"Chết?" Tom gần như không thể khống chế mà bật người ngồi thẳng dậy trợn trừng hai mắt nhìn Harry, "Cậu nói người thành công chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá đã chết?" Trường Sinh Linh Giá không phải là thứ đồ giúp người ta tránh khỏi tử vong sao?
Harry nhìn thẳng đôi mắt màu đen vô tình để lộ cảm xúc hỗn loạn của Tom, nhẹ gật đầu, thở dài. "Đúng vậy, hắn đã chết." Thật sự chết rồi!
"Sao..." Có thể? Vẻ mặt Tom trở nên không thể tin được. Mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra, ở trước mặt Harry Potter, càng ngày hắn càng không che giấu cảm xúc thật của mình. Ở thiếu niên này có một thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.
"Thật ra chết không có gì đáng sợ cả." Giọng điệu thâm trầm của Harry lúc nói câu này hoàn toàn không phù hợp với giọng nói non nớt của nó. Tom ở bên cạnh không hề lên tiếng, im lặng lắng nghe cái nhìn về tử vong của cậu thiếu niên mới mười một tuổi. "Một Pháp sư rất nổi danh đã từng nói với tôi, đối với một đầu óc tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác." Harry thản nhiên nói, giọng nói trầm trầm tạo cho người ta cảm giác bình thản, "Mà đối với vợ chồng cụ Nicholas Flamel đã sống hơn sáu trăm năm, cái chết chỉ giống như sau một ngày dài buồn chán, cuối cùng cũng có thể lên giường nghỉ ngơi."
Cái chết, giống như cuộc phiêu lưu mạo hiểm? Giống như lên giường nghỉ ngơi?
Tom kinh ngạc nhìn Harry ngồi trên thảm trải sàn đã có vẻ hơi buồn ngủ, đây là lý thuyết kiểu gì vậy? Hơn nữa, một người chỉ mới mười một tuổi như nó sao lại có cách nghĩ về cái chết bình thản như người đã sống gần trăm năm?
Từ trước đến giờ, hắn mới chỉ gặp duy nhất một người có thể bình thản đối diện với cái chết như vậy. Đúng thế, năm hắn mới ba, bốn tuổi, trong cô nhi viện, hắn từng gặp một ông cụ đặc biệt, không hề có thành kiến với hắn. Lúc ông cụ chết, hắn ở ngay bên cạnh, chính lúc đó, lần đầu tiên hắn ý thức được chết là gì. Mà khi hắn biết mình là một Phù thủy, hắn đã quyết định, nhất định sẽ không để cái chết tìm đến mình.
Chết, chẳng khác nào không còn gì cả.
"Oáp..." Harry ngáp, "Tom, muộn lắm rồi đó! Chúng ta có thể để hôm khác lại thảo luận về chuyện liên quan đến chết chóc được không?"
Hắn đã định nói chuyện về cái chết với Harry sao? Tom thoáng sửng sốt, sau đó lập tức quay trở về chủ đề ban đầu của hai người, "Cậu vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ai đã đặt quyển sách này..." Hắn vào quyển sách 'Trường Sinh Linh Giá' trên bàn, "... vào thư viện, ở khu sách cấm mà ta có thể đi vào."
"Tôi không hề nói là tôi biết..."
"Nhưng cậu lại khẳng định người đó không phải Dumbledore!" Tom giả cười nhìn Harry, "Nếu cậu thật sự không biết người đó là ai, sao dám khẳng định không phải Dumbledore?"
Harry im lặng mấy giây, sau đó mới ngẩng đầu nói ra một câu khiến Tom dở khóc dở cười, "Nói cho anh biết thì tôi được gì?"
Được rồi, nó thật sự có một nét của Slytherin. Tom bất đắc dĩ thừa nhận, sau đó mới suy nghĩ xem rốt cuộc thứ gì mới có thể 'mua chuộc' được Harry Potter. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn phát hiện những gì hắn hiểu biết về thiếu niên này trong mấy tháng qua không có gì có thể 'mua chuộc' được nó.
"Ừm, kem vị mới nhất thì sao?" Hắn dò xét nói, sau đó thấy người nào đó không chút nể mặt mà ngáp dài.
"Xin anh đấy, thời tiết này không chừng sắp có tuyết rơi, còn ăn kem được sao?" Nụ cười trên mặt Harry khiến Tom sinh ra cảm giác nguy hiểm, "Tom, thật ra tôi rất tò mò về anh, nếu như tôi nói cho anh biết toàn bộ bí mật của Hogwarts, anh cũng nên trả bằng tất cả bí mật của anh chứ?"
Dùng bí mật đổi bí mật? Hơn nữa, theo như ý của Harry Potter, sau này dù hắn làm gì cũng sẽ có thêm một cái đuôi, một ánh mắt như đang nghiên cứu Sinh vật Huyền bí nhìn hắn?
Tom suy xét giao dịch này rốt cuộc có lợi hay không. Trước mắt, những điều Harry Potter giấu diếm rất quan trọng với hắn. Biết được Trường Sinh Linh Giá rốt cuộc có phải là cái bẫy người khác giăng ra hay không đối với hắn hiện tại rất cần thiết. Huống chi, nghe Harry nói, Trường Sinh Linh Giá là một vật thật sự tồn tại, hơn nữa, hình như nó còn biết khá nhiều về Trường Sinh Linh Giá.
Đổi, hay không?
Đổi, hắn có thể tiến càng gần đến mục tiêu mà hắn mất bao nhiêu thời gian, dùng đủ mọi cách cũng đánh đổi không ít để đạt được. Nếu không đổi... Tom hoài nghi liếc nhìn Harry đang cuộn người lại như muốn ngủ. Không đổi, sợ rằng tên nhãi này sẽ vẫn không ngừng theo dõi hắn – so với Dumbledore, nó còn theo hắn sát sao hơn. Nếu vậy, bí mật của hắn cũng chẳng còn là bí mật một mình hắn biết nữa.
Dù sao bí mật về Phòng Chứa Bí Mật hắn đã không thể không chia sẻ với thằng nhóc trước mặt này rồi. Sau này, chỉ cần hắn nắm chặt Harry trong tay, sẽ không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh. Ít nhất, trước mắt xem ra Harry không giống người của Dumbledore.
Nếu đã vậy...
Hạ quyết tâm, Tom lên tiếng: "Được rồi, ta đồng ý trao đổi bình đẳng!"
"Thật chứ?" Harry vốn đang mệt mỏi buồn ngủ nghe vậy lập tức ngồi ngay ngắn lại, nở nụ cười sáng lạn, "Vậy lập một Lời Thề Bất Khả Bội đi!"
*
Sáng hôm sau, Alphard thức đêm viết luận văn đến mãi rạng sáng mới ngủ theo đồng hồ sinh học đúng sáu rưỡi liền mở mắt. Cậu ta mệt mỏi ngáp dài không tình nguyện đứng dậy, mơ mơ màng màng gọi: "Harry, dậy thôi!"
Nhắm mắt tìm kiếm quần áo đã đặt sẵn ở đầu giường, Alphard vừa chui đầu qua áo vừa ước lượng thời gian, ướm chừng một phút không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu ta lại gọi thêm một tiếng: "Harry, nếu bồ không dậy, mình sẽ dùng bùa Rót nước đấy!" Buồn ngủ quá, sớm biết thế này cậu đã đi ngủ từ sớm chứ không vừa viết luận văn vừa chờ Harry từ phòng Huynh trưởng Riddle trở về... Khoan đã! Vừa chui đầu qua cổ chiếc áo lông cừu, Alphard đột nhiên dùng tốc độ như muốn vặn gãy cổ mình quay phắt đầu lại nhìn giường của Harry, phát hiện trên đó không một bóng người.
"Lẽ nào đêm qua không về...?" Alphard suy đoán, cũng lập tức chân không nhảy xuống giường, đang định đi vào nhà vệ sinh để khẳng định suy đoán của mình thì cửa phòng ký túc đột nhiên được mở ra.
Sau đó, Harry mặc áo len rộng thùng thình nhăn nhúm, hai mắt đầy tơ máu đi vào, mà mái tóc vốn rối bù lúc này càng giống như tổ chim non.
"Har... Harry?" Alphard nhìn quầng thâm đen sì dưới mắt Harry, cả dáng vẻ mất hồn mất vía lảo đảo đi của nó không khỏi cà lăm, "Bồ bồ bồ... Bồ không sao chứ?" Cậu thận trọng hỏi, sợ vô tình làm tổn thương đến người bạn cùng phòng có thể đã gặp chuyện bất hạnh của mình.
"Mình? Mình và Tom bận rộn cả một đêm, đến giờ chưa được ngủ. Bồ có chuyện gì sao?"
"Bồ nói, bồ và Huynh trưởng Riddle 'bận rộn' cả đêm?"