- Để ta xem vị đạo hữu nào vừa....Ồ, thì ra là một chàng trai trẻ. Chậc chậc, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà có thể tu luyện ngũ hành hợp thể quyết, lại am hiểu trận đạo như vậy thì thật đúng là kỳ tài. Ngươi là đệ tử của Hắc Diện Tông?
Hư ảnh vị tiên sư từ bức tranh hiện ra hứng thú đánh giá người vừa thành công hóa giải huyễn trận Tuy câu nói của lão rất bình thản nhưng lại khiến cho trong lòng của Nguyên Hạo dậy sóng không thôi. Phải biết rằng từ khi hắn tiến lên Trúc Cơ kỳ, không ai có thể nhìn ra được bí thuật ẩn giấu tu vi của hắn nữa, trừ khi kẻ đó có tu vi Hóa Thần kỳ trở lên. Nghĩ đến điều này, trong đầu Nguyên Hạo không ngừng xoay chuyển, tìm cách đối đáp hợp lí.
- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối đúng là đệ tử của Hắc Diện Tông. Việc vô tình hóa giải được huyễn trận này phần lớn do vận khí may mắn, suýt tí nữa thì vãn bối đã thất bại rồi.
- Đích xác với tu vi của ngươi thì có chút khiên cưỡng, nhưng vận khí cũng là một loại thực lực của người tu tiên chúng ta. Xảo ngộ là ngươi cũng tu luyện thành công ngũ hành hợp thể quyết, như vậy có thể nói ngươi rất có cơ duyên với lão phu, chuyện này không thể giả được.
Hư ảnh lão giả cười cười lắc đầu không đồng ý với cách trả lời khiêm tốn có phần hàm hồ của Nguyên Hạo. Tuy nhiên, dứt lời xong lão cũng không có ý tứ gì trách phạt đối phương, mà chỉ đứng yên lặng, dùng ánh mắt tang thương xa xăm nhìn về một phía. Thấy vậy, Nguyên Hạo cũng chẳng dám làm phiền, hắn chỉ ngoan ngoãn đứng một bên, thần thái cung kính chờ đợi.
- Haiz, không nghĩ đến Hắc Diện Tông bây giờ lại xuống cấp như vậy. Nhớ năm xưa lão phu khi còn tại thế, tông môn thiên tài tầng tầng lớp lớp, cường giả như mây. Vậy mà bây giờ chỉ còn lại ba gã Nguyên Anh kỳ, tư chất tệ hại khó lòng mà tiến thêm một bước. Cũng tại bản thân ta chỉ suốt ngày mê đắm trong trận pháp chi đạo, không quan tâm đến việc thu nhận bồi dưỡng ra một tên đệ tử kế tục. Làm cho đến tận bây giờ, cả một ngàn năm qua, mới có một người mở được huyễn trận mà ta dựng nên.
Thở dài một hơi, hư ảnh lão giả dường như nhớ đến điều gì, hai mắt chuyển sang chăm chăm quan sát Nguyên Hạo. Chốc chốc lão lại gật gù hài lòng, nhưng sau đó lại lắc đầu lia lịa như phủ quyết. Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất khó chịu, nhưng Nguyên Hạo cũng không dám ý kiến mà chỉ để mặc tùy ý đối phương.
- Tư chất của ngươi chắc chắn là tuyệt đỉnh, lão phu có thể nhìn ra được tuổi thật của ngươi còn rất trẻ. Cộng thêm thiên phú về trận đạo, ta nghĩ nếu được bồi dưỡng đầy đủ, tương lai của ngươi ắt sẽ bất phàm. Đáng tiếc ta chỉ là một tia ý niệm được lưu lại, không có thời gian để chỉ điểm cho ngươi. Tuy nhiên, lão phu sẽ truyền lại hết những bảo vật mà ta đã cất giữ ở nơi này, đồng thời cũng cho ngươi biết về một số bí mật quan trọng. Khi ngươi có đủ thực lực thì những thông tin đó sẽ rất có ích lợi, còn lại thì tự thân ngươi phải bước đi thôi. Ta hi vọng tiểu tử nhà ngươi sẽ có thể chấn hưng tông môn, lấy lại ánh hào quang đã mất cho Hắc Diện Tông hahaha.
Sau tiếng cười lớn của lão giả, hư ảnh cũng từ từ nhạt dần rồi biến mất. Lần này vị Hóa Thần tu sĩ đã chính thức không còn lưu lại bất kỳ thứ gì ở thế giới này nữa. Dù tu vi cao thâm cách mấy thì vẫn không thể thoát khỏi cảnh cỏ xanh nấm mồ khi đã hết thọ nguyên, nghe nói chỉ có chính thức độ kiếp phi thăng tiên giới mới có thể trường sinh bất tử. Tất nhiên đó cũng chỉ là lời đồn đãi, còn thực hư thế nào thì chẳng ai kiểm chứng được, bởi đã đi đến tiên giới thì cũng vị đó cũng chẳng thể quay về để xác nhận. Mặc dù vậy, trường sinh vẫn luôn là mục tiêu tối thượng và mục đích cuối cùng của bất kỳ người tu tiên ở bất kỳ tu vi, địa vị, ma đạo hay chính đạo, chủng loại yêu thú, nhân loại, ma quỷ...vvv.
Bức họa hình sau khi hư ảnh tàn hồn mất đi thì cũng không còn giá trị nên lóe lên bốc cháy thành tro. Tuy họa hình không còn, nhưng phía trước mặt Nguyên Hạo lại hiện ra ba cái ngọc giản phân biệt khác nhau, đặc biệt có một ngọc giản màu đen không biết bằng chất liệu gì mang theo khí chất đặc thù, bí ẩn. Không có thời gian để xem xét bên trong ngọc giản nội dung gì, Nguyên Hạo vội thu lấy chúng vào nhẫn trữ vật. Sau đó hắn nhanh chóng thu dọn mọi thứ, kể cả trận pháp cách âm rồi mới yên tâm đi xuống lầu ba họp mặt với Vân Nhi. Vừa gặp cô bé, hắn cũng không nhiều lời, quơ vội lấy một quyển công pháp bất kỳ trên giá sách.
- Huynh chọn xong rồi, chúng ta đi xuống đăng ký thôi.
Biểu tình cố trấn định, Nguyên Hạo cùng Vân Nhi xuống đến tầng một để tìm lão giả chưởng quản Tàng Kinh Các. Thấy lão ta vẫn đang ngủ say sưa thì hắn mới thầm thở ra một hơi, cảm giác lo lắng cũng vơi đi ít nhiều. Bị đánh thức, lão giả tỏ ra không vui, miễn cưỡng phất tay một cái xác nhận việc đăng ký thư tịch rồi bỏ lại một câu xong lại nhắm mắt ngáy o o:
- Thư tịch phải được hoàn trả nguyên vẹn trong vòng một tháng, có bất kỳ hư hại nào thì chiếu theo môn quy mà xử lí. Nếu không còn chuyện gì thì lui ra đi, đừng phiền mộng đẹp của lão.
Thấy vị tiền bối chả buồn tiếp chuyện thêm, Nguyên Hạo và Vân Nhi bốn mắt nhìn nhau rồi bất đắc dĩ nhún vai yên lặng rời khỏi Tàng Kinh Các. Ngay khi hai người đi khuất, bóng dáng lão giả đang ngồi trên ghế dài cũng ngay tức khắc biến mất. Một khắc sau, lão ta đã xuất hiện ngay tại đệ tứ lầu, ánh mắt phức tạp nhìn vào góc tường nơi từng có huyễn trận thiết lập. Lão ta cứ đứng như vậy một hồi lâu không động đậy, trong ánh mắt mang nhiều ưu tư, có phân vân, đắn đo và khó xử.
- Bí ẩn ngàn năm qua của Tàng Kinh Các đã bị giải đáp, tên tiểu tử kia quả không đơn giản. Mà thôi, dù gì cũng là cơ duyên của hắn, nếu thiên ý của lão tổ tông muốn lựa chọn hắn thì cứ để mặc tự nhiên. Hắc Diện Tông có phục hưng được hay không có lẽ phải dựa vào thiếu niên này.
Quyết định không quản đến việc Nguyên Hạo đạt được truyền thừa gì, lão giả tiện tay giải quyết thêm một chút dấu tích còn lại. Dù gì thì với tu vi Trúc Cơ kỳ, Nguyên Hạo cũng không thể triệt để không lưu lại bất kỳ manh mối nào. Nếu như có cường giả đến đây nhất định sẽ nghi ngờ, vì vậy may mắn thay lão giả đã thay hắn xử lý tốt chuyện này.
Lúc này, Nguyên Hạo sau khi dùng vài món quà bịt miệng cô bé Vân Nhi xong đã trở về nơi ở của mình. Hắn vốn không biết chuyện mình làm ở tầng bốn Tàng Kinh Các đã bị lão giả quản sự phát hiện ra. Tuy cấm chế của hắn bày ra có chút tác dụng nhưng so với thần thức cường đại của Nguyên Anh kỳ lão quái thì chẳng có chút tác dụng gì. Cũng may tính tình lão giả này lại trái ngược hoàn toàn với Đỗ Mặc, nếu không bí mật hắn tìm được sớm đã bị đối phương ra tay cướp đoạt. Phần nhân tình này vô tình kết hoa cũng tạo ra tiền đề cho duyên phận sau này của Nguyên Hạo và Hắc Diện Tông.
- Để xem thử nội dung bên trong ngọc giản là gì, lão giả kia truyền lại từ ngàn năm trước chắc chắn không phải thứ tầm thường rồi.
Mang tâm lý chờ mong, Nguyên Hạo vội lấy một cái ngọc giản ra rồi đưa linh hồn lực bao lấy thâm nhập vào. Một luồng thông tin ầm ầm truyền vào trong đại não khiến hắn có chút choáng váng, nhưng rất nhanh Nguyên Hạo trở nên mừng rỡ. Nội dung trong ngọc giản chính là tâm huyết về trận đạo cả đời của vị lão giả kia, một thân kiến thức trận pháp uyên thâm, đăng phong tạo cực.
"Lão phu tên tự là gì cũng không nhớ nữa, chỉ biết danh hào được chúng tu sĩ hay gọi là Thanh Hồ đại sư. Mười tuổi ta từ giã cha mẹ, huynh muội thân sinh theo một vị tiên nhân gia nhập vào Hắc Diện Tông. Bằng vào tư chất hơn người, ta nhanh chóng trở thành nội môn đệ tử, rồi hạch tâm để tử. Trong thời gian này, cơ duyên xảo hợp, ta gặp được một vị tiền bối trận pháp sư cao thâm. Vị này chỉ ghé qua Hắc Diện Tông vài lần, mỗi lần đều chỉ điểm cho ta vô số thứ. Tự thân của lão phu cũng có thiên phú về trận pháp nên tiếp thu nhanh hơn kẻ khác cả chục lần. Sau khi thành tựu Nguyên Anh kỳ, ta một lòng truy cầu trận đạo, từ bỏ những quyền lực, tranh đua thế tục. Sau này Đông đại lục gặp hồi đại kiếp, lão phu cùng rất nhiều huynh đệ đồng môn cũng không tránh được vận mệnh. Trước khi tạ thế, ta đã lưu lại ngọc giản ở Tàng Kinh Các, hi vọng người hữu duyên sẽ tìm được, tiếp tục kế thừa ý chí của ta."
Đọc xong lời tự thuật, Nguyên Hạo cảm thán một hồi, trong tâm đầy kính phục vị tiền bối Thanh Hồ này. Phải biết rằng, trận pháp sư hay luyện dược sư, vvv, các chức nghiệp này đều cực kỳ kén chọn, chẳng những đòi hỏi tư chất, còn cần có tông sư tài giỏi dạy dỗ. Vậy mà, vị tiền bối này chỉ dựa vào nỗ lực cá nhân, có thêm hỗ trợ của một vị kỳ nhân đã có thể thành tựu cực cao. Dựa vào nội dung truyền lại, Nguyên Hạo không khó nhận ra vị Thanh Hồ đại sư này đã đạt đến tứ phẩm trận pháp sư đỉnh phong, mơ hồ chạm đến ngũ phẩm. Phát hiện này hết sức kinh người, phải biết rằng trận pháp sư cấp bốn ở Đông đại lục đã hiếm như phượng mao lân giác. Càng không nói đến trận pháp sư ngũ phẩm, đó chính là tồn tại trong truyền thuyết ở nơi này. Ngũ phẩm trận pháp có thể vây chết Hóa Thần kỳ tu sĩ, nói như vậy cũng tương đương với vô địch không đối thủ rồi. Vì từ đó đến giờ, hầu như không mấy ai thấy được tồn tại Hóa Thần xuất hiện cả.
Kìm nén xúc động dâng trào trong lòng, Nguyên Hạo tạm gác ngọc giản này qua một bên. Thứ này quá chân quý, phải cẩn thận không được để lộ ra ngoài, nếu không kẻ đầu tiên phải chết chính là hắn. Ngoài ra, hắn cũng không có ý định chia sẽ ngay với Chiêu Lãm, ít nhất là khi hắn chưa có thực lực tự bảo vệ bản thân mình. Nguyên Hạo tin tưởng với tu chất của bản thân, hoàn toàn có thể kế thừa và vượt qua được tiền nhân. Sự tự tin này không phải vô căn cứ, mà dựa vào Hư Vô linh căn không ngừng bổi bổ trí tuệ, tư chất ngộ đạo của hắn. Lấy tiếp một cái ngọc giản, Nguyên Hạo lại thăm dò vào bên trong, hứng thú muốn xem thử kinh hỷ tiếp theo là gì.
- Không tưởng tượng được, vị tiền bối này đích xác tâm tư quá cẩn thận.
Sau khi lướt qua nội dung của ngọc giản thứ hai, Nguyên Hạo cười khổ một cái. Vị Thanh Hồ đại sư này trong ngọc giản đã tiết lộ ra một số bảo vật về trận pháp được lão ta cất giấu bên trong Hắc Diện Tông. Tuy nhiên, để lấy được chúng lại không hề dễ dàng, cần phải vượt qua thử thách. Cái này cũng tương đương như khảo nghiệm, lão hi vọng người đạt được thông tin này phải đạt đến trình độ trận pháp nhất định mới có thể lấy đi di vật của lão. Đồng nghĩa với việc ngươi chưa có tư cách thì phải ráng mà tu luyện, nếu không thì cũng đừng mơ đến.
- Ồ, hình như bên trong có nhắc đến vài món đồ mà tên Chiêu Lãm kia chú ý.
Nguyên Hạo nhanh chóng nhận ra vài thứ mà Chiêu Lãm từng kể với hắn. Tên kia gia nhập Hắc Diện Tông đích xác cũng vì đam mê trận đạo, quyết tâm tìm kiếm báu vật giúp mình đột phá tứ phẩm trận pháp sư. Nguyên Hạo có chút thắc mắc, không biết tên kia như thế nào lại tìm được manh mối của vài món đồ này. Mặc dù độ trân quy của chúng theo vị tiền bối kia miêu tả không phải di vật quan trọng bậc nhất, nhưng chúng cũng là thứ có thể cầu chứ không thể mua được. Xem ra tên Chiêu Lãm đã bỏ rất nhiều tâm tư thăm dò, tìm hiểu bên trong môn phái này mới có được những thông tin như vậy.
- Hắc hắc, không biết tên kia lao tâm khổ tứ bao nhiêu mới có chút manh mối về vài di vật. Bản thân ta lại đạt được thông tin tọa lạc chính xác của tất cả, hắn mà biết được chắc ói máu ganh tị mà chết mất thôi.
Mỉm cười có chút giễu cợt, Nguyên Hạo vuốt ve ngọc giản rồi cất vào. Thứ này càng không thể để lộ ra, nếu không Chiêu Lãm sẽ không khách khí tiễn hắn xuống Hoàng Tuyền làm con quỷ vui vẻ. Hoài bích vô tôi, nhưng hắn đang mang theo chúng thì chính là đích nhắm của bất cứ kẻ nào. Ở tu chân giới này, đừng tin có loại người không động tâm với bảo vật, căn bản là tìm kim đáy bể mà thôi. Vì vậy, có được bảo vật, Nguyên Hạo càng lo lắng nhiều hơn, chỉ cần một bước sai lầm thì hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
Tỉ mỉ cất ngọc giản thứ hai vào, lúc này hắn mới lấy cái ngọc giản màu đen đặc biệt nhất ra. Thứ này bề ngoài nhìn vào đã biết không tầm thường, nên Nguyên Hạo để dành xem xét sau cùng. Chỉ dựa vào khí tức của nó, hắn cũng có thể suy đoán niên đại của ngọc giản này hơn xa hai cái vừa rồi. Thật không biết lai lịch của nó thế nào nữa? Quan sát một lúc, hắn mới từ từ cẩn thận đưa thần thức vào bên trong. Ngay khi vừa tiến vào, một tiếng nổ ầm ầm đinh tai vang lên trong đầu, làm cho hắn suýt tí ngất đi, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ. Một dòng chữ khổng lồ chói lóa hiện lên, tựa như chư thần hàng lâm, khí thế lẫm liệt.
"Ngũ hành ấn quyết. Quyết thứ nhất: Thổ quyết - Thiên sơn bạo liệt"