Tất cả mọi người đều sững sờ trước lời nói của Nguyên Hạo, Vương Hiển thì cười lạnh lớn tiếng đả kích:
- Ngươi không muốn luận cờ với Tiểu Mộng cô nương thì thôi. Sao ngươi lại dám miệt thị môn cờ mà người trong thiên hạ này đều yêu thích, Nguyên Hạo ngươi thật to gan.
Mọi người lập tức lớn tiếng đồng tình, nhiều kẻ quá khích còn muốn xông lên túm lấy Nguyên Hạo. Phải nhờ đến Xảo Nương ra tay can ngăn mọi người mới bĩnh tĩnh lại nhưng hàng loạt ánh mắt bất thiện về phía hắn. Vương Hiển khoái trá trong lòng, phen này tên này ra ngoài cũng sẽ bị nhiều người lột da thôi. Làm như không nghe thấy thái độ bức xúc của mọi người, Nguyên Hạo vẫn tỏ ra hờ hững khiến tiểu Mộng buộc phải lên tiếng:
- Tiểu Mộng nông cạn, không biết ý công tử như thế nào?
Tiêu soái ngước nhìn nàng, Nguyên Hạo dịu dàng trả lời:
- Không biết Tiểu Mộng cô nương có thể cùng ta chơi một môn cờ ở quê nhà mà ta rất đam mê không?
- Không biết loại cờ mà công tử yêu thích là gì? Nếu Tiểu Mộng biết thì có thể phụng bồi người đôi chút.
Tiểu Mộng khá ngạc nhiên trước câu trả lời của đối phương nên không nhịn được hỏi lại.
- Không biết Tiểu Mộng cô nương có nghe đến cờ vây hay không?
-Cờ vây?
Tiểu Mộng lẩm bẩm. Cô vốn yêu thích đánh cờ từ bé, đã đi chu du khắp nơi và gặp nhiều loại cờ khác nhau nhưng vẫn chưa nghe đến loại cờ vây này bao giờ. Đăm chiêu một lúc, Tiểu Mộng lắc đầu đáp:
- Mặc dù tiểu Mộng cũng có cơ duyên hiểu biết được vài loại cờ khác nhau nhưng thật sự vẫn chưa nghe đến cờ vây bao giờ. Nguyên công tử có thể giới thiệu xuất xứ của môn cờ này không?
Đúng như mình nghĩ, Nguyên Hạo mở cờ trong lòng bèn bày ra dáng vẻ xuất thần, hồi tưởng xa xăm:
- Cờ vây, cũng không ai biết rõ ràng năm xuất xứ hay do ai sáng tạo ra, chỉ biết nó có từ rất rất lâu rồi. Truyền thuyết rằng có một vị vua khi đang đi dạo thì nhìn thấy hai vị tiên đang ngồi đối diện nhau dưới cây tùng. Ông ngắm họ vạch những đường ngang dọc trên cát, rồi đặt những miếng đá đen trắng trên hàng vẽ như đang bày trận đồ. Khi đến gần hỏi thăm thì ông đã được hai vị tiên đó truyền lại cho mình cờ vây và ông đã phát triển nó cho mọi người và lưu truyền đến thế hệ sau. Khương Thiên, đệ lấy bộ cờ vây ra đi.
Khương Thiên đã chuẩn bị sẵn từ dưới vội mang bàn cờ đem lên rồi lui xuống. Cậu mỉm cười giảo hoạt nhìn Nguyên Hạo, môn này cũng chính Hạo ca dạy cho hắn. Bình thường luôn đem theo bên người để huynh đệ tập luyện với nhau khi rảnh rỗi. Không ngờ bây giờ Hạo ca lại dùng nó để dụ dỗ tỷ tỳ kia nha, ca thật là đại tài.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều hiếu kỳ muốn chạy lên để quan sát rõ ràng bàn cờ mới mẻ kia nhưng ngại thực lực khủng bố của Xảo Nương nên vẫn ngồi xa nhìn lại.
- Một bàn cờ là một vũ trụ và các quân cờ là những hành tinh. Đó chính là một tiểu vũ trụ do ba trăm sáu mươi thiên thể hợp lại mà thành. Cấu trúc bàn cờ có mười chính đường dọc và mười chín đường ngang, tổng cộng có ba trăm sáu mươi mốt giao điểm. Một điểm dư ở trung tâm được gọi là Thiên Nguyên, tức là Thái Cực, đại diện cho trung tâm của vũ trụ. Vị tiên nhân đó từng nói một câu miêu tả về cờ vây: " Nó đi theo cách vận chuyển của Trời và Đất. Từ khi bàn cờ vây thành lập đến nay, chưa ai hoàn toàn phá giải được nó"
Rung động mãnh liệt, Tiểu Mộng hoàn toàn bị bàn cờ kỳ lạ và những lời giới thiệu của Nguyên Hạo kích thích. Nàng vội vàng hỏi:
- Không biết chơi môn cờ này có khó không? Nguyên công tử có thể hướng dẫn cho Tiểu Mộng xem thử không?
Nguyên Hạo ngẫm nghĩ một tí rồi ôn nhu nói:
- Cờ vây rất phức tạp nhưng khi đã biết chơi sẽ như mở ra cả một thế giới. Cờ không đơn thuần là trò chơi nữa, mà là đấu trí, là cách sống, là rèn luyện, là khám phá thiên địa. Chúng ta sẽ tìm được tất cả khi chơi cờ vây: nhân sinh, thiên địa nguyên tắc. Nếu Tiểu Mộng tiểu thư muốn học, tại hại vui lòng phụng bồi nhưng ta phải gặp mặt tiểu thư mới có thể trực tiếp hướng dẫn rõ ràng được.
Xảo Nương một bên cảm thấy không ổn. Cô định truyền âm ngăn cản nhưng tính ham chơi của tiểu thư vẫn còn rất mạnh.
- Được, được thôi. Xảo Nương sắp xếp để ta và Nguyên huynh có thể cùng chơi cờ vây này nhé.
Xảo Nương cười khổ lắc đầu. Cô quá hiểu tiểu thư của mình nhưng cũng hết cách. Đám công tử bên trong đại sảnh thì ghen tị đến đỏ mắt, Vương Hiển giận nghiến răng kèn kẹt. Hắn không ngờ muốn hại đối phương lại trở thành may áo cho người, thật là trò cười mà. Lần này hắn quyết không để Nguyên Hạo yên lành rồi khỏi Biên thành này.
Chỉ chốc lát dưới sự sắp xếp của Xảo Nương, Nguyên Hạo và Mộng Kỳ đã ngồi đối diện nhau. Giờ phút này hắn thật sự quá rung động. Mặc dù vẫn mang mạng che mặtt nhưng ánh mắt như hồ thu, mái tóc dài thướt tha, vóc dáng hoàn mỹ, bộ ngực vừa vặn, đôi chân thon dài, trên người tiểu Mộng lại có mùi hương quyến rũ tỏa ra khiến hắn gần như không thể tập trung được.Nàng thấy hắn thất thần vậy thì chỉ biết đỏ mặt im lặng, Xảo Nương đành phải ho nhẹ khiến Nguyên hạo giật mình tỉnh lại.
- A haha, thật là thất lễ, chúng ta bắt đầu thôi. E hèm, nói đến cờ vây, chúng ta chia làm hai bên đen trắng. Tiểu Mộng cô nương có thấy không, chúng ta co ba trăm sáu mươi mốt điểm có nghĩa có ba trăm sáu mươi mốt cách để khởi đầu ván cờ. Có thể nói cờ vây là môn cờ giới hạn về luật lệ nhưng vô hạn về chiến thuật nên mỗi người chơi sẽ tự chiêm nghiệm ra những đối sách riêng của của mình để thi đấu với đối thủ. Ngoài ra, cờ vây còn dạy chúng ta Nhẫn đạo. Cũng như dàn quân đánh trận, những kẻ muốn thắng nhanh, kết quả chỉ là thua càng nhanh mà thôi.
Dưới sự chỉ dẫn của Nguyên Hạo, Mộng Kỳ đã từ từ nắm rõ được các luật lệ và kỹ thuật cơ bản trong cờ vây như ăn quân, chẹt quân, chạy quân, chiếm đất. Càng chơi nàng càng cảm thấy môn cờ này quá tuyệt diệu, càng chơi càng khám phá nhiều thứ. Giờ phút này không ai nhận ra đây là tiểu Mộng cao quý khó gần nữa mà là một tiểu cô nương đang mê chơi quên cả thời gian.
- Mộng Kỳ muội, nếu như những loại cờ khác người chơi phải giành chiến thắng tuyệt đối thì ở cờ vây người chơi lại tìm kiếm lợi thế tương đối. Ở những môn cờ khác chúng ta nhằm vào tiêu diệt từng quân của đối phương trong những thế đối đầu trực tiếp thì trong cờ vây người chơi di chuyển vào chỗ trống và dần dần làm tiêu hao sức mạnh chiến lược của đối thủ. Nghệ thuật cờ vây này có thể áp dụng làm triết lý dụng binh: Chiến thắng thông qua lợi thế về tâm lý hơn là qua đối đầu trực tiếp. Đây là đỉnh cao của nghệ thuật quân sự.
Từ bàn cờ quan hệ hai người xích lại gần nhau nhiều hơn. Cách xưng hô củng cải biến từ công tử sang huynh muôi. Đã một canh giờ trôi qua, Xảo Nương buộc phải nhắc nhở Tiểu Mộng là mọi người còn chờ đợi ở ngoài. Chập chạm đứng dậy, Tiểu Mộng luyến tiếc nhìn Nguyên Hạo rồi vui vẻ hỏi:
- Nguyên Hạo ca chơi cờ vây thật giỏi. Dù muội mới tiếp xúc nhưng cảm nhận được cách huynh hạ cờ rất sâu sắc. Từ lúc chơi cờ đến giờ huynh có gặp ai là đối thủ chưa?
Nguyên Hạo nghe câu hỏi thì lặng im hồi tưởng lại một tí, sau đó bâng quơ đáp:
- Có một người. Vào hai năm trước huynh gặp được một vị cao nhân ở một đại hội cờ vây giao lưu ở quê nhà. Ông ta là một vị kỳ Thánh (Kisei), đây là danh hào gần như cao nhất ở bộ môn cờ này. Lúc đó, ta đã mạo muội xin luận cờ một ván với ông ta.Haha, lúc đó ta chỉ bồng bột trẻ con thôi nhưng thật không ngờ ông ấy lại đồng ý.
Tiểu Mộng tò mò vội hỏi tiếp:
- Vậy kết quả ván đó như thế nào vậy Hạo ca?
- Ta thua haha. Nhưng Khi ta đứng dậy định rời đi thì ông ta gọi ta lại, nhìn thật sâu rồi nói: Ngươi không thua.
- Tại sao ông ta lại nói như vậy?
- Bởi vì ý nghĩa thật sự của cờ vây là nhân sinh. Qua cờ vây ta hiểu được nhân sinh của mình và của đối thủ. Càng thi đấu huynh càng thấy được bản ngã, tìm ra đạo của mình. Ván cờ đó ta đã học được rất nhiều điều từ ông ta nhưng ông ta không hiểu thấu những gì ta muốn truyền tải ngược lại.
Nguyên Hạo đứng dậy hoài niệm rồi cất bước tính đi ra ngoài. Đột nhiên Tiểu Mộng phía sau nắm lấy tay áo của Nguyên Hạo thì thầm:
- Nguyên Hạo ca, sau này huynh còn có thể cùng muội chơi cờ nữa không? Luận cờ với huynh rất thú vị, muội không muốn nó kết thúc nhanh như vậy.
Nguyên Hạo khựng người lại trong khoảng khắc nhưng không quay lại. Hắn cúi đầu trầm ngâm rồi thở dài, tiếp tục cất bước đi ra, chỉ để lại cho Mộng Kỳ tiếng cười đầy thương cảm:
"Nhân sinh như kỳ
Lạc tử bất hối
Kỳ tàn. Diệp hạ
Tương tư thành cục"