Im lặng ngồi trên chiếc ghế tay vịn mềm mại Gia Tinh đưa tới, Tom một tay chống cằm một tay cầm đũa phép nhịp nhịp lên chân mình, nhìn cậu bé ngồi đối diện từng miếng từng miếng ăn bánh bí rợ. Mặc dù trong lòng mơ hồ lo lắng phản ứng của đối phương, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà thầm đảo mắt. Chẳng lẽ đối với Harry Potter, bánh bí rợ chính là món ăn ngon nhất đời sao?
"Cảm ơn, có thể cho tôi một ly nước bí rợ không?"
Nghe đến đây, Tom bật ho khan một tiếng, nhìn Harry một hơi uống hết sạch ly nước bí rợ, làm vương chất lỏng màu vàng nhạt bên miệng, khóe môi của hắn mới động đậy.
"Harry, ta..."
"Sao thế?" Harry lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn Tom, "Anh muốn nói gì sao, Tom?"
"Không, không có gì." Nhìn thấy vẻ mặt kia, Tom chần chừ một hồi, cuối cùng không nói tiếp nữa, "Ta nghĩ, ta muốn nói gì cậu đã biết cả rồi." Hắn nói, một nụ cười chậm rãi nở trên vẻ mặt rối rắm, "Có một số việc, nói ra đã không còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao?"
Harry sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu.
Có một số việc, nói ra không chỉ không có ý nghĩa, thậm chí đến ngay cả làm bạn cũng không thể nữa.
Tom nhìn Harry gật đầu, lúc này mới thầm thở ra một hơi, đứng dậy nói: "Cậu cứ từ từ ăn đi, ta sẽ xin nghỉ giúp cậu." Hắn nói xong, xoay người đi ra cửa phòng bếp. Kết quả thế này đã là rất tốt rồi. Mặc dù vẫn chưa xác định được vị trí của mình trong lòng Harry, nhưng mà ít nhất trước mắt hắn không muốn mất đi một người bạn có ích như Harry.
Ngay khi hắn đưa tay mở cửa, giọng nói ngập ngừng chợt vang lên: "Tom, tối nay anh rảnh không?"
"Có chuyện gì?" Tom lập tức quay đầu, hoài nghi nhìn Harry, cuối cùng gật đầu, quyết định lát nữa sẽ viết thư hủy buổi hẹn với Abraxas, "Tối nay ta không có chuyện gì cần làm cả."
Harry đương nhiên biết tính chân thật của những lời này, nhưng chúng lại giúp tâm trạng của nó dễ chịu hơn đôi chút. Nó cười, "Vậy thì xin phép giáo sư Slughorn rồi cùng tôi đi ra ngoài đi."
"Đi ra ngoài?" Tom nhíu mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên mở lớn hai mắt, "Không phải cậu muốn...?"
"Đúng vậy! Tôi muốn đến gặp người kia! Tôi nghĩ hẳn anh cũng muốn gặp lại ông ấy, nhân tiện nghe xem người trong cuộc nói thế nào." Harry bình tĩnh nói, sau đó nhét nốt miếng bánh bí rợ cuối cùng vào miệng, uống hết ly bí rợ mới được rót thêm ra, rồi cũng đứng lên, "Có điều, anh phải xin phép giúp tôi. Còn tôi sẽ hồi âm cho 'ông ấy'."
Tom chậm rãi gật đầu, mãi đến khi Harry rời đi một lúc lâu, một con Gia Tinh bất an đến hỏi hắn còn cần nữa không, hắn mới hoàn hồn.
Chuyện gì thế này?
Hắn dùng Lời Nguyền Độc Đoán với Harry, mà Harry chẳng những không trách móc, tuyệt giao với hắn như hắn những tưởng, lại còn giúp hắn có cơ hội được nghe bí mật giữa ba người kia từ chính miệng người trong cuộc?
Tom cười tự giễu, hắn nên cảm thấy may mắn vì kết cục của hắn tốt hơn Mulciber? Chẳng những không bị Harry ếm Lời Nguyền Độc Đoán ngược lại, mà còn có được cơ hội tiếp cận chân tướng.
Có điều, kết quả như vậy càng làm Tom hiếu kỳ, rốt cuộc ngày đó Harry đã nói gì với Grindelwald, khiến cho sau khi đến Luân Đôn, Grindelwald lại bí mật mời nó tới gặp mặt.
Chính vì còn đang rối rắm về chuyện này, cho nên, trong bữa cơm tối, việc Mulciber tỏ tình với Myrtle trước mặt học sinh và giáo sư toàn trường, không khiến Tom lộ ra chút ý cười nào. Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Mulciber đã dùng cách nào để dụ được tất cả học trò lẫn giáo sư đồng thời xuất hiện ở Đại Sảnh Đường Hogwarts.
Ngay khi trò tỏ tình khôi hài kia vừa chấm dứt, Mulciber lập tức khôi phục lý trí. Y tái mặt nhìn đám học trò trầm trồ bàn tán xung quanh, lại quay đầu nhìn Myrtle đang thẹn thùng đứng trước mặt mình, cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nếu như không phải lý trí vừa khôi phục được nhắc nhở y rằng tất cả các giáo sư trong trường hiện đều ở đây, y thật muốn rút đũa phép giết chết con ả Myrtle khiến y xấu mặt trước mặt.
Nhưng, sao y có thể tỏ tình với Myrtle trước mặt bao người như vậy? Đây không phải là chuyện y ra lệnh cho thằng nhãi Harry Potter ngu ngốc làm sao? Còn nữa, sao cả người y đều đau nhức thế này? Thậm chí cũng không nhớ được những chuyện xảy ra sau khi nguyền rủa Potter?
Chẳng lẽ...?
Sau khi suy đoán được chuyện gì đã xảy ra, Mulciber lập tức hít vào một hơi, rồi vội vã đuổi theo hai người vừa bước ra cửa Đại Sảnh Đường.
"Thủ... A, Tom!" Mulciber cảnh giác liếc nhìn Harry đang đứng bên cạnh Tom, sau đó mới bất an nhìn Tom. Y tuyệt đối không tin thằng nhãi Harry Potter mới năm thứ hai đã có thể sử dụng Lời Nguyền Độc Đoán, như vậy người duy nhất ếm y, còn dùng phương thức kia dạy dỗ y chỉ có thể là Tom trước giờ luôn 'cưng chiều' Harry.
Nhưng y không muốn thằng nhãi Potter biết Tom vì nó mà dạy dỗ mình, như vậy sẽ chỉ khiến cho nó càng thêm đắc ý.
Mà Tom, chỉ dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Mulciber, sau đó quay sang nhìn Harry. Harry đâu phải đồ ngốc, từ lúc Mulciber liếc nó, nó đã tự giác lui về sau một bước, đến khi Tom quay sang, nó lập tức gật đầu rồi một mình đi tới phía cổng Hogwarts. "Tôi đợi anh ở cổng, Tom."
"Thủ lĩnh, tôi sai rồi." Harry vừa rời đi, Mulciber lập tức tiến tới gần Tom, nhỏ giọng nói: "Tôi không nên... không nên làm càn, tự ý động vào người của Thủ lĩnh."
"Thì ra cậu vẫn còn nhớ Harry Potter là người của ta." Tom cười lạnh, khóe môi nhếch lên càng lộ rõ vẻ giễu cợt, "Mulciber, ta vẫn luôn cho rằng cậu là một Slytherin thông minh hiếm thấy."
Nghe được câu này, toàn thân Mulciber nhẹ run lên, "Thủ lĩnh, tôi chỉ... chỉ..."
Tom lạnh lẽo nhìn dáng vẻ bất an, lo sợ, bối rối, không biết nên nói thế nào của Mulciber, trong suy nghĩ vốn lạnh lùng tàn bạo đột nhiên xuất hiện tâm lý phức tạp lúc đối mặt với Harry mấy tiếng đồng hồ trước.
Hắn thở dài, "Thôi, dù sao cậu cũng đã bị dạy dỗ. Mulciber, về sau biết điều thì đừng có đụng đến Harry, nếu không ta không dám đảm bảo lần sau cậu sẽ may mắn thế này đâu."
Harry Potter, dù cậu ta có giống một Gryffindor như thế nào, hiện tại cậu ta chính là một Slytherin. Điều này đã giải thích hết thảy. Hơn nữa, khi hắn dùng Lời Nguyền Độc Đoán với thiếu niên ấy, cậu ta không tỏ ra một chút gì là tức giận, bàng hoàng, hay chỉ là một dấu hiệu cho thấy cảm xúc lúc đó của mình, thậm chí còn bày ra vẻ mặt bị khống chế một cách hoàn hảo trả lời câu hỏi của hắn.
Bây giờ ngẫm lại, nếu như là một Gryffindor, dù cậu ta có thông minh cỡ nào, rơi vào tình huống kia cũng tuyệt đối không nhẫn nhịn. Mà một thằng nhóc mười hai tuổi rưỡi, mới nhập học Hogwarts được một năm rưỡi lại có thể sử dụng Lời Nguyền Độc Đoán khống chế được một người thành thạo Lời Nguyền Độc Đoán như Mulciber...
Harry Potter, cậu còn điều gì khiến ta bất ngờ hơn nữa không?
Mà chưa tới một giờ rưỡi sau đó, bất ngờ của Harry Potter đã liền xuất hiện trước mặt Tom. Tom nhìn thái độ của Grindelwald nhiệt tình khác hẳn lúc đuổi bọn hắn ra khỏi trang viên Grindelwald, nhìn người đàn ông đó bước tới vỗ vỗ vai Harry thân thiết giống như đối với con cháu mình, hắn cực kỳ sửng sốt.
Càng khiến hắn sửng sốt hơn chính là, một phút đồng hồ sau khi bọn hắn bước vào phòng khách trang viên ở ngoại ô, liền phát hiện bên trong đã có một người khác.
"Dum... Giáo sư Dumbledore?" Tom thà rằng tin tưởng hắn nhìn thấy Grindelwald tiếp đón một người Khổng lồ cũng sẽ không khiến hắn giật mình bằng nhìn thấy Dumbledore ở đây.
Dumbledore nhìn hắn, rồi nở một nụ cười sáng lạn với Harry ở sau lưng hắn.
"Tom, Harry, ta nghĩ ta thật sự cần phải cảm ơn các trò."
Cảm ơn bọn hắn? Cảm ơn bọn hắn đã phá hủy trang viên Grindelwald sao? Tom chớp chớp mắt mấy cái, đeo lên nụ cười giả thường thấy, không lên tiếng đáp lời, chỉ kéo Harry ngồi xuống một góc của phòng khách, vừa vặn tạo với Grindelwald và Dumbledore một hình tam giác.
Cuộc gặp mặt này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đây là cuộc gặp mặt riêng tư, không ngờ cuối cùng lại là ba bên trò chuyện – nếu như hắn và Harry được xem là một bên.
"Giáo sư Dumbledore, thật không ngờ lại gặp thầy ở đây." Vẫn là Harry phá vỡ bầu không khí thiếu tự nhiên trong gian phòng.
Tom nhìn sang nụ cười tươi không chút giả tạo của Harry bên cạnh, thầm hừ lạnh. Harry Potter, trong bất cứ tình huống nào cũng chưa từng thấy cậu ta mất tự nhiên. Là cậu ta không nhận ra bầu không khí nơi này, hay là vốn chẳng hề quan tâm? Nhưng, ít nhất thì bầu không khí lúc này đã không còn thiếu tự nhiên như lúc đầu nữa.
"Ta cũng không ngờ lại gặp các trò ở nơi này." Dumbledore cười ha hả, quay sang Grindelwald đang cúi đầu uống cà phê, "Ông gọi hai học trò của tôi tới đây, Grindelwald, không phải là muốn chúng phải chịu liên lụy chứ?"
Tom phát hiện sắc mặt Grindelwald trong một khoảnh khắc chợt tái đi, sau đó lờ đi lời trò chuyện vừa rồi giữa Dumbledore và Harry, chỉ nhìn Dumbledore. Rất tốt, ít nhất hắn có thể nghe được nhiều hơn chuyện có liên quan đến Dumbledore mà hầu hết mọi người đều không hề hay biết.
"Albus, ta mời hai chàng trai này tới đây không phải để chứng kiến trận quyết đấu cá nhân giữa chúng ta."
Không phải để chứng kiến trận quyết đấu?
Tom kinh ngạc, đồng thời phát hiện Harry bên cạnh hắn cũng đang ngồi ngay ngắn, thậm chí còn hơi nghiêng người về phía trước nhìn Grindelwald.
Ngay cả Harry cũng không biết Grindelwald mời bọn hắn đến làm gì? Thật kỳ lạ!
"Ta mời bọn họ tới là muốn nhờ bọn họ làm chứng. Albus, ta biết từ sau khi xảy ra chuyện kia, ông không còn tin ta nữa, nhưng nếu là học trò của ông nói ra, có lẽ ông sẽ tin." Grindelwald nói đến đây mới nhìn sang nhìn Tom và Harry.
Mà nghe xong lời này, nụ cười giả nơi khóe miệng Tom liền chuyển thành nụ cười giễu cợt, Dumbledore sẽ tin lời hắn? Thật là...
"Ta đương nhiên tin tưởng học trò của mình."
Thật là làm sao, Tom không nghĩ ra được nữa. Bởi vì, hắn đang sững sờ nhìn Dumbledore, muốn xem lúc nói ra lời đó, rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ gì.
Mặc dù đây chỉ là một câu nói, nhưng phải biết là, Dumbledore chưa từng nói như vậy trong bất cứ trường hợp nào. Thậm chí lúc hai người bọn hắn riêng tư đối mặt, Dumbledore còn không ngần ngại thể hiện rõ ông ta không tin tưởng hắn đến thế nào.
P/s 1: Chả hiểu sao lần nào đến đoạn Tom – Dumb ta lại có suy nghĩ Tom đơn phương Dumb. Một người luôn phớt lờ, coi thường, còn một người lại luôn chạy theo, khao khát sự nhìn nhận.