- Hắc Diện Tông??? Chẳng phải ngươi đã nói mình không phải người của cái tông môn đó sao?
Nguyên Hạo nhíu mày hỏi, hắn tuyệt không muốn chui đầu vào hang cọp.
- Đúng vậy. Ta vốn trà trộn vào bên trong chủ yếu vì tìm kiếm một vài thứ. Lần này trở về cũng không ngoài ý định đó haha.
Chiêu Lãm cười dài đáp, trông gã không có vẻ gì là giả dối cả.
- Thế nhưng toàn bộ ám tử trong đợt thí luyện vừa rồi đều bị tuyệt diệt. Nếu ngươi xuất hiện không phải sẽ đưa đến nghi ngờ sao?
Chau mày suy nghĩ một chút, Nguyên Hạo lại thắc mắc.
- Việc này ngươi không phải bận tâm. Ta đã chuẩn bị cho mình rất nhiều thân phận trong Hắc Diện Tông, tùy thời đều có thể thay đổi.
Tên thư sinh nhếch miệng cười nhạt rồi lấy ra một cái mặt nạ. Khi gã vừa mang vào, lập tức diện mạo thay đổi thành một người khác, không có nửa điểm tì vết. Nhìn thấy một màn độc đáo này, Nguyên Hạo liền thử dùng thần thức để thăm dò nhưng vẫn không thể phát hiện ra nửa điểm giả tạo. Phải biết rằng bản thân hắn vẫn không ngừng tu luyện linh hồn lực bên trong không gian của Tiểu Vô. Linh hồn lực của hắn so với Trúc Cơ kỳ còn muốn mạnh mẽ hơn. Thế nhưng dù cố gắng hết sức vẫn vô lực xuyên thấu được cái mặt nạ kia. Nguyên Hạo không nhịn được kinh dị thốt lên.
- Cái mặt nạ này phải chăng là một linh bảo?
Theo Nguyên Hạo, chỉ có tồn tại như linh bảo mới có thể thâm sâu ngăn cản tinh thần lực truy tìm như vậy. Thế nhưng Chiêu Lãm chỉ lắc đầu trả lời.
- Không phải, mặt nạ này chỉ là cấp độ pháp bảo mà thôi. Tuy nhiên ta đã gia cố thêm trận pháp vào bên trong nên khả năng ngăn trở linh hồn lực thăm dò được tăng lên nhiều lần. Với khả năng của ngươi không thể nhìn ra gì cũng không có gì kỳ lạ. Ngay cả Nguyên Anh kỳ nếu không tận lực tra xét cũng không thể phát giác ra tí manh mối nào đâu hắc hắc.
Tuy Chiêu Lãm có phần đắc ý tự phụ nhưng Nguyên Hạo cũng không có ý gì phản đối. Ngược lại hắn còn định hỏi xem đối phương có còn cái nào khác để cho hắn dùng không. Như hiểu ý của hắn, tên thư sinh liền xua tay nói:
- Vốn bên trong Hắc Diện Tông không ai biết đến ngươi là ai thì cần mặt nạ làm gì? Với lại ngươi tưởng pháp bảo là rau cải ngoài chợ hay sao? Pháp bảo phòng ngự vốn quý hiếm, pháp bảo cải trang loại này còn là cầu cũng không được. Vì thiết kế nó vô cùng phức tạp, chỉ có luyện khí sư tay nghề cực cao mới chế tác ra được.
Nghe tên thư sinh giảng giải, Nguyên Hạo liền hít vào một hơi khí lạnh. Hắn vốn toàn xài hàng lượm, chủ yếu là nhân cấp pháp khí. Duy có Thạch Huyết là linh bảo mà thôi. Do đó kiến thức về luyện khí đại cương của hắn căn bản là không bằng ai cả. Giờ được người khác khai thông, hắn mới hiểu pháp khí cũng chia nhiều loại, độ trân quý tựa với đan dược lên cao cũng không quá chênh lệch.
Thấy Nguyên Hạo có hơi yểu xìu, tên thư sinh mỉm cười vỗ vỗ vai hằn mấy cái rồi lấy ra một cái pháp khí phi hành. Hiện tại, diện mạo của gã đã thay đổi từ thanh niên thư sinh nho nhã sang một trung niên mặt sẹo vô cùng hung tợn. Lần thay đổi hình tượng này đúng là triệt để biến hóa, không có chút gì tương đồng với nhau.
- Lên đường thôi.
Bề ngoài chỉ là phi hành pháp khí loại phẩm cấp thấp nhất nhưng chiếc phi thuyền nhỏ xíu chỉ chứa được tầm năm người lại bay với vận tốc khó tin. Hóa ra là do Chiêu Lãm đã thêm vào một trận pháp tăng tốc, tất nhiên là chỉ có gã mới biết cách khởi động và vận hành như thế nào.
Việc dùng phi hành pháp khí phẩm chất thấp không phải do gã không đủ tài phú mà là để che mắt. Thử nghĩ nếu một chiếc phi hành pháp khí xịn một tí bay trên bầu trời sẽ dẫn động biết bao nhiêu kẻ nảy sinh lòng tham. Đây căn bản là tìm chết, trừ phi có thực lực mạnh mẽ như Nguyệt lão thì mới dám đường hoàn sử dụng.
Sau ba ngày bay, chiếc phi thuyền nhỏ bắt đầu lướt qua những thành thị phàm tục. Cảnh tượng sinh hoạt phồn hoa thường ngày của dân chúng khiến Nguyên Hạo dâng lên xúc cảm hoài niệm. Chỉ một thời gian ngắn mà hắn từ chỗ một kẻ phàm tục bước một chân vào tu chân giới. Nhân sinh thật khó đoán mà!
- Chúng ta đã bước vào lãnh thổ của Đà La quốc, cũng là một trong những quốc gia thuộc quản chế của Hắc Diện Tông. Giữa Hắc Diện Tông và Hắc Điểu Môn có mối thù không đội trời chung nhưng khoảng cách giữa hai tông môn này tương đối xa. Vì vậy Hắc Điểu Môn mới có thể dựa vào hiểm địa Bắc Hoang mà kiên cường đối kháng suốt mấy trăm năm qua.
Chiêu Lãm trong hình dáng của tên mặt thẹo nhàn nhạt giải thích. Từ trên cao, Nguyên Hạo có thể cảm nhận được Hắc Diện Tông này cường đại hơn tông môn của mình không ít. Không nói đến nội tình môn.phái, chỉ cần nhìn những quốc gia thuộc dạng đại quốc phải lệ thuộc vào Hắc Diện Tông cũng đủ để hình dung so sánh. Những đại quốc này hằng năm sẽ cống nạp những thiên tài địa bảo và nguồn đệ tử mới cho tu chân môn phái. Còn Hắc Điểu Môn thì phải thu mình bên trong Bắc Hoang tự cung tự cầu, đệ tử nhân tài thì ngày càng ít đi. Chẳng những thế còn bị kẻ địch không ngừng ám toán tiêu hao nữa chứ.
Vị trí của tổng bộ Hắc Diện Tông cũng quỷ dị không kém Bắc Hoang là bao. Giữa dãy núi Tam Đỉnh cao chót vót, mây mù phủ kín khắp nơi, chiếc phi thuyền của Chiêu Lãm tựa như chiếc lá nhỏ bị nhấn chìm trong dòng nước xiết. Dù cho bản thân có linh hồn lực cường đại nhưng Nguyên Hạo vẫn không thể quan sát khung cảnh xung quanh một cách thấu đáo được.
- Nơi này có tên gọi là ải Phù Dung, quanh năm đều có mây mù bao phủ. Chân chính bên trong là một trận pháp ẩn giấu rất lớn, có thể che đi lối vào thật sự. Cũng may ta là trận pháp sư cấp ba, chứ nếu đổi lại là kẻ khác thì dù có ở nơi này tìm kiếm cả đời cũng không thể tìm ra được nơi hạ lạc của Hắc Diện Tông.
Chiêu Lãm hơi tự hào về bản thân cất tiếng nói. Tiếp theo, gã liền chắp tay lại bắt pháp, cái bàn bát quái dùng để điều khiển phi thuyền bắt đầu phát sáng xoay tròn. Tựa như đã xác định được phương vị, phi hành pháp khí bắt đầu tiến lên di chuyển theo một quỹ đạo riêng. Khoảng mười lăm phút sau, phi thuyền đã thoát ra được khỏi vùng mây mù. Hắc Diện Tông tông môn kiến trúc hiện ra trong mắt Nguyên Hạo vô cùng đồ sộ. Nếu đem so với Hắc Điểu Môn thì chẳng khác nào đem so nhà bình dân với phú hộ. Chẳng những diện tích rộng lớn gấp mấy lần mà mức độ hoành tráng của từng lầu các, quản trường, tòa tháp đều vượt trội hoàn toàn. Nhất là ba tòa cung điện khổng lồ tại vị ở ba ngọn chủ phong hùng vĩ của dãy Tam Đỉnh càng khiến cho uy nghiêm của tông môn tăng thêm một bậc.
- Không hổ là tông môn hai sao, uy thế cỡ này xứng với thực lực. Xem ra nội tình của Hắc Diện Tông này không đơn giản chút nào.
Dù là kẻ địch nhưng Nguyên Hạo cũng phải cảm thán thốt lên. Nếu như so sánh với tông môn một sao như Phong Linh Tông với nơi này thì đúng là một trời một vực mà.
- Hắc Diện Tông này truyền thừa mấy ngàn năm, ngươi nghĩ xem căn cơ hùng hậu như thế há có thể tầm thường được sao?
Chiêu Lãm khinh bỉ một câu rồi điều khiển cho phi thuyền hạ xuống. Sau khi đưa một cái lệnh bài thân phận ngoại môn đệ tử cho Nguyên Hạo, cả hai liền đi đến đám lính canh ngay tại đại môn.
- Đứng lại, người đến là ai? Mau trình lệnh bài đệ tử ra, nếu không sẽ bị giết chết tại chỗ.
Một tên lính canh khuôn mặt nghiêm nghị lớn tiếng quát.
"Ầm"
Chiêu Lãm trong bộ dáng hung tợn chẳng nói lời nào, cầm lệnh bài đặt mạnh xuống bàn. Nhìn thấy lệnh bài có màu xám dành cho nội môn đệ tử kèm theo tên Hắc Hổ, sắc mặt của đám thủ vệ liền thay đổi nhanh chóng. Trong tông môn, rất nhiều người biết đến cái tên mặt thẹo này, hắn chính là một tên hung thần. Nếu như làm cho hắn không vui thì hắn sẽ tìm cách cắn lại ngươi một cái. Tên lính canh này chắc là còn mới nên chưa biết diện mạo của đỉnh đỉnh đại danh, như sấm bên tai Hắc Hổ. Đến khi gã nhìn thấy lệnh bài thì liền run rẩy hai tay, vội tránh đường cho đối phương đi vào.
- Xem ra cái thân phận này của ngươi thật không đơn giản nha. Từ thái độ của đám thủ vệ cho thấy ngươi rất có phân lượng ở trong môn phái.
Nguyên Hạo rất tinh mắt, khi vừa vào bên trong đại môn hắn liền cất tiếng hỏi ngay.
- Hắc hắc, muốn thuận tiện hành động thì cần phải có một chút danh tiếng. Cái thân phận này của ta chẳng qua chỉ là một tên hung hăng càn quấy, bề ngoài dữ tợn mà thôi. Trong mắt những tên đệ tử bình thường sẽ kiêng dè ta, nhưng với cao tầng môn phái thì họ sẽ chẳng buồn để mắt một thứ đệ tử như vậy.
Chiêu Lãm mỉm cười quỷ dị giải thích. Do phải trà trộn vào nhiều môn phái để tìm tài nguyên và nghiên cứu trận pháp nên gã rất có kinh nghiệm trong cái khoản giả dạng này.
Do được Chiêu Lãm đưa cho một phần bản đồ và dặn dò những điều cần biết, Nguyên Hạo nhanh chóng tìm ra được nơi ở của mình. Đó là một căn nhà khá đơn giản, cũng không rộng rãi cho lắm nhưng cũng vừa đủ. Ưu điểm chính là căn nhà này chỉ có một mình hắn sử dụng, không phải ở chung với ngoại môn đệ tử khác. Theo như Chiêu Lãm cho biết thì công việc của hắn khá nhàn hạ là quản lí dược viên cho một vị luyện dược sư của môn phái. Để đổi lấy công việc này, Chiêu Lãm cũng phải bỏ ra một ít linh thạch hối lộ và dùng bộ dáng hung dữ của mình mới thành công. Với công việc này, Nguyên Hạo tỏ ra rất hài lòng. Quản lí dược viên chính là công việc đầu tiên hắn làm ở Vạn Dược Cốc, nên bây giờ lặp lại giống như là uống nước ăn cơm vậy thôi, hết sức đơn giản. Thời gian rảnh, hắn dành hết cho việc nghiên cứu trận đạo và tu luyện. Sau một tuần, hắn bắt đầu cảm giác được thời điểm mình đột phá Trúc Cơ đã sắp đến, cần phải có chuẩn bị kỹ lưỡng.
- Haiz, ta biết tìm đâu Trúc Cơ Đan để hỗ trợ đột phá đây.