Tom cầm ly cà phê Ireland, cảm giác thiếu đi hương vị nào đó so với cà phê của Harry, mà ngồi đối diện hắn chính là Nicole và cô gái tên Mary.
Kể từ lúc vào quán cà phê, ngoại trừ gọi đồ uống mình muốn, hắn không hề lên tiếng nói câu nào nữa, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Tom tin, nếu Nicole đã chủ động tới tìm hắn, vậy người lên tiếng trước nên là Nicole mới phải.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Nicole ngồi đối diện hắn khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: "Thật ra, Mary có thể xem là con gái của tôi."
Dù là Tom, nghe được lời này cũng khỏi giật giật lông mày, rất lâu sau mới đặt ly cà phê trên tay xuống, đôi mắt màu đỏ nhìn thẳng Nicole.
"Con nhỏ là con gái cô?" Không đúng, Tom lập tức sửa cách dùng từ của mình, "Con nhỏ 'có thể xem là' con gái của cô?"
Nicole gật đầu, sau khi nói ra bí mật lớn nhất của mình, trên mặt cô ả lại nở nụ cười sáng lạn, "Chuyện này, ngoại trừ tôi và Mary, không một ai biết. Lúc trước, sở dĩ Thomas đưa cả tôi và Mary theo cũng là bởi vì y biết Mary là thành quả nghiên cứu thành công nhất của căn cứ bí mật."
"Thành quả nghiên cứu thành công nhất của căn cứ bí mật?" Tom chẳng những không bất ngờ, mà hoài nghi híp mắt hỏi lại, "Ta không biết cô lại có được bản lĩnh vào được trung tâm căn cứ bí mật ngay cả khi Thomas vẫn chưa làm được điều đó đấy."
"Chỉ là may mắn mà thôi." Nicole cười lạnh, "Nếu như không phải nữ nghiên cứu viên trong căn cứ bí mật không nhiều, người đủ điều kiện lại quá ít, nói không chừng tôi cũng không có cơ hội đó."
Nói xong, vẻ mặt cô ả trở nên ảm đạm, quay đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của Mary, rồi khẽ thở dài một tiếng, vươn tay vuốt mái tóc màu vàng của cô bé, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà có đứa con này, tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Nhưng mà con nhỏ..." Tom hoài nghi quan sát Mary, "Cô bé này đã mười sáu, mười bảy tuổi rồi?"
"Tom..." Nicole chịu hết nổi mà cười nhạo, "Kiến thức Độc Dược của anh trả hết cho giáo sư rồi hả?"
Tom lập tức hiểu ra, là dược Tăng tuổi, thậm chí còn cao cấp hơn. Căn cứ bí mật kia còn những gì chưa tiết lộ đây?
"Vậy rốt cuộc nó bao nhiêu tuổi?"
"Bảy tuổi." Một giọng nói hơi khàn đột ngột vào lên. Tom sửng sốt một chút, sau mới nhận ra người vừa lên tiếng chính là Mary.
"Mi..."
"Tôi chỉ không nhìn thấy mà thôi, vẫn có thể nói." Giọng nói của Mary khàn khàn, khô ráp, nghe vào có cảm giác như rất lâu rồi không phát thành lời, "Nicole không muốn tôi lên tiếng trước mặt người khác."
Tom quay đầu nhìn Nicole, thấy Nicole nở nụ cười bất đắc dĩ: "Dù sao con bé cũng là trẻ nhỏ, nếu như bị người khác phát hiện có thể nói, e rằng sẽ tìm đủ mọi cách để moi móc thông tin liên quan đến trung tâm căn cứ bí mật. Mà đến khi con bé nói ra hết những gì nó biết thì cũng chính là thời điểm nó phải chết."
Quan trọng nhất là, đến lúc đó Nicole cô cũng không còn bất kỳ tác dụng gì với đám người Thomas nữa?
Tom cười nhạt, không cho rằng Nicole quan tâm đến 'con gái' như cô ả nói. Với những người này, tất cả đều chỉ là lợi ích. Nếu như không có Harry, e rằng chính hắn cũng trở nên vô tình như chúng.
Cúi đầu suy nghĩ một hồi, Tom mới ngẩng đầu nhìn Nicole: "Vậy người ở trong trung tâm căn cứ chỉ có hai người sống sót?"
Nicole gật đầu, "Nếu như không phải lúc ấy Mary không thoải mái, tôi ở trong phòng chăm sóc nó, chỉ sợ đã không còn một ai sống sót rồi."
Nói cách khác, khi ấy nơi bị phát nổ chính là trung tâm căn cứ. Mà lúc đó, những kẻ điên kia rốt cuộc đang tiến hành thí nghiệm gì mà đến mức làm nổ tung cả căn cứ?
Tom cúi đầu trầm tư, uống nốt cà phê trong ly rồi nhìn Nicole, hỏi: "Vậy, cô muốn gì?"
"Tôi muốn sống sót, cùng con gái mình sống sót." Nicole nghiêm túc nói, trên mặt ngoại trừ vẻ nghiêm túc thì không còn bất cứ biểu hiện gì khác, "Tom, tôi muốn anh nửa công khai trở thành giáo sư của Mary."
"Con không muốn..." Ngoại trừ lần lên tiếng trước đó, Mary không hề nói gì nữa, lúc này đột nhiên mở miệng phản đối.
Nhưng Nicole không để cô bé nói hết lời, "Câm miệng, chỗ này không đến lượt con lên tiếng." Nicole trừng Mary, "Ta đã nói rồi, chúng ta đều phải sống sót!"
Đôi môi tái nhợt của Mary nhẹ mấp máy mấy cái, nhưng cuối cùng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Tom yên lặng nhìn Nicole, phát hiện trong lúc nhìn Mary, trên mặt cô ả hiện lên nét thương tiếc, trong đầu nảy sinh suy đoán, nhưng bên ngoài không hề thể hiện ra.
"Còn gì nữa không?"
"Tôi và Mary quyết định ở lại nước Anh, tôi muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử." Hai mắt Nicole nhìn thẳng Tom, "Mà anh cũng phải để tất cả Tử Thần Thực Tử trở thành giáo sư của Mary."
Tom nhếch môi ngẫm nghĩ, sau đó đứng dậy.
"Tom?" Nicole thấy thế hoảng hốt, lập tức đứng lên theo.
"Ta cần suy nghĩ. Yên tâm, ba ngày sau ta sẽ cho cô đáp án." Tom cười rộ lên, lúc kéo ghế rời đi còn thuận tay nhẹ vuốt tóc Mary một cái, nhỏ giọng nói: "Ta rất thích sự nhạy bén của mi."
Sau khi Tom rời quán cà phê, Nicole bàng hoàng rất lâu mới quay đầu nhìn Mary.
Cô ả thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về thôi. Có thể tránh tai mắt của đám người Thomas ra ngoài một lát đã là hết sức của mấy người kia rồi."
"Tom Riddle kia..." Mary mở miệng, đi theo Nicole, tiếng trầm đến gần như không nghe được, "...không đơn giản!"
"Nếu như hắn đơn giản, Thomas cũng không chọn hắn giữa bao nhiêu người như vậy. Phải biết rằng, trước kia bọn họ đối đầu với nhau, nhưng từ đầu đến cuối Thomas luôn cho rằng người có thể cứu chúng ta ra khỏi sự khống chế, thậm chí là giết hại của nước Đức chỉ có Tom Riddle mà thôi. Chuyện này không liên quan với thân phận hiện tại của Tom Riddle."
"Hi vọng quyết định của ta không phải là sai lầm." Mary thở dài, lúc đi ra ngoài quán cà phê lập tức đưa tay kéo góc áo của Nicole, trở lại thành một cô gái nhút nhát. "Mặc dù cô là mẹ ta, nhưng nếu phá hỏng kế hoạch của ta... Hừ! Nhớ lấy, lần sau chớ nhắc lại chuyện muốn Tom làm giáo sư của ta."
"Tôi biết rồi." Bờ vai Nicole, nơi Mary đặt tay lên khẽ run nhẹ, sau đó mới nở nụ cười che đi vẻ mặt mất tự nhiên trước đó.
*
Tom ra khỏi quán cà phê thì đi dọc con đường đi vào trong Hẻm Xéo, chỉ chốc sau đã tới cửa hàng có tên Tiệm đồ cổ Lee. Nhìn quan viên Bộ Pháp Thuật hay quý tộc thuần khiết thỉnh thoảng đi ngang qua, nụ cười trên mặt Tom càng thêm ôn hòa.
Có đôi khi hắn cũng gật đầu với những người chủ động chào hỏi mình, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm bóng dáng Harry bên trong cửa hàng kia.
Sau một lát, men theo một giá gỗ bày những đồ sứ, hắn tìm được Harry, lại đúng lúc nghe thấy tiếng James Lee giới thiệu một bình hoa trong số đó.
"Bình hoa này do một pháp sư nổi tiếng từ hơn ba trăm năm mươi năm trước chế tạo cho vợ của mình, bởi vì vợ ông ấy cảm thán rằng hoa hồng tuy đẹp nhưng nhanh tàn, cho nên ông mới chế tạo bình hoa có tên 'Đua nở' này. James Lee mỉm cười nhìn Harry, nhưng mà Harry trông có vẻ đang nghiêm túc nghiên cứu bình hoa, ánh mắt lại không được tập trung mà lơ đãng nhìn quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
"Bình hoa này có giá trị thưởng thức hơn là giá trị sử dụng. Dù sao muốn một đóa hoa không tàn, pháp sư có vô số cách, không nhất định cứ phải cắm vào bình hoa này..."
"Nhưng ý nghĩa của nó lại rất khiến người khác cảm động."
Harry cười, đưa tay nhẹ chạm lên hoa văn, rồi quay đầu nhìn James Lee, "Hôm nay cậu là chủ xị lại chỉ tiếp đón mỗi mình mình sao?"
"Không sao, mình nghĩ bọn họ đều biết thân phận của cậu, sẽ không để bụng đâu. Hơn nữa chỉ cần mình lấy được lòng bạn đời của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, còn sợ anh ta không giành cho mình một vài chính sách ưu đãi sao?" James Lee không chút để ý nở nụ cười.
Harry ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười nói: "Nhưng mình không thể can thiệp vào những quyết định mang tính công việc của Tom, chuyện này cậu đi sai hướng rồi."
"Ta lại cảm thấy nên đánh thuế tiệm đồ cổ này của cậu cao một chút đấy." Đi tới đúng lúc nghe được đoạn đối thoại này, Tom giả cười, một tay vòng qua ôm lấy Harry, đưa mắt nhìn quanh đánh giá: "Ta thấy người vào cửa tiệm này của cậu đều là người có tiền, chắc là kiếm được không ít nhỉ?"
"Bộ trưởng Riddle, sao lại làm khó tôi vậy chứ? Tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, buôn bán nhỏ thôi." James Lee cười khổ, lùi về sau một bước, "Nếu ngài Riddle đã tới, vậy mời ngài và Harry xem vật báu của tiệm."
"Vật báu của tiệm?" Tom tỏ ra bất ngờ, sau đó mới cùng Harry theo James Lee vào phòng khách VIP. Lúc đi vào, có hai nữ phù thủy xinh đẹp mời bọn họ ngồi, bưng đồ uống lên, rồi khẽ khàng đi ra ngoài.
Tom nhân cơ hội kể lại cuộc nói chuyện với Nicole cho Harry nghe, mấy phút sau thấy James Lee bưng một cái hộp gỗ nhỏ đi ra.
Tom cúi đầu nhìn chiếc hộp mà James thận trọng đặt lên bàn, mở nắp rồi đẩy tới trước mặt hai người.
"Đây là..." Harry sửng sốt, dường như còn bất giác vươn tay muốn cầm lấy vật trong hộp.
Giọng điệu của anh thu hút sự chú ý của Tom, lúc này hắn mới nhìn lại, đến khi thấy rõ vật trong hộp là gì cũng không nhịn được mà hít vào một hơi.
"James Lee, cậu lấy được thứ này từ đâu?" Nhìn trân trân thứ đồ trong hộp đến chừng năm phút đồng hồ, Tom mới bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt hiện vẻ hung tợn, đầy sự tấn công mà thình lình nhìn khuôn mặt đang tươi cười của James Lee.