- Giết thì cũng giết rồi, hai huynh đệ các ngươi muốn đi theo hắn thì cứ xông lên thử xem.
Nguyên Hạo nở một nụ cười lạnh khiến anh em họ Lữ rùng mình. Hai tên xoay sang nhìn nhau, ánh mắt có chút do dự. Tên nhóc kia từ linh lực dao động khi chiến đấu không cao hơn bọn chúng nhưng chân chính thực lực bộc phát lại vô cùng khủng bố. Dù tên Hạ tổng quản kia bản lĩnh thực chiến kém cỏi, nhưng muốn hạ sát hắn trong thời gian ngắn thì hai người phối hợp lại cũng không tự tin có thể làm được. Do đó, hai tên vẫn không biết phải nên tiến hay lùi.
Nếu không đánh thì không có gì để giao phó cho vị huynh trưởng của Hạ tổng quản, còn đánh thì liệu có đánh bại được tên quái vật kia không? Nhiệm vụ này hai gã vốn chỉ làm theo chức trách, chẳng có lợi ích gì cả nên đương nhiên không muôn đem mạng nhỏ ra liều. Trong khi hai tên vẫn chưa quyết thì Liễu gia bên này vừa đánh vừa lui đã rút toàn quân dần về phía sau lưng Nguyên Hạo.
- Tốt lắm.
Nguyên Hạo cũng không nhiều lời. Lập tức vung tay phóng đại Thủy Lưu hết mức, bảo vệ hết Liễu gia tộc nhân vào trong, cùng lúc toàn lực thi triển Lôi Dẫn đánh hàng loạt tia sét xuống đám đông kẻ địch. Diễn biến bất ngờ này làm cho mấy tên Trúc Cơ Thiết Âm Môn trở tay không kịp, luống cuống chống đỡ. Bọn người này chiến đấu khá đơn thuần, chỉ biết một chọi một hoặc nhiều người vây công chứ không hề biết khái niệm đội hình. Điều này cũng là nguyên nhân đánh nhau ì xèo một lúc mà bọn chúng vẫn không thể tiêu diệt được đối phương ít người hơn mình nhiều.
"Ầm ầm"
"Aaaaaaaaaa"
Những tên có tu vi Ngưng Khí không đủ sức ngăn cản lôi điện, bị oanh kích ra tro trong chốc lát. Mấy tên chấp sự Trúc Cơ hoàn toàn không có ra tay hỗ trợ đám đệ tử tông môn mình, chỉ biết ích kỷ lo cho bản thân mình. Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Hạo khẽ nhếch môi, hắn không sợ một đội ngũ đông đảo mà thiếu gắn kết.
"Vù Vù"
Thạch Huyết này giờ vẫn tiềm phục bắt đầu lặng lẽ xông vào màn sấm sét đang oanh kích mịt mù. Giống như một con mãnh hổ vồ mồi, nó dùng tốc độ nhanh nhất đâm rụng một tên Trúc Cơ sơ kỳ đứng ở ngoài rìa xa nhất.
- Aaaaaaaaaaaa
- Cẩn thận, coi chừng đành lén.
Vốn không có chuẩn bị tinh thần cho việc bị đám người Liễu gia phản kích, nên thế trận phía Thiết Âm Môn rối loạn dữ dội. Trong chiến tranh, sĩ khí rất quan trọng, một khi sĩ khí tan rã thì có đánh tiếp, kết quả cũng là đại bại.
- Mau rút lui, về bẩm báo vời đại trưởng lão rồi quay lại báo thù sau.
Lữ Hồng và Lữ Hũ hét lớn rồi dẫn đầu đám chấp sự đạp phi kiếm chạy như vịt. Ngay cả khi lui quân, bọn chúng cũng chen chúc, tranh giành, nhắm các hướng mà lao đi. Nếu như gặp kẻ địch mạnh mẽ truy sát, chắc chắn không bao nhiêu tên trong đội ngũ này có thể sống sót trở về.
- Tuyệt quá, chúng ta thắng rồi.
Một tộc nhân trẻ tuổi của Liễu gia, mặt mày lấm lem đầy máu me phấn chấn gào lên. Đồng loạt các tộc nhân khác cũng hò reo, trận đánh hôm nay còn kích thích hơn cả trận chiến với Trần gia và Thịnh gia. Trước một chi đội toàn Trúc Cơ kỳ mà hắn, tên thiếu niên kia lại một mình đứng ra ngăn cản cơn sóng dữ. Hình tượng của hắn đã trở thành vị thần hộ mệnh của cả gia tộc nhỏ bé này.
- Khụ khụ
Ho khan vài tiếng, sắc mặt của Nguyên Hạo tái nhợt đi, đứng không vững. Tuy tu vi đã lên đến Trúc Cơ kỳ nhưng việc phải nhất tâm tam dụng, sử dụng linh hồn lực và linh lực quá mức khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu. Nếu như không dùng mưu dọa chạy đối phương, e là người phải bỏ trốn ngược lại phải là hắn. Mà có an toàn thoát được hay không cũng chưa biết, trong ván đánh cược này hắn đã thắng hiểm.
- Nguyên Hạo tiểu hữu, ngươi có bị làm sao không?
Liễu Hoành nhìn thấy vị ân nhân của gia tộc có vẻ không ổn thì lo lắng vội lao đến đỡ.
Nguyên Hạo gắng gượng, mỉm cười xua tay nói:
- Tôi không sao, mọi người hãy lo chữa trị cho các tộc nhân bị thương. Người nào đã ngã xuống thì hãy nhanh chóng an táng. Nửa canh giờ sau chúng ta sẽ khởi hành, nơi này không an toàn, kẻ địch có thể quay lại bất kỳ lúc nào.
Nuốt vào vài viên Hồi Nguyên Đan, Nguyên Hạo lập tức ngồi xuống điều tức để mau chóng phục hồi. Ưu điểm của hắn chính là có Hư Vô công pháp nên chỉ cần sử dụng đại lượng đan dược là có thể mau chóng khỏe lại. Với người khác là việc không thể, vì đan điền và khả năng hấp thu có hạn, dùng quá nhiều đan dược hồi khí sẽ bị phản hệ.
Đúng nửa canh giờ sau, mọi người nén bi thương đắp xong mộ phần cho những tộc nhân đã bị sát hại. Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Hạo, Liễu gia lại tiếp tục hành trình. Lúc này, cả đoàn người không di chuyển theo lộ tuyến ban đầu nữa mà rẽ sang một hướng khác.
- Các người cần phải thay đổi phương hướng. Với tốc độ hiện tại không bao lâu đám người Thiết Âm Môn kia nhất định sẽ đuổi kịp. Do đó cần phải tạm thời tìm nơi để lẫn trốn qua nguy hiểm, nếu cường ngạnh chiến đấu e rằng có đến được đích thì Liễu gia hậu nhân cũng táng thân gần hết.
Nguyên Hạo thần tình nghiêm trọng nói với cao tầng Liễu gia. Nếu chỉ có một mình thì hắn không ngại bị truy kích nhưng đem theo cả một gia tộc thế này đúng là không ổn chút nào. Tuy hiện tại đã vào lãnh thổ Đà La quốc, dưới sự bảo hộ của Hắc Diện Tông, nhưng môn phái chắc chắn sẽ không quan tâm một tiểu gia tộc bé tí và một tên ngoại môn đệ tử vô danh như hắn. Cách tốt nhất hiện tại là cần phải tách ra, một mình hắn sẽ dẫn dụ bọn Thiết Âm Môn để tận dụng thời gian cho Liễu gia tránh đi tầm mắt kẻ địch.
- Vậy còn tiều hữu thì sao?
- Ta sẽ đi theo hướng ngược lại để tập trung chú ý của kẻ địch. Các người hãy đi theo lộ trình mới ta vạch sẵn, dù đường đi có xa hơn nhưng sẽ đảm bảo an toàn hơn. Khi đến địa điểm đã hẹn sẽ có vị bằng hữu của ta đến hỗ trợ, hãy đưa ngọc bội này ra vị kia sẽ nhận ra các ngươi.
Lấy ra một cái ngọc bội nhỏ, Nguyên Hạo trao cho nó Liễu Hoành. Hắn có thể tận lực dấn thân mình vào nguy hiểm đến mức này đã nói lên bản thân đã toàn tâm hỗ trợ Liễu gia. Liễu lão gia chủ lệ nóng ròng ròng, xiết chặt ngọc bội rồi cùng với các trưởng lão đều quỳ rạp xuống.
- Tiểu hữu đối với Liễu gia ơn tựa tái sinh, nếu có thể vượt qua nạn kiếp này, gia tộc chúng ta nguyện đời đời vì người mà ra sức khuyển mã.
Dứt lời, tất cả đồng loạt bái Nguyên Hạo một lạy. Trước hành động đột ngột này, hắn cũng bất đắc dĩ cười khổ. Cá tính của hắn vốn ân oán phân minh, đã hứa giúp người thì sẽ làm đến cùng, không vì người ta báo ơn hay gì cả. Tính ra với Vạn Vật Dược Thuyết đạt được, lần này hắn coi như báo đáp lại mà thôi. Với thực lực của Liễu gia, hắn cũng không nghĩ họ có thể giúp ích gì nhiều cho mình, nhưng người ta đã bày tỏ như vậy hắn cũng không muốn làm họ mất hứng.
- Được rồi, chuyện này nói sau. Bây giờ phải tranh thủ thời gian rời đi mau, nên nhớ không được hấp tấp, càng cẩn trọng càng tốt.
- Lão phu hiểu rõ, tiểu hữu bảo trọng.
Không nói lời thừa thải, cả hai bên biết cần phải tận dụng chút ít ỏi thời gian có được. Nhắm một hướng, Nguyên Hạo đạp lên phi kiếm tăng tốc, hắn cố ý để lại dấu vết khá lộn xộn, không hiểu để làm gì. Đúng như dự đoán, sau khi rời đi chưa đến một canh giờ, một đám người đông cả trăm người ồ ạt xuất hiện ngay địa điểm Nguyên Hạo vừa mới bay qua.
- Hừm, tiểu tử kia đang di chuyển về hướng đông nam. Hắn nghĩ thay đổi đường đi thì có thể đánh lừa được bọn ta sao?
- Dạ, bẩm trưởng lão, huynh đệ chúng tôi đã lén để lại ấn ký trên người hắn. Nên dù cho hắn có có ý làm giả dấu vết thì cũng không thoát được truy tung của chúng ta đâu.
Một lão giả khuôn mặt hung ác lạnh nhạt lên tiếng, bên cạnh lão hai tên Lữ Hồng và Lữ Hũ khúm núm nói xen vào. Trên mặt bọn chúng còn vết hằn rớm máu, xem ra đã ăn một chút đau khổ sau khi trở về bẩm báo.
- Hừ, tội của các ngươi ta còn chưa tính, đợi về đến môn phái sẽ xử trí sau. Bây giờ ta sẽ đích thân đuổi theo, hai người các ngươi hãy dẫn đường cho các trưởng lão khác chia nhau ra tìm kím tung tích của cái gia tộc lì lợm kia mau. Nhớ là phải xử lí nhanh gọn, không gây ầm ĩ. Các môn phái khác cũng đã tỏ ra nghi ngờ, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Thiết Âm Môn chúng ta. Nếu để bọn chúng biết được chúng ta vì bảo vật của Liễu gia mà xuất động thì nhất định bọn khốn đó không chịu ngồi yên đâu. Chỉ cần chiếm được đan thư, thực lực của tông môn chúng ta sẽ tăng lên mạnh mẽ, tiền đồ sáng lạn. Vì vậy, nhiệm vụ của các người rất quan trọng, đừng để thất bại như lần vừa rồi, nếu không thì cũng không cần trở về gặp ta nữa.
- Dạ rõ.
Huynh đệ họ Lữ run rẩy sợ hãi vâng dạ rồi lập tức rời đi ngay. Lần này là cơ hội cho bọn chúng lấy công chuộc tội, nên quyết tâm cả hai rất cao. Không còn Nguyên Hạo, hai tên này cũng không cảm giác lo lắng áp lực gì nữa. Tên thiếu niên kia quá khủng bố, mỗi khi nhớ lại cả hai lại cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tốt nhất là vị đại trưởng lão này có thể tiêu diệt được hắn, nếu không thì sau này Thiết Âm Môn sẽ có một kẻ thù vô cùng đáng sợ.
- Còn lại các ngươi theo ta, đích thân lão phu phải xem thử coi tên tiểu tử kia có ba đầu sáu tay gì mà dám giết chết đệ đệ của ta.
Lão già thần tình oán độc, dùng giọng điệu chói tai ra lệnh. Phía sau lão là một nhóm tám người, ba Trúc Cơ sơ kỳ, ba Trúc Cơ trung kỳ và hai lão già Trúc Cơ hậu kỳ. Còn lão già được gọi là đại trưởng lão này có tu vi cao nhất trong đám, Trúc Cơ viên mãn. Lão ta tên thật là Hạ Cơ, sở dĩ lão ta nghênh ngang uy vọng như thế cũng là vì lão còn có một biệt tài khác: Luyện Dược Sư. Trong một tông môn một sao như Thiết Âm Môn, có được một luyện dược sư một sao đã là rất tốt. Nếu như có thể mời đến một vị nhị phẩm luyện dược sư thì khả năng tăng lên một sao rưỡi là chuyện sớm muộn mà thôi. Đó cũng là nguyên nhân chính mà Thiết Âm Môn rình rập cuốn đan thư của Liễu gia.
Không biết từ đâu mà tông môn này lấy được thông tin, nên đã lặng lẽ thám thính tra xét. Cuối cùng là giựt dây cho hai gia tộc khác trong Tịch Dương trấn ra tay. Tiếc là người tính không bằng trời tính, giữa đường chui ra một tên Trình Giảo Kim phá đám. Một tên thiếu niên tưởng như vô hại lại giúp Liễu gia thoát họa diệt môn, còn một đường máu đánh ngược lại, bỏ chạy đến tận bây giờ. Mới nghe thuộc hạ kể lại, Hạ Cơ thậm chí còn không tin, cho là tin vịt, đánh cho tên lính truyền báo một trận. Nhưng khi đến chính bố trí của mình thất bại, đứa em ruột bị chính tên nhóc mà mình xem nhẹ giết chết, lão mới thật sự hối hận lẫn tức giận.
- Tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, một là dùng đan dược dưỡng nhan, tuổi thật không còn nhỏ. Hai là thiên tài thật sự, có thể chân chính diệt xác cùng cấp dễ như chơi. Là trường hợp nào thì ta cũng quyết không để hắn sống sót, một kẻ như vậy chính là nguy cơ cực lớn cho tông môn. Dù phải tổn thất thế nào cũng phải giải quyết tên đó, mọi người nghe rõ chưa?
Hạ Cơ không phải kẻ ngốc, lão trừ có chút tài năng luyện dược ra, còn có tâm kế âm hiểm. Mọi kế hoạch đối phó Liễu gia đều do một tay lão ta bày ra. Một kẻ có mưu lược như thế tất nhiên rất thông minh, và hiểu rõ tầm nguy hiểm của một đối thủ như Nguyên Hạo. Vì vậy, hành động kỳ này đích thân lão đã xuất mã, vây giết cho bằng được thiếu niên kia.
Còn bản thân Nguyên Hạo lúc này đang đứng trên một đỉnh núi, ánh mắt nhìn về phía xa, cười lạnh:
- Để lại ấn ký trên người ta sao? Đã thế thì ca đây sẽ tiếp đãi các người thật tốt hắc hắc.