"Á á á á................!!!!" Nửa đêm, trong Hogwarts yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai, rồi đột ngột, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếng hét im bặt.
"Không được hét!" Trong hành lang bí mật nào đó trên tầng ba, Tom một tay ôm chặt cơ thể gầy gò của Harry, một tay bịt miệng nó lại, còn dùng hai chân kẹp chặt chân của Harry, ép nó lên vách tường, dùng cả thân thể khống chế cơ thể gầy yếu của nó, không cho nó cơ hội vùng vẫy. Hắn thấp giọng uy hiếp: "Nếu không ta sẽ ếm bùa cậu! Cậu đã nghe đến bùa Khóa Lưỡi chưa? Nếu không muốn bị ta ếm bùa thì phải ngoan ngoãn phối hợp, tránh để người khác phát hiện chúng ta đang ở trong này!"
Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, Tom mới thầm thở ra một hơi. Vừa lắng nghe tiếng bước chân lũ lượt chạy tới của các giáo sư, vừa lui về phía sau, dựa lưng lên vách tường lồi lõm lạnh băng, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trong Phòng Chứa Bí Mật.
Nếu như không phải Harry hét lên trước, khi nhìn thấy 'thứ' khổng lồ không biết là gì kia bò ra từ miệng pho tượng Slytherin, không chừng hắn cũng sẽ không kiềm được mà hét toáng lên.
Rốt cuộc đó là thứ gì? Nhìn có vẻ như là một con rắn toàn thân màu xanh, nhưng mắt của nó... Tại sao chỉ nhìn nghiêng đôi mắt tròn xoe vàng khè của nó, hắn lại đột nhiên cứng ngắc cả người, không sao nhúc nhích được như vậy? Mà ngay lúc hắn lấy hết dũng khí định quay người nhìn thẳng vào đôi mắt đó, Harry đột ngột hét toáng lên, điên cuồng chạy ra phía cửa vào Phòng Chứa Bí Mật.
Nếu như không phải sợ tiếng hét của Harry vang ra, kinh động cả Hogwarts, khiến lão Dumbledore phát hiện ra bí mật của hắn, Tom thề, hắn nhất định không bỏ qua thứ rất có thể chính là 'nỗi sợ hãi' Slytherin cất giữ trong Phòng Chứa Bí Mật kia!
Hắn thề, hắn tuyệt đối không vì sợ hãi 'thứ' làm cho thằng nhãi trước mặt phải hét toáng lên đó mà rời khỏi Phòng Chứa Bí Mật! Hắn chỉ muốn giữ chặt thằng nhãi biết nhiều hơn, thậm chí còn đang tham dự vào bí mật của hắn, không cho nó có cơ hội phản bội mình. Giống như lúc đầu, yêu cầu nó xuống Phòng Chứa Bí Mật với hắn, không phải là muốn chia sẻ bí mật với nó, mà là muốn khống chế nó!
Tom dựa người lên vách tường lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn thằng nhóc đang thở hổn hển trước mặt, chờ đến khi bên ngoài trở lại yên tĩnh mới lên tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi..." Harry ngẩng đầu, lúc này Tom mới phát hiện, lúc nãy hắn dùng lực quá mạnh bịt miệng Harry làm hai bên má của nó đỏ ửng lên, mặt đầy mồ hôi, mái tóc vốn rối bù bị mồ hôi làm dính cả lên khuôn mặt tái nhợt có mấy vết bẩn... Làm sạch toàn bộ lối vào Phòng Chứa Bí Mật đúng là công việc quá nặng!
"Tôi... chỉ là bị thứ kia làm cho sợ hãi thôi." Harry hít một hơi thật sâu, lấy tay áo chùng lau qua loa mồ hôi trên mặt, "'Nỗi sợ hãi' mà truyền thuyết nói đúng là rắn sao? Tôi chưa từng thấy con rắn nào lớn như vậy..."
"Có lẽ vậy..." Đến khi một giọt mồ hôi chảy vào trong mắt, Tom mới ý thức được mình thật ra trông cũng thảm hại như Harry... Trong lúc Harry làm sạch lối vào Phòng Chứa Bí Mật, hắn cũng tốn không ít sức. Rút đũa phép, dùng thần chú vệ sinh đã học được chỉnh đốn lại bản thân, chẳng mấy chốc hắn đã đĩnh đạc đứng trước mặt Harry.
"Cậu đã biết hành lang này thông tới Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin?" Giọng điệu 'khôn hồn thì đứng có phủ nhận', "Bây giờ hẳn là Dumbledore đang chờ bên ngoài, chúng ta theo hành lang này trở về ký túc xá."
Harry lập tức đứng thẳng người, sờ soạng trên vách tường, một lát sau Tom phát hiện trước mặt xuất hiện một hành lang thấp bé ẩm ướt. Hắn bước tới hơi cúi người xuống thận trọng quan sát, cùng lúc nghe được một câu phàn nàn: "Rõ ràng là không biết, cần tôi dẫn đường... Thẳng thắn thừa nhận, nhờ người khác giúp đỡ sẽ chết hay sao? Ngạo mạn, kiêu căng..."
"Potter!" Tom khống chế không để mình quát lên, vừa khom người đi theo Harry vào hành lang bí mật mà bây giờ hắn mới biết, vừa cố ý hỏi: "Cậu đang nói gì thế?"
"Hả? Tôi không nói gì cả!" Harry đi phía trước đột nhiên dừng bước, Tom đang khom người nối bước theo sau Harry liền đụng vào đầu nó.
"Cậu..." Tom bị đau mũi theo bản năng ngóc thẳng người dậy, kết quả vì trần hành lang quá thấp mà đập mạnh đầu lên vách đá lồi lõm phía trên.
"A..." Hắn cắn răng hít vào một hơi, "Potter, trước khi dừng lại cậu không thể báo trước một tiếng sao?" Nếu không lo lắng Dumbledore có thể đang ở bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng động mà phát hiện ra bọn hắn, à không, phát hiện ra hắn, Tom nhất định sẽ không ngại tự biến thành ong bắp cày Hungary đốt cho Harry Potter đến tro cũng không còn.
"POTTER!" Tom cúi eo cao quý của mình xuống, nhìn Harry đang kề sát mặt mình vừa muốn cười vừa cảm thông nhìn mình, gằn từng tiếng: "Quay người, dẫn đường! Nếu như ngươi lại..."
Nói đến đây, Tom cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua đỉnh đầu và mũi của mình, sau đó thấy đôi mắt ngọc bích chỉ cách mình một lớp kính dần giãn to lộ vẻ hoảng hốt.
"Tom?"
"Có chuyện gì?" Tom cảm thấy cả mũi và đầu của mình đều phát đau.
"Anh..." Sắc mặt Harry càng lúc càng tái nhợt.
Tom choáng váng nghĩ, phải chăng nơi này quá thấp bé, hắn bị thiếu dưỡng khí rồi, "Ta bị làm sao?"
"Anh... Chỗ kia... chảy máu. Tom..." Harry vừa nói vừa đưa tay chỉ.
Tầm mắt Tom càng lúc càng trở nên mơ hồ, hắn loáng thoáng thấy mười ngón tay đang đưa tới mặt mình, nhưng muốn trốn cũng không được. Đến khi bàn tay kia chạm tới mặt hắn, hắn không chống đỡ nổi nữa, hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
"Bịch!" Trong hành lang bí mật yên tĩnh vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, vang vọng một lúc lâu...
*
Hình như hắn đã làm sai chuyện gì đó rất quan trọng... Tom mơ mơ màng màng cảm thấy hắn nhất định phải tỉnh lại, nhưng cảnh tượng trong giấc mơ như có điều gì đó lôi kéo hắn, làm hắn không sao mở mắt được.
Hắn đã làm sai điều gì?
Bị Dumbledore phát hiện? Hay là bị đám người Slytherin phát hiện mình là máu lai? Hay là...?
Đột nhiên một cái tên lóe lên trong đầu hắn – Harry Potter!
Cái tên tựa như một độc dược cực mạnh khiến Tom lập tức lấy lại được khả năng khống chế thân thể mình từ trong cảm giác hỗn loạn. Hắn mở bừng mắt ra, lập tức mình thấy một cây đũa phép đang chỉ thẳng mũi mình.
P/s: Tom siêu đáng yêu a~