầm tư suy tính, cố gắng tìm ra đối sách vẹn toàn. Lão ta không hề biết ngay lúc này một bóng trắng như làn sương mỏng khẽ bốc hơi ngay ngoài cửa sổ của đại sảnh.
....
- Hòa trưởng lão từ chối lời cầu hôn của Kình Thiên Phái sao? Chà chà.
Trong căn phòng nhỏ của mình, Nguyên Hạo đang nghe tiểu Quân kể lại những gì đã nghe trộm được. Hóa ra tên tiểu lang này đã âm thầm ở một bên mục kích cả thảy buổi nói chuyện. Cũng may là vị đại trưởng lão cao quý kia đã từ chối đối phương, nếu không chưa biết chừng tiểu Quân sẽ xúc động làm ra chuyện gì nữa.
- Lão già đó xem ra cũng biết điều, nếu lão dám đồng ý gả Vân Nhi đi thì...
Giọng nói của tiểu Quân trở nên lạnh lẽo, có chút sát khí mơ hồ.
- Haha, ngươi suy nghĩ đơn giản quá. Lão ta có đồng ý hay không thì mọi chuyện đối với chúng ta cũng không thể thảnh thơi ngồi chơi đâu.
Mỉm cười lắc đầu, Nguyên Hạo nói một câu khiến tiểu Quân khó hiểu.
- Tại sao ngươi lại nói như vậy?
- Tại sao à? Vì đám người Kình Thiên Phái chắc chắn không để yên như vậy. Thứ nhất là về vấn đề mặt mũi, bọn chúng làm sao nuốt trôi cục tức bị một môn phái nhỏ hơn khước từ yêu cầu của mình một cách không khoan nhượng được chứ. Tiếp theo là mục đích của họ nếu không đạt được bằng thỏa thuận thì sẽ thông qua bạo lực để hoàn thành. Ai có nắm đấm to chính là đạo lí, ngươi cũng rõ nguyên tắc này mà.
Chậm rãi giải thích tỉ mỉ mọi việc cho tiểu Quân, Nguyên Hạo chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ cao nhân hững hờ tiếp lời:
- Thực ra việc đại trưởng lão từ chối lời cầu hôn lại khiến ta nghĩ ra một kế sách rất hay. Hắc hắc, có thể nói là lưỡng toàn kỳ mỹ. Vừa giúp ngươi có được người đẹp, vừa ghi điểm với gia gia nhà vợ tương lai nữa. Ngươi thấy sao?
- Mau, mau nói ta biết, ta phải làm gì đây?
Tiểu Quân dường như không giữ được bình tĩnh, hưng phấn túm lấy Nguyên Hạo, suýt nữa kéo rách cả áo của hắn.
- Khụ khụ, từ từ, là thế này....
Sau một hồi bàn bạc, cả hai nhìn nhau đầy gian xảo rồi cười phá lên. Không rõ trong hồ lô của Nguyên Hạo chứa những gì nhưng tiểu Quân lại ưng ý khen hay mãi không thôi.
....
Bên trong nơi nghỉ ngơi của sứ đoàn Kình Thiên Phái.
- Lão già Hòa Bỉ kia thật không biết trời cao đất dày. Lão ta thật nghĩ đắc tội với chúng ta thi có thể sống yên ổn sao?
Vị trưởng lão họ Nhạc dẫn đoàn đang vô cùng tức giận, nghiến răng hậm hực suốt từ lúc rời khỏi phủ đệ của đại trưởng lão về cho đến giờ. Tên trung niên đi theo lão cũng tỏ ra khó chịu, giọng điệu đầy đay nghiến:
- Sư phụ, người phải làm gì đo chứ. Con bị từ chối là chuyện nhỏ, nhưng danh dự của Kình Thiên Phái chúng ta mới là chuyện hệ trọng.
- Con yên tâm, ba ngày sau lão già đó lại ngu ngốc không chấp thuận thì ta sẽ dùng đến vũ lực. Theo tin tức chuẩn xác ta có được, Hòa Bỉ đang mang thương thế trong người. Nếu chúng ta ra tay bất ngờ cướp người, lão sẽ không thể ngăn cản được. Đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi, lão ta không muốn cũng phải cúi đầu trước chúng ta thôi haha.
....
Thời gian ba ngày như gió thổi, đám người Kình Thiên Phái lại khí thế kéo đến phủ đệ của đại trưởng lão để tiếp tục thảo luận.
- Hòa lão, thời hạn ta đưa ra đã hết, lão đã suy nghĩ kỹ chưa. Cuối cùng lão có đồng ý gả cháu gai cho đệ tử thân truyền của lão phu không?
Giọng điệu có chút uy hiếp, ánh mắt của đại trưởng lão và tên trưởng lão họ Bạch như đối đầu với nhau. Không khí trong đại sảnh cũng vì hai người mà trở nên áp bức khó thở.
- Haha Bạch huynh chớ vội. Để ta giới thiệu với huynh và Trần hiền chất đây một người. Mỹ Phấn, vào đi con.
Sau lời gọi của đại trưởng lão, một cô gái dáng vẻ thành thục, dung nhan rất ưa nhìn lễ phép bước vào. Sau khi cúi chào các vị tiền bối cao tầng xong thì cô ta ngoan ngoãn đứng khép nép phía sau đại trưởng lão.
- Sư tôn cho gọi đồ nhi.
- Haha, tốt, tốt.
Vuốt râu cười sảng khoái có chút giả tạo, đại trưởng lão hướng Trần Hằng hỏi:
- Trần hiền chất, ngươi thây vị nữ đệ tử này của ta thế nào?
Trước sự xuất hiện bất ngờ của cô gái, Trần Hằng hơi cảm thấy không ổn nhưng vẫn ôm quyền kính cẩn đáp:
- Bẩm tiền bối, vị cô nương này tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt đến Trúc Cơ, tiền đồ sáng lạng.
- Vậy còn dung mạo?
- Bẩm... Cô ta cũng khá xinh xắn.
- Hay lắm, Bạch huynh, về phần huynh thì đánh giá đệ tử của ta ra sao?
Dường như đoán ra ý đồ của đối phương, Bạch trưởng lão nghiến răng, sắc mặt âm u trầm giọng trả lời:
- Hòa lão, ngươi đang giở trò quỷ gì đó. Bọn ta không có nhiều thời gian cùng ngươi nói chuyện nhảm. Quay lại vấn đề chính đi, mà đứa cháu gai của ngươi đâu rồi?
Từ khi bước vào đến giờ, Bạch trưởng lão vẫn chưa thấy bóng dáng của Hòa Vân Nhi. Kế hoạch của lão là bắt cóc cô bé nếu đàm phán bất thành. Hiện tại người không thấy thì bắt bằng cách nào cơ chứ.
Dù có thực lực Nguyên Anh hậu kỳ nhưng lão ta cũng không cuồng vọng đến mức nghĩ rằng một mình lão có thể quét ngang Hắc Diện Tông. Chưa tính đến nội tình tông môn có giấu thêm Nguyên Anh cao thủ nào không thì việc phải đối đầu với các trận pháp phòng vệ cũng đủ làm lão chùn bước.
- Haha cháu gái của ta có việc không đến được. Mà có tới cũng không có việc gì liên quan đến nó. Hôm nay lão phu tính bàn với Bạch huynh một việc. Mỹ Phấn là một trong những đệ tử ưng ý nhất của ta, tư chất rất tốt. Nếu huynh nhất định muốn phối hôn cho hai môn phái chúng ta thì chi bằng để Mỹ Phấn và Trần hiền chất ghép đôi với nhau. Luận về địa vị, tư chất, dung mạo ta thấy hai đứng rất xứng, huynh thấy đề nghị của ta thế nào?
- Ngươi...
Thầm rủa xả một câu lão hồ ly trong lòng, đôi mắt Bạch trưởng lão híp lại. Tình huống hiện tại lão đang rơi vào thế khó khăn. Mục tiêu để bắt cóc uy hiếp không xuất hiện, phía Hắc Diện Tông lại ném ra một con tốt thí. Nếu bây giờ không đồng ý trở mặt thì chỉ có thể cường ngạnh, đây không phải là điều mà từ đầu lão ta muốn thấy.
- Giỏi, suy tính rất hay. Hòa Bỉ, lần này ngươi cao tay. Thế nhưng đắc tội với Kình Thiên Phái, các ngươi có thể chống đỡ được lửa giận từ bọn ta sao? Ngươi nên suy nghĩ lại, cơ nghiệp ngàn năm không nên để nó hủy hại vì một quyết định thiếu sáng suốt.
Hết cách, Bạch trưởng lão đành dùng đến chiêu cuối, cố gắng uy hiếp. Nếu như lão già kia vẫn cứng đầu thì đành trở về môn phái tính kế hoạch khác. Ngay lúc này, một tên quản sự vội vã chạy vào, cắt ngang hai người.
- Hồi bẩm trưởng lão, có chuyện khẩn cấp. Hòa tiểu thư đã bị một kẻ áo đen bắt đi rồi.
- Ngươi nói cái gì? Kẻ nào to gan lớn mật dám đụng đến tôn nữ của lão phu. Các ngươi lũ phế vật này, có nhiệm vụ trông chừng cháu gái của ta cũng không làm được là sao? Tên bắt cóc chạy hướng nào, mau dẫn đường cho ta.
Tên quản sự sợ đến suýt vỡ mật, vội vàng dẫn đại trưởng lão đến nơi Vân Nhi bị người ta bắt đi. Đám người Kình Thiên Phái bán tín bán nghi không biết Hắc Diện Tông có diễn kịch hay không nên cũng lặng lẽ đi theo xem tình hình.
Khu vực vừa xảy ra bắt cóc bây giờ đang có rất nhiều quản sự của môn phái, khi đại trưởng lão đến, tất cả đều run rẩy cúi đầu. Một tên lớn tuổi nhất bước ra, cung kính kể ngắn gọn mọi việc.
- Hừ, ngươi nói kẻ đó có tu vi Nguyên Anh kỳ à? Làm sao một tên cao thủ như vậy có thể ra vào tông môn mà cấm chế không phát hiện ra điều gì cơ chứ. Trước khi rời khỏi hắn ta có để lại lời gì không?
Nhăn mày tức giận, đại trưởng lão bùng ra uy thế của Nguyên Anh kỳ cường giả, quát lớn hỏi. Tên tổng quản sự kia mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, run bần bật trả lời:
- Hồi bẩm, trước khi rời đi, tên hắc y nhân nhắn một câu: "nói với Hòa Bỉ, cháu gái của hắn là người của ta. Cho dù mười cái Kình Thiên Phái cũng không có tư cách để tranh đoạt nàng."