Đợi cho mấy người kia đều rời đi, Harry mới thận trọng từ sau cột đá thò đầu ra, "Anh có nghe thấy không, Hagrid? Ít nhất thì Aragog không bị mấy người dọn phòng giết, nó đã chạy vào Rừng Cấm rồi, anh yên tâm đi."
"Sao anh có thể yên tâm được, Harry?" Hagrid dường như lại càng thêm lo lắng, "Trong Rừng Cấm thứ gì cũng có, Aragog chỉ là một đứa nhỏ, lỡ như bị sinh vật khác bắt nạt, lỡ như nó không quen được với môi trường trong Rừng Cấm, lỡ như nó không tìm được bánh mì nó thích..."
Aragog là Nhện Khổng lồ, nó thích ăn thịt hơn! Nghe Hagrid dông dài nói ra lo lắng của mình, Harry không nhịn được mà đảo mắt. Nó vừa mới thoát được bị Tom Riddle kéo vào chế tác bản đồ, lại bị Hagrid lôi vào việc gớm ghiếc này.
"Hagrid, rốt cuộc anh muốn em làm gì?" Harry bất lực hạ giọng rít lên, mà ánh mắt đen của Hagrid chợt lóe lên như đèn xe khiến Harry cảm thấy tia sáng này tuyệt đối không giống một Gryffindor.
"Vào Rừng Cấm tìm Aragog với anh đi, Harry!"
*
Tom ngồi trước lò sưởi âm tường trong Phòng Cần Thiết, cẩn thận tra cứu từng câu thần chú được nhắc tới rời rạc trong những cuốn sách cũ nát, sau đó đối chiếu với tấm bản đồ trong tay, thỉnh thoảng ếm lên tấm da dê mấy câu thần chú phức tạp nào đó.
"Harry chết tiệt, nếu như nó chịu hỗ trợ..." Nhỏ giọng mắng, Tom chuyển sang câu thần chú cuối cùng, quyết định nếu như tấm da dê này vẫn trở thành đồ bỏ đi như những tấm da dê trước, hắn sẽ lập tức trở về hầm Slytherin, kéo thằng nhãi Harry chết tiệt kia từ trong ký túc xá ra, xách nó tới đây, bắt nó hỗ trợ mình.
Đầu đũa phép lóe lên tia sáng trắng xóa, mấy giây sau trên tấm da dê đột nhiên xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, hơn nữa còn không ngừng di động.
"Ồ..." Sau khi thất bại hàng chục lần, Tom vốn không nghĩ đến lần này sẽ thành công. Mừng rỡ nhìn những chấm đen nhỏ di chuyển trên tấm bản đồ giống như những con kiến, hắn hít một hơi thật sâu, từ trong đống sách bên cạnh lấy ra cuốn 'Pháp thuật với danh tính', rất nhanh sau đó đã tìm được đoạn hắn cần, sau khi học thuộc câu thần chú hắn mới đè nén tâm trạng kích động xuống, nhỏ giọng lầm bầm đọc thần chú.
Trên tấm da dê lập tức hiện lên những bản màu xanh, trên đó ghi rõ tên họ của những chấm đen tương ứng.
"Thành công rồi!" Tom kích động vỗ bốp hai tay vào nhau, sau đó mới cúi đầu quan sát những cái tên trên tấm bản đồ. Mấy phút sau, Tom chợt phát hiện hai chấm đen nhỏ đang rời tòa lâu đài đi về hướng Rừng Cấm.
"Hagrid, và..." Hàm răng Tom nghiến ken két, sau đó hắn lập tức thu dọn Phòng Cần Thiết, gấp tấm bản đồ lại rồi đi ra ngoài.
"Harry Potter chết tiệt, mi tưởng mi là một Gryffindor sao? Dám cả gan nửa đêm còn theo tên Lai Khổng lồ kia vào Rừng Cấm! Nếu như để ta bắt được, ta nhất định sẽ... nhất định sẽ..." Đang mải tức giận nghĩ sẽ trừng phạt Harry như thế nào khi bắt được nó, Tom không hề nhận ra, ngay khi nhìn thấy cái tên Harry Potter đang đi về hướng Rừng Cấm, trong khoảnh khắc lòng hắn chợt cảm thấy... lo lắng.
Nhờ tấm bản đồ, tránh được tất cả các giáo sư tuần tra ban đêm, Tom nhìn cái tên Harry đi qua con đường nhỏ phía rìa ngoài, rồi tiến thẳng vào bên trong Rừng Cấm. Cúi đầu nhìn chằm chằm mép bản đồ, nơi cái tên kia biến mất, vẻ mặt Tom âm trầm, lạnh lẽo.
Chậm rãi gấp tấm bản đồ trong tay rồi cất vào túi áo chùng, rồi mới theo dấu vết gã Lai Khổng lồ lỗ mãng bất cẩn để lại, đi vào trong Rừng Cấm.
Nếu đã đến tận đây rồi, hắn cần gì nửa đường quay lại? Nghe nói trong Rừng Cấm có rất nhiều dược liệu quý giá, có lẽ hắn có thể lợi dụng những thứ đó để nịnh nọt Slughorn, hỏi ông ta những chuyện có liên quan đến Trường Sinh Linh Giá mà Harry vẫn chưa chịu nói cho hắn – mặc dù Slughorn là một Slytherin tham tài, tham quyền, hám lợi, nhưng dù sao ông ta cũng là giáo sư duy nhất trong trường có kiến thức uyên bác có thể so sánh với Dumbledore.
Hơn nữa, một học trò năm thứ ba cùng một thằng nhóc năm nhất có thể an toàn đi vào, sao hắn phải lo lắng có thể gặp sinh vật nguy hiểm nào đó?
Rừng Cấm là một bộ phận của Hogwarts, nhưng bên trong lại có rất nhiều sinh vật huyền bí nguy hiểm, vì vậy bình thường vốn không hề có Pháp sư, Phù thủy ra vào. Sâu trong rừng quanh năm âm u, không chút ánh sáng, bên dưới cũng cây cổ thụ che trời có không ít những dược liệu quý hiểm bị cấm buôn bán.
Tom không đi vào quá sâu, chỉ thu thập những dược liệu trong phạm vi thị lực của mình. Nhưng dù có như vậy, hắn cũng không ngờ có thể tìm được một nhúm lông phát sáng trên một nhánh cây – hẳn là con Bạch kỳ mã nào đó đã đi qua đây, vướng phải cành cây mà lông bị mắc lại. Cẩn thận thu lấy nhúm lông kia, lúc ngẩng đầu Tom chợt phát hiện có thứ đó khẽ đung đưa sau bụi cây phía trước.
Cảnh giác rút đũa phép ra, Tom thận trọng lui lại phía sau. Đúng lúc này, phía sau hắn vang lên tiếng nói: "Cẩn thận!" Sau đó là tiếng hô thần chú, "Hóa đá!"
Tom theo bản năng xoay người lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Harry đang giơ cao đũa phép, mà phía bên phải hắn là một sinh vật toàn thân màu xanh, hai cánh sáng như mọc ra từ trên đầu, thân thể khẳng khiu như cánh cây, dài cỡ một thước Anh đã bị hóa đá.
"Đây là..." Tom còn chưa kịp mở miệng hỏi đó là thứ gì, chợt nghe phía sau vang lên tiếng xé gió. Sớm đã sẵn sàng đũa phép, hắn lập tức xoay người bắn ra một luồng sáng đỏ, có vẻ như tia sáng đã đánh trúng thứ kia, nhưng đến khi Tom nhìn kỹ lại, lại phát hiện phía trước ngoài bụi cây đang xào xạc xao động ra, không còn thứ gì khác.
Trước tình huống kỳ quái, Tom ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lùi về bên cạnh Harry, hơn nữa còn bớt thời gian liếc Hagrid một cái, rồi mới nhỏ giọng nói: "Chuyện hai đứa bọn mi chạy vào Rừng Cấm, chờ sau khi rời khỏi đây ta sẽ suy nghĩ nên xử phạt thế nào!"
Vốn tưởng rằng ít nhất Harry cũng cảm thấy một chút lo lắng, nghĩ thằng nhóc kia lại đưa tay chỉ vào khoảng không gian trống không trước mặt, lắp bắp mở miệng: "Chỗ kia... Hình như tôi vừa nhìn thấy một cái đầu người vượn màu bạc ở chỗ kia..."
"Cậu nói..." Vốn đang cau mày nhìn sinh vật màu xanh bị hóa đá rơi xuống mặt đất, Tom lập tức ngẩng đầu, "Cậu nhìn thấy một cái đầu của người vượn màu bạc?"
"Hình như là thế. Hơn nữa, đúng là tôi thấy thứ đó phát ra ánh sáng bạc..." Đối mặt Tom, Harry lập tức lui về sau hai bước nhằm tránh khỏi phạm vi ếm đũa phép của hắn. Nhưng, lúc này Tom chẳng quan tâm việc Harry đột nhiên tránh hắn, chỉ xoay người đi tới bụi cây mà hắn suýt chút nữa bị thứ trong đó tấn công, giơ tay sờ soạng như người mù.