"Lucius Malfoy?" Harry nhìn đứa trẻ mới đầy tháng nằm trong ngực Tom, khóe môi co giật mấy cái. Mà Tom đang tập trung nhìn đứa nhỏ mình đang bế mà không hề nhận thấy sự khác thường của nó, đến khi vẻ mặt của Harry đã trở lại bình thường hắn mới quay đầu nhìn nó, "Harry, em có muốn bế không?"
Hắn nhớ Harry từ trước đến nay luôn rất thích trẻ nhỏ, đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới việc bọn hắn không thể có đời sau. Nghĩ tới đây ánh mắt Tom hơi tối lại, chợt thấy tay nhẹ bẫng, thì ra Harry đã bế lấy đứa nhỏ, ôm vào trong lòng.
"Lucius Malfoy, đây chính là Lucius Malfoy..." Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, một tay ôm Lucius vào trong ngực, tay còn lại nhẹ kéo mái tóc bạch kim dán sát da đầu. Nhìn Harry đã sắp hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn có hành động trẻ con như vậy, không riêng gì Tom có chút bất ngờ, ngay cả vợ chồng Abraxas đứng bên cạnh cũng mở to mắt nhìn.
Mà Harry như là không nhận thấy dáng vẻ giật mình của họ, kéo tóc Lucius xong lại nhẹ véo mũi, đầu ngón tay ấn ấn lên khuôn mặt mềm mại, trông như một đứa trẻ tám tuổi vừa tìm được một món đồ chơi mới lạ vậy.
Lucius vốn ngoan ngoãn để mọi người bế, sau khi bị Harry 'đùa nghịch' liền không chịu được nữa mà khóc rống lên.
"Khóc rồi..." Harry bất đắc dĩ trả Lucius cho mẹ, lui lại đứng bên cạnh Tom, "Sao nó lại khóc?"
Giọng nói hoang mang của Harry khiến Tom nhịn không được mà bật cười lớn. Hắn cũng học Harry, đưa tay kéo tóc Harry, nhéo mũi nó, rồi thân mật vuốt ve khuôn mặt nó.
Động tác giống nhau nhưng đối tượng khác nhau, quan hệ khác nhau, cảm giác mang lại cũng hoàn toàn khác nhau. Mặc dù đã kết hôn rồi mấy năm, tình cảm giữa hai người thắm thiết thế nào mọi người đều biết, nhưng Harry vẫn không khỏi đỏ mặt, ngón tay véo hông Tom, nghiến răng thấp giọng hỏi: "Anh làm gì thế?"
"Học em đó." Tom vô tội nháy mắt, "Vừa rồi không phải em cũng làm thế sao? Em lớn như vậy mà còn thấy ngại, đứa nhỏ như Lucius sẽ càng khó chịu..."
"Nhưng mà, Lucius Malfoy ngại..." Harry ngồi trên ghế dựa hơi nhúc nhích thân thể, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao có thể khóc?"
"Lucius Malfoy sao không được khóc?" Tom bất ngờ hỏi lại, sau đó cười rộ lên, cúi đầu sát bên tai Harry, mờ ám nói: "Ta hiểu rồi, là bị bắt nạt?"
Mặt Harry lại đỏ lên, nhưng lần này là tức giận: "Người nhà Malfoy... Hừ!"
"Đáng yêu như em vậy." Tom phát ra tiếng cười trầm từ cổ họng, sau đó kéo Harry đứng dậy, "Đi thôi, ra bữa tiệc bên ngoài xem."
Harry đứng dậy, lúc đi qua chỗ Lucius đang yên tĩnh nằm trong ngực phu nhân Malfoy, không chịu nổi mà lại đưa tay nhẹ véo phần chân thò ra ngoài, khiến cho Lucius lại khóc vang lên, rồi mới cười rời đi.
"Em thật là..." Tom bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn Harry tới giới thiệu với không ít nhân viên Bộ Pháp Thuật có khuynh hướng bảo vệ Muggle, lợi dụng sự đông đúc náo nhiệt trong bữa tiệc của gia tộc Malfoy, đến nửa đêm, khi bữa tiệc kết thúc, Tom phát hiện bữa tiệc này ít nhất còn hơn cả nửa năm cố gắng của hắn – làm quen với những gia tộc lớn đứng đằng sau Bộ Pháp Thuật, còn cả những người mặc dù đã không còn làm việc trong Bộ Pháp Thuật nữa nhưng vẫn còn ảnh hưởng...
Tom cẩn thận nhớ lại những lời ám hiệu của Abraxas về mối quan hệ của những người kia, vừa ôm Harry chậm rãi trở về thung lũng Godric.
Lúc hai người đi đến một con đường tối tăm, Tom đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, mà Harry cũng gần như đồng thời rút đũa phép ra.
"Stupefy!"
"Protego!"
Hai người một tấn công, một phòng thủ, chỉ thấy một tia sáng chói mắt hiện lên, đến khi tia sáng suy yếu, Tom mới nhìn thấy một gương mặt gầy gò, tái nhợt như ma.
"Kẻ nào?"
Lúc làm việc ở Sở Thần Sáng, Tom bởi vì tiếp nhận một vài vụ án khó giải quyết cho nên đây cũng không phải lần đầu hắn bị người khác mai phục đánh lén, nhưng lại là lần đầu có Harry bên cạnh. Cho nên hắn không dùng thần chú có tính sát thương lớn gây ra cho kẻ đánh lén hắn thương tổn không thể phục hồi như thường ngày.
"Tom Riddle, còn nhớ tôi không?" Một giọng nữ lạnh như băng vang lên trong bóng đêm.
Tom híp mắt, dần thích nghi với bóng tối, nhìn khuôn mặt có chút quen mắt, bất giác gọi tên đối phương, "Lilia Huggers?"
Vậy người vừa tấn công bọn hắn chính là...
Tom cười lạnh, đũa phép nhắm chuẩn thân hình gầy gò kia, "Huggers, ta suýt nữa đã quên mất ông. Tính toán một chút, ông đã được Azkaban thả ra rồi hả?"
"Mày suýt nữa quên tao..." Giọng nói khàn khàn của Huggers đầy hận thù, "Nhưng mà, Tom Riddle, bốn năm ba tháng ở trong Azkaban, tao chưa từng một ngày quên mày! Nếu như không nhớ mày, ngày ngày đều niệm tên mày đến hàng trăm lần, khao khát trả thù mày sau khi rời khỏi đó, chỉ sợ tao đã bị lũ Giám ngục làm cho phát điên rồi."
"Vậy ta có nên cảm ơn ông?" Tom cười nhạt, bàn tay không cầm đũa phép lén ra hiệu cho Harry di chuyển ra sau lưng hắn.
Nhưng Harry lại tiến lên trước một bước, nhìn Huggers, "Ông Huggers, bất luận Tom đã gây ra chuyện gì cho ông, ông có dám khẳng định những tội danh đó hoàn toàn là Tom gán cho ông không? Lợi dụng chức quyền làm việc riêng, tàn sát Gia tinh, âm thầm sử dụng Pháp Thuật Hắc Ám trả thù kẻ thù chính trị của mình, thậm chí hãm hại những pháp sư có chính kiến bất đồng với ông, lén ký kết hiệp định cho phép trao đổi những vật phẩm hiếm, thậm chí là những vật phẩm bị Bộ Pháp Thuật cấm, vân vân. Ông dám nói bị giam vào Azkaban không phải là báo ứng của ông?"
"Đáng chết!" Huggers tức giận đến toàn thân phát run, "Làm thế không chỉ có một mình tao, tại sao lại không chịu tha cho tao?" Đũa phép trong tay ông run rẩy chỉ loạn giữa Tom và Harry.
Tom thấy đầu đũa phép tụ thành thứ ánh sáng nguy hiểm, theo bản năng bước tới kéo Harry, không ngờ hành động này lại kích động Huggers.
"Avada Kedavra! Đi chết đi! Ha ha ha ha..." Huggers điên cuồng cười, nhưng đón ông ta là một ánh sáng đỏ, cùng một bùa chết chóc chuyên dụng của đội ngũ Thần Sáng.
"Ba!" Lilia vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lập tức vọt tới, ngã nhào xuống mặt đất bên cạnh Huggers, dùng sức nâng thân hình gầy gò lúc này đã là một thi thể, khóc lớn: "Ba, ba..."
Harry nhìn cô gái đang nằm sấp trên thi thể ba mình khóc rống lên, trầm mặc một lúc, rồi quay đầu nhìn Tom, "Tại sao anh lại...?"
"Lão dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, mà theo quy định của Sở Thần Sáng và Luật Pháp thuật sẽ bị tử hình hoặc là giam trong Azkaban cả đời, mà chúng ta chỉ là tự vệ chính đáng."
Nói cách khác, dù có giết lão cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
"Nhưng mà..." Harry chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, "Chúng ta có thể bắt ông ta rồi chờ người của Sở Thần Sáng tới. Anh trực tiếp giết ông ta như vậy khiến em cảm thấy..."
Nghe câu nói sau cùng của Harry, Tom liền tức giận, không chút khách khí ngắt lời: "Người lão muốn giết là em đó, Harry!" Chẳng lẽ hắn không biết chờ người của Sở Thần Sáng đến bắt Huggers đi sẽ tốt cho hắn hơn sao? Nhưng khi nhìn thấy tia sáng xanh xẹt qua lỗ tai Harry, Tom liền quên hết lợi ích gì đó, chỉ muốn giết chết kẻ cả gan dám làm tổn thương người hắn yêu.
Mà bây giờ, Harry lại chỉ trích hắn làm không đúng, còn vì một kẻ đáng chết mà đứng ở phía đối lập với hắn!
Sau khi kết hôn, hai người không hay tranh cãi, thỉnh thoảng đấu khẩu cũng chỉ bởi việc vặt trong nhà. Đôi khi vì chuyện hắn gặp phải ở Bộ Pháp Thuật hay vì hắn thân mật với một vài cô gái mà bị người khác chế giễu, nhưng Harry luôn kiên định tin tưởng hắn khiến tất cả đám người đó phải ngậm miệng, thậm chí không ít người còn hâm mộ tình cảm giữa họ.
Nhưng bây giờ chỉ vì một tên điên muốn giết bọn hắn mà hắn bị lên án là giết người không đúng, chẳng lẽ Harry không hiểu vì giết Huggers mà hắn đã bỏ qua bao nhiêu lợi ích có thể thu được sao?
"Tom, em chỉ..." Harry khó xử mở miệng, nói thực, trải qua quãng thời gian bình yên, tuy nhìn Tom không ngừng đấu đá với đám người trong Bộ Pháp Thuật, đôi khi âm thầm lợi dụng đám người Slytherin, rồi chặn đường người khác, khiến họ gặp họa, nhưng trong lòng Harry rất vui vẻ.
Hôm nay nhìn thấy Tom ra tay giết người, mặc dù là dùng bùa chú được Bộ Pháp Thuật cho phép, nhưng nỗi bất an chìm sâu trong lòng nó đã lâu lại trồi lên.
Mà Tom sao lại không hiểu suy nghĩ của Harry? Hắn cười lạnh, "Ta biết em sợ ta biến thành một kẻ điên cuồng đuổi giết! Nói cho cùng, Harry, em có tin tưởng ta không? Mấy năm nay ta ở Bộ Pháp Thuật đi một vòng lớn như vậy, em nghĩ ta là vì ai?"
"Em..." Harry cúi đầu, "Nhưng mà, Tom, em thật sự không muốn nhìn thấy anh giết người."
"Không muốn ta giết người, vậy thì muốn ta bị người khác giết sao?" Giọng của Tom mỗi lúc một lạnh, nghe thấy trong đầu có một tiếng nói không ngừng hỏi hắn, Harry thực sự yêu hắn sao? Nó thực sự yêu hắn sao? Người nó yêu là Alphard, là người cùng ký túc xá với nó bảy năm, là Alphard đến giờ nó vẫn giữ liên lạc!
Bên này hai người bởi vì cái chết của Huggers mà cãi cọ, thậm chí người nào đó vì nghi ngờ mấy năm trước mà đang mất dần niềm tin, mà bên kia, tiếng khóc của Lilia dần nhỏ lại, thậm chí khi cô ả giương đũa phép lên mà bọn hắn vẫn không phát giác.
"Tom Riddle, anh được lắm. Lúc đầu tôi quá ngu ngốc mới cho rằng anh là người tốt, bất chấp sự ngăn cản của người nhà mà tiếp cận anh!" Trên mặt Lilia vẫn còn lấm lem nước mắt, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng, giọng điệu hận thù khiến Tom và Harry đồng thời rùng mình, chẳng quan tâm mâu thuẫn của mình nữa, đồng thời nhìn cô ả.
"Ta chưa bao giờ từng nói thích cô cả, tiểu thư Huggers." Tom lạnh lùng mở miệng, "Là cô muốn bám lấy ta."
"Đúng vậy, là tự tôi bám lấy anh. Nhưng mà, Tom Riddle, ba tôi làm sai, vừa rồi ông ấy còn dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ với hai người, bị các người giết cũng đáng. Nhưng mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi đã làm gì sai? Ngay cả tôi lúc biết anh kết hôn với Harry Potter cũng không hề gây khó dễ gì cho anh hay làm chuyện gì để trả thù, vậy tại sao anh còn muốn đuổi cùng giết tận?"
"Đuổi cùng giết tận?" Harry khẽ chau mày, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn cô gái có chút điên cuồng trước mặt, nhỏ giọng an ủi: "Chúng ta vẫn nên chờ người của Sở Thần Sáng và người của Sở Thi hành Luật Pháp thuật phán quyết chuyện này thì hơn."
"Trong Bộ Pháp Thuật đều là người của các người, đợi bọn họ đến phán quyết sao?" Lilia cười lạnh, "Lúc trước nếu như không phải tôi thông minh cộng thêm may mắn, e rằng tôi đã chết trong tay Thần Sáng nào đó rồi! Tom Riddle, nhà tôi luân lạc tới ngày hôm nay đều nhờ anh ban tặng. Hôm nay tôi sẽ trả lại hết cho anh!"
"Crucio!"
"Tom!" Harry nhìn lời nguyền phóng thẳng tới chỗ Tom, biết giờ dùng bùa Chắn cũng đã muộn rồi, theo bản năng vươn tay đẩy Tom ra, lại không ngờ bùa chú trúng người mình.
"A a a a..."
"Harry!" Đôi mắt đỏ tươi của Tom hiện lên sự nguy hiểm, mặc Harry ngã xuống mà vung tay phóng một lời nguyền tấn công Lilia.
Lilia bị tấn công không cách nào duy trì được Lời Nguyền Tra Tấn nữa, cô ả vốn không có phòng bị lại đấu với Tom đang tràn đầy lửa giận, chỉ chốc lát sau đã bị một bùa chú của Tom chế ngự.
"Lời Nguyền Tra Tấn." Tom cười nhạt, "Không biết tiểu thư Huggers đây đã nếm thử cảm nhận của Lời Nguyền Tra Tấn chưa?" Hắn nói xong, giơ cao đũa phép chỉ thẳng khuôn mặt tái nhợt của Lilia, nụ cười tàn nhẫn, "Cruci..."
"Tom!"
Thần chú bị cắt ngang, Tom quay đầu nhìn Harry mặt mũi trắng bệch, khuôn mặt đầy mồ hôi và bùn đất, "Em còn muốn tha cho ả?"
"Anh muốn làm gì cô ấy?" Harry loạng choạng đi đến bên cạnh Tom, "Tom, không phải anh muốn tra tấn cô ấy đến chết đấy chứ?"
"Chẳng lẽ ả không xứng bị thế sao? Ả đàn bà đáng chết này lại dám dùng Lời Nguyền Tra Tấn với em! Harry, em yên tâm, ta cam đoan không một kẻ nào biết chuyện này."
"Nhưng anh biết." Harry kiên quyết kéo tay Tom lại, "Và em cũng biết."
"Harry, ả đàn bà này..." Tom càng lúc càng tức giận, hắn như trở lại đêm trước khi về nước Anh, trong căn phòng đó, một người đàn ông mơ hồ nói với hắn.
Mà Harry đã chắn trước người Lilia lúc này không thể động đậy, "Tom, đối với gia đình Huggers, vốn anh cũng có lỗi, anh lợi dụng tình cảm của cô ấy, thậm chí còn đuổi cùng giết tận cả nhà họ... Em không thể để anh giết cô ấy được. Cô ấy đã dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, nhưng chuyện này sẽ có Bộ Pháp Thuật phán quyết, anh không thể tiếp tục giết người. Em không muốn lại thấy anh..."
Những lời nói sau đó của Harry Tom vốn không hề nghe được, trong đầu chỉ văng vẳng một câu duy nhất:
"Tom, nhớ lấy, chỉ cần là kẻ phản đối mi, mi đều phải giết chết."
Kẻ phản đối hắn đều phải chết... Kẻ phản đối hắn... Nhưng đó là Harry mà...
Tom, nhớ lấy, chỉ cần là kẻ phản đối mi, mi đều phải giết chết... Phải giết chết...
"Em phản đối cách làm của ta?" Hai mắt đỏ tươi của Tom chằm chằm nhìn Harry, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Harry hoảng hốt, nhưng vẫn cắn răng gật đầu, "Tom, anh không..."
Giết chết kẻ phản đối ngươi, giết chết kẻ phản đối ngươi ở trước mặt này...
Tom chậm rãi giơ đũa phép lên, thân hình trước mắt đã trở nên mơ hồ, hắn chỉ nhớ được người trước mặt chính là người phản đối hắn...
"Avada Kedavra!"
Ánh sáng xanh lè chói mắt hiện lên, đầu óc Tom lập tức tỉnh táo lại, hắn thấy Harry bị bùa chú của chính hắn đánh trúng, vẻ mặt sững sờ.
Hắn sao có thể giết Harry!
"Harry..." Tom nghẹn ngào hét lên, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì Harry sau khi bị trúng tia sáng xanh lè kia, thân hình lại từng chút một mờ dần mờ dần, cuối cùng biến mất.
Mà câu nói cuối cùng của Harry, mặc dù không nghe thấy được, nhưng Tom lại nhìn rõ khẩu hình miệng của nó – Harry nói: "Anh thật sự muốn giết em sao?"
"Ta sao lại muốn giết em..." Tom đau đớn ôm lấy đầu, không sao hiểu được tại sao lúc đó tâm tình hắn lại bị kích động đến không thể kiềm chế được như vậy, thậm chí trong lúc phóng ra lời nguyền, hắn không hề ý thức được người trước mặt là Harry...
Mang tâm trạng hốt hoảng theo người của Sở Thần Sáng về đến Bộ Pháp Thuật, Tom mới chợt ý thức được hành động của hắn giống như bị người khác khống chế! Giống như bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán, nhưng Lời Nguyền Độc Đoán tuyệt đối không như vậy!
Tom đột nhiên đứng bật lên khiến tất cả người trong phòng đều cảnh giác. Lúc này hắn mới nhận ra mình đang ở trong Sở Thần Sáng, xung quanh không chỉ có những Thần Sáng quen mặt mà còn có cả Abraxas và Bones do hắn cất nhắc vừa vội vã chạy từ phòng Giám đốc Sở Thi hành Luật Pháp thuật tới.
"Ngài Riddle!" Abraxas và Bones cùng xông tới, nhưng người lên tiếng trước lại là Bones, "Xin ngài giao nộp đũa phép ra trước, được không?"
"Đũa phép?" Tom theo bản năng nhíu mày, cảnh giác nắm chặt đũa phép trong tay nhìn Bones.
Lúc này Abraxas mới lên tiếng, "Tom, chuyện này rất nghiêm trọng. Lilia nói cậu giết ba của cô ả, và cả..." Nói đến đây, Abraxas hơi dừng lại, "Và cả Harry..."
Nét mặt Tom nháy mắt trở nên dữ tợn, nhưng Bones như không thấy, vẫn tiếp tục dùng giọng điệu cứng ngắc tiếp lời Abraxas: "Cho nên chúng tôi muốn kiểm tra đũa phép của ngài, xem có đúng là ngài đã sử dụng bùa chú kia không."
"Huggers là ta giết!" Tom không buông đũa phép, nở nụ cười lạnh, "Lão dùng Lời Nguyền Chết Chóc muốn lấy mạng ta và Harry, ta nghĩ thân là nhân viên Bộ Pháp Thuật, ta có trách nhiệm bắt giữ Pháp sư Hắc ám, thậm chí khi gặp nguy hiểm đến tính mạng còn có thể tự bảo vệ mình và phản kích."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó một người phụ trách thu thập chứng cứ đứng lên: "Kiểm tra đũa phép của Huggers quả thật phát hiện y đã sử dụng Lời Nguyền Chết Chóc."
Tom lặng lẽ quay đầu nhìn người vừa đứng lên nói, phát hiện y là một thành viên trong mạng lưới của hắn, nhẹ gật đầu, "Về chuyện giết Harry, các người đang nói đùa sao? Cậu ấy là bạn đời của tôi!"
Những lời này hắn nói một cách vô cùng bình tĩnh, không nghe ra chút dao động nào, thậm chí không có chút tình cảm. Nhưng mọi người xung quanh nghe vào tai đều bất giác run nhẹ.
Không khí trầm lặng không một tiếng giận dữ quát tháo lại giống như ở trong địa ngục, tản ra một hơi thở bi thương đến tan nát cõi lòng.
"Ngài Riddle, chúng tôi đương nhiên không cho rằng ngài giết cậu Potter, nhưng đây là quá trình Sở Thần Sáng và Sở Thi hành Luật Pháp thuật cần phải làm. Cho nên, mong ngài phối hợp kiểm tra." Cuối cùng vẫn là Bones mở miệng, cô nàng nói xong liền đưa tay ra trước mặt Tom, "Ngài Riddle, tại hiện trường không phát hiện thi thể của cậu Potter, có lẽ cậu ấy chưa... Sở Thần Sáng đã huy động phần lớn Thần Sáng tìm kiếm cậu Potter, ngài đừng quá... đau lòng..."
Tom lẳng lặng nhìn vẻ mặt chân thành của Bones, chần chừ một chút, lý trí dưới sự khống chế mà chậm rãi đặt đũa phép trong tay lên lòng bàn tay của cô nàng, "Kiểm tra đi!"
Hắn đúng là đã dùng Lời Nguyền Chết Chóc, nhưng hiện trường chỉ có duy nhất một thi thể lại không chết do Lời Nguyền Chết Chóc. Về phần những bùa chú mà cây đũa phép đã sử dụng, Tom có rất nhiều cách để giải quyết.
Tom giao đũa phép cho Bones khiến Abraxas hoảng hốt, nhưng y chỉ kỳ quái nhìn Tom và Bones, sau đó kéo Tom đi, dùng phòng làm việc của y là nơi lấy khẩu cung Tom. Mà những người còn lại cũng nhanh chóng tản đi điều tra.
Tom không chút lúng túng kể lại quá trình theo cách có lợi cho hắn, thay đổi một số tình tiết, đẩy phần lớn trách nhiệm sang cho ba con Huggers. Trên thực tế, trong đầu hắn chỉ suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Bones.
Có lẽ Harry chưa chết.
Không! Harry nhất định vẫn chưa chết, em ấy biến mất giữa tia sáng xanh. E rằng có thể em ấy đã dịch chuyển đến một không gian khác, có thể là không gian trước đó của em ấy, cũng có thể là tương lai...
Nếu như là đến tương lai... Tom siết chặt nắm tay, để mặc móng tay đâm vào lòng bàn tay mình, hắn cũng không chút phản ứng.
Harry, một ngày nào đó, ta sẽ tìm được em! Một ngày nào đó, ta sẽ đợi được em!
Cho dù em xuất hiện ở không gian mấy trăm năm nữa, ta cũng sẽ đợi được. Bởi vì, ta còn có Trường Sinh Linh Giá!
*
Chính Harry cũng không biết ở thời khắc nguy hiểm, cơ thể đã tự phản ứng mà đưa nó tới nơi nào, nó chỉ nhận biết được áo chùng phù thủy trên người nó hơi nóng, mà ánh mặt trời trên đỉnh đầu khiến nó choáng váng có vẻ chói sáng quá mức.
Về đau đớn trên người lúc rơi xuống thảm cỏ không bằng đau đớn trong lòng, nên nó bỏ qua.
Tại sao nó lại dịch chuyển sang nơi khác, chết trong tay Tom không phải tốt hơn sao?
Tuyệt vọng nhắm mắt, Harry hồi tưởng đến giây phút Tom phóng ra lời nguyền. Kể từ khi xác định tình cảm giữa hai người, nó chưa từng nghĩ Tom sẽ giết mình.
Tom Riddle, hay là Voldemort?
"Dumbledore, thầy sai rồi... Có lẽ, hắn chưa từng biết yêu thương..." Harry thấp giọng thì thào với chính mình, lời còn chưa dứt chợt cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng chạm lên mặt mình.
"Ai thế?" Nó lập tức mở mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen nhánh.
P/s: Mọi người đoán xem Harry gặp ai nào?
P/s: Mình Quyết Định Là Nếu Chương này 100 vote Thì Mình sẽ Viết Tiếp 20 chương nữa, tại mình thấy mình đăng hơn 100 chương rồi mà ít lượt vote quá, có thể 50 vote mình sẽ ra nếu mình rảnh (OvO).