Tom im lặng nhìn Harry đang đứng trước mặt mình, lặp lại lời vừa nói, "Giữa chúng ta thiếu lòng tin, Harry!"
"Thiếu..." Harry ngập ngừng lặp lại từ ngữ mà nó khó mà ngờ đến nhất so với bất cứ lời nguyền nào, đặc biệt là khi từ ấy còn được thốt ra từ miệng của Tom, "Lòng tin?"
Tom gật đầu, "Sự việc hôm nay chính là một minh chứng, không phải sao? Em không tin tưởng ta! Đương nhiên..." Hắn nhún vai, "Ta cũng không tin tưởng em." Đây là điều mà cả hai người đều hiểu, có điều nếu như đến thời điểm này mà hắn vẫn che giấu, chắc chắn trong lòng Harry sẽ càng ít áy náy hơn. Hắn thật tâm muốn giải quyết vấn đề giữa hai người chứ không phải giải quyết vấn đề của Harry. Cho nên, Tom hiếm khi thẳng thắn, chân thành nói chuyện mà không chút che giấu hay do dự như lúc này. Thở dài một tiếng, Tom bước tới ôm lấy Harry, kéo nó ngồi xuống thảm trải sàn. "Harry, ta thật sự thích em."
"Tôi..." Harry giãy dụa, suy nghĩ lựa chọn từ ngữ để nói với Tom. "Anh nói rất đúng, tôi không tin anh. Anh cũng chưa từng tin tưởng tôi, nếu không, lúc ở trang viên Riddle, anh sẽ không có ý muốn giết tôi, sẽ không dùng Lời Nguyền Độc Đoán với tôi, cũng sẽ không..." Câu cuối, Harry không nói hết, nó chỉ cúi đầu, thở dài một tiếng, nghiêm túc đưa ra kết luận về tương lai của cả hai: "Chúng ta miễn cưỡng ở bên nhau như vậy thì sẽ sớm chia tay bởi các nguyên nhân khác mà thôi.". ngôn tình hài
Quan trọng nhất là, giữa bọn nó có quá nhiều bí mật không thể để cho đối phương biết, mà những bí mật kia lại chính là nguyên nhân khiến bọn nó không thể tin tưởng đối phương.
"Không có chuyện gì ta không thể làm!" Tom không có nhiều băn khoăn, do dự như Harry. Hắn khẳng định cười nói, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Harry, "Harry, ta từng nói, ta sẽ không dễ dàng buông tay."
Harry nghiêng đầu sang một bên tránh đi bàn tay của Tom, nhìn hắn: "Tôi có thể cảm nhận được thành ý của anh." Việc đưa đũa phép cho nó kiểm tra đã nói lên tất cả. Mặc dù đây không phải là cây đũa phép duy nhất của Tom, nhưng cây còn lại hắn cũng đã đưa cho nó. Điên rồ đưa vật được biểu tượng như là tính mạng của Pháp sư cho người khác chẳng khác nào phơi trần bản thân để người khác nhìn cả, hơn nữa còn là không chút phòng bị mà giao tính mạng của mình cho đối phương. Đặc biệt đối với người thường dùng đũa phép làm những việc trái quy định lại vô cùng cảnh giác, phòng bị như Tom, việc đưa đũa phép này vốn không thể nào xảy ra được. Nhớ tới cảm giác nặng trĩu lúc cầm cây đũa phép của hắn, Harry lại thở dài, hai tay không khống chế được mà ôm lấy hắn. "Tom, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ?"
Nó nên theo đuổi thế giới không chắc chắn trong tương lai hay nên nắm giữ hiện tại đây?
"Em buông xuống đi." Cằm Tom cọ qua cọ lại trên đầu Harry, khóe môi lộ vẻ đắc thắng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ quan tâm, "Em không cảm thấy bờ vai em gánh quá nhiều trách nhiệm sao?"
"Nhưng mà, tôi là Harry Potter, đó là trách nhiệm của tôi!"
Tom chần chừ một lát, cuối cùng mở miệng: "Nhưng bây giờ không phải thời đại của Harry Potter, Harry."
"Dù là như vậy, trách nhiệm của tôi vẫn không hề thay đổi..." Harry nói được một nửa đột nhiên dừng lại, nó ngẩng phắt đầu dậy, mà Tom vốn không ngờ nó đột nhiên phản ứng mạnh như vậy nên không ứng phó kịp, cằm bị đập mạnh đến hết đỏ lại xanh, chốc lát sau đã sưng phồng lên.
"Harry..." Hắn cười khổ xoa cằm của mình, "Em muốn mưu sát ta sao?"
Harry không để ý đến dáng vẻ đáng thương giả bộ của hắn, mà cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, "Tom Riddle, anh vừa mới nói gì?"
Tom không vội trả lời câu hỏi của Harry, mà chậm rãi hạ bàn tay đang xoa cằm xuống, quan sát Harry. Hai tay Harry nắm chặt, toàn thân run rẩy, chưa đến nửa phút mà trên trán đã rịn ra những giọt mồ hôi lớn. Tom nhìn mà thấy đau lòng. Đồng thời, có một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng hắn – Harry thật sự là Người-du-hành-thời-gian!
"Em..." Tom liếm đôi môi khô khốc của mình, cố gắng giữ giọng nói của mình vững vàng, "Trong tương lai, em sẽ là kẻ thù của ta?"
Harry trầm mặc không nói gì, mà Tom sau khi hỏi xong cũng mím chặt môi, chằm chằm nhìn nó, không nói lời nào.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, không khí đặc quánh tựa như bị đóng băng.
Tạch – mồ hôi lạnh trên trán Harry cuối cùng không cưỡng nổi được lực hút của Trái đất mà rơi xuống trảm thải sàn, trong căn phòng lặng im như tờ nghe hết sức nặng nề, đồng thời cũng phá tan sự im lặng giữa hai người.
Harry khó khăn mở miệng: "Anh biết từ bao giờ?"
Lúc này Tom thầm thở phào một hơi. Đã sớm dự đoán được nói ra chuyện này rất có thể sẽ hủy hoại quan hệ khó khăn lắm mới phát triển được của hai người trong phút chốc, nhưng đến khi chuyện này xảy ra, hắn mới cảm nhận được, Harry trong lòng hắn quan trọng đến mức nào. Chưa nói đến một phần mười khả năng Harry sẽ trở mặt với hắn, mà dù xác suất chỉ có một phần vạn hắn cũng tuyệt đối không đánh cược!
Cho nên, cho dù trước đó hắn chưa bao giờ cho rằng một phần mười khả năng kia sẽ xảy ra, nhưng thời gian im lặng chờ đợi kia cũng đủ để lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
"Kỳ nghỉ hè nửa năm trước, em chọn quay lại làng Hangleton Nhỏ đã khiến ta bắt đầu nghi ngờ. Mà quá trình của cuộc thi Tam Pháp thuật em lại quá quen thuộc. Quan trọng nhất là..." Tom dừng lại, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt mái tóc đen của Harry, thân thể hơi nghiêng tới trước, nhỏ giọng nói: "Em hiểu rất rõ một số chuyện của ta, thậm chí khi ta chưa đưa ra được quyết định, em đã đoán ra được sự lựa chọn của ta."
Harry nhìn Tom, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Tom thấy vậy bật cười: "Ta đoán ra được sau này em sẽ trở thành kẻ thù của ta là vì những lời 'người hiểu ngươi nhất chính là kẻ thù của ngươi'." Hắn giải thích, "Không phải em vẫn luôn muốn biết lời răn dạy của Slytherin sao? Đó chính là 'Biến bạn thành kẻ thù, biến kẻ thù thành bạn'."
"Biến kẻ thù của ngươi thành bạn của ngươi để có thể biết được hết khuyết điểm lẫn nhược điểm của hắn, mà biến bạn thành kẻ thù để có thể vượt trội hơn hắn?" Harry nhìn Tom, "Như vậy mới có thể hiểu rõ về một người?"
Tom gật đầu, "Với sự hiểu biết của em về ta, thái độ của em với Dumbledore, và những chuyện đã phát sinh từ khi em xuất hiện, ta đoán, em chính là kẻ thù của ta trong tương lai."
"Anh dự định sẽ làm gì?" Harry không chút nhúc nhích, nở một nụ cười cứng ngắc, xòe hai tay tỏ ý không phòng bị mà đối diện Tom: "Tiêu diệt kẻ thù là tôi sao?"
"Nếu như biết chuyện này lúc mới gặp em, ta sẽ không chút do dự mà làm như vậy. Nhưng bây giờ..." Ánh mắt Tom phức tạp nhìn nụ cười trên mặt Harry, động tác thong thả nhưng không chút do dự cất đũa phép trong tay vào túi, sau đó cúi người dùng sức hôn lên môi Harry, tiện đà áp Harry dưới thân thể mình.
"Ưm..." Harry tránh né, nhưng vẫn khiến Tom hôn lên môi nó. Nó chỉ vừa kịp phát ra một tiếng kháng nghị, miệng đã bị Tom chặn lại, mà hai chân trong lúc chưa có phản ứng đã bị Tom chặn giữa hai chân hắn.
Rõ ràng bọn nó đang nói chuyện rất nghiêm túc cơ mà, sao đột nhiên lại phát triển thành thế này?
Harry vô thức đáp lại nụ hôn của Tom, môi lưỡi quấn lấy môi lưỡi Tom. Nhận được sự đáp lại của Harry, Tom càng xâm nhập sâu, mút hôn càng mạnh như muốn mút lấy chất ngọt trong miệng Harry, tay chậm rãi tìm tới nơi thân thể hai người áp sát, nhẹ nhàng kéo áo trên người Harry ra, để lộ làn da màu mạch khỏe mạnh, trơn láng.
Harry bị Tom ngậm lấy miệng phát ra những tiếng nức nở, nghẹn ngào không rõ, mà Tom càng lúc càng mãnh liệt hôn mút, trêu đùa mỗi tế bào, từng ngóc ngách trong miệng Harry. Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được người phía dưới mềm ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nóng bỏng.
Lúc này Tom mới nhả đôi môi sưng đỏ của Harry ra, tầm nhìn lướt từ khuôn mặt nó xuống dưới. Tay hắn đã sớm mò vào trong lớp áo của Harry, bàn tay ấm áp vuốt ve mỗi tấc da thịt nó, cảm nhận được nơi nào nhạy cảm liền chẳng chịu bỏ qua.
Dưới sự vuốt ve của bàn tay đó, nhịp thở của Harry càng lúc càng dồn dập, lồng ngực trần phập phồng lên xuống không ngừng. Muốn phản kháng, nhưng đại não làm thế nào cũng không khống chế được thân thể, chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang sôi trào.
Đến khi bụng cảm nhận được một vật vừa cứng vừa nóng chống vào, Harry mới khôi phục lý trí, hoảng hốt mở trừng hai mắt nhìn trần nhà qua làn tóc đen tán loạn phía trước mắt, giãy dụa tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Tom.
"Đừng động! Harry..." Đã cúi xuống cổ Harry, đang dùng lưỡi nóng bỏng liếm, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn làn da bị phơi bày ra ngoài của Harry, Tom lập tức hít vào một hơi, hai chân càng kẹp chặt Harry, "Đừng động..."
Nhưng Harry vốn không hề nghe được tiếng rên rỉ của hắn, bị hắn càng kẹp càng chặt lại càng dùng sức giãy dụa muốn thoát ra.
Tom cảm nhận được thân thể Harry cọ vào mình, bàn tay thăm dò vào trong lớp áo của Harry gần như không nhịn được nữa mà muốn lập tức kéo quần Harry xuống, tiến vào nơi thân thể đẹp đẽ kia.
"Har... Harry..." Hắn rên rỉ, lần nữa cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Harry, hai tay ôm chặt Harry xoay người khiến Harry ghé sát vào thân thể mình, tay của hắn thì lập tức vòng ra sau, lướt dọc sống lưng xuống đến qua lưng quần.
Harry đang giãy dụa liền cứng đờ người, quên mất cả phản ứng, giúp ngón tay của Tom thuận lợi trượt vào giữa khe hở giữa hai đùi.
"Anh... Sao anh..." Harry gần như muốn bật khóc, nó kẹp chặt ngón tay đã tiến đến lối vào, không cho tiến thêm một chút nào nữa. Harry không phải là không có kinh nghiệm tình dục. Kinh nghiệm của nó có khi còn nhiều hơn Tom – Tom chắc hẳn chưa trải qua đâu. Chỉ có điều, mười mấy năm rồi mới có tình cảm với một người, nó không hạ được quyết tâm cương quyết từ chối Tom. Đặc biệt là lúc Tom vuốt ve nó, cảm giác lâng lâng, tuyệt vời tựa như uống Phúc Lạc Dược khiến nó ngây ngất không muốn tỉnh lại. Nhưng mà, bọn nó thật sự không thể! Nó không thể tiếp tục nghe theo trái tim của mình, thuận theo thân thể mà phóng túng như thế này nữa...
Đầu ngón tay của Tom khẽ chạm tới lối vào của Harry, lập tức cảm giác tê dại như điện giật liền lan khắp cơ thể nó, nó khẽ run lên. Mà Tom cũng bởi vì xúc cảm tuyệt diệu kia mà theo bản năng nhướn eo, chống nơi cứng rắn của mình lên phần bụng bằng phẳng của Harry mà cọ xát.
Hắn nhỏ giọng rên rỉ bên tai Harry: "Ta thật sự không nhịn được nữa, Harry..."