[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 101: Một bức thư



Tom trên khán đài cao, ngẩng đầu nhìn ba Quán quân đang cưỡi chổi bay giữa không trung, tầm mắt chưa từng rời Harry.

Đúng như bọn hắn suy đoán trước đó, bài thi thứ ba không chỉ đơn giản là một cuộc rượt đuổi tóm lấy trái Snitch vàng. Bởi vì phía trên dày đặc Snitch vàng đang bay, mà trong đám Snitch vàng đang bay hỗn loạn đó, chỉ có hai trái giúp Quán quân đi tiếp. Những trái Snitch giả còn lại đều tìm cách tấn công các Quán quân. Nhưng khi nhìn Harry chuyển động khéo léo tránh sự tấn công của những trái Snitch, Tom đột nhiên cảm thấy Harry như thuộc về bầu trời.

Sau khi bài thi đấu bắt đầu được năm phút, Harry vượt qua Quán quân trường Durmstrang, là người đầu tiên bắt được Snitch vàng, sau đó thân hình nó liền biến mất trước tầm mắt của tất cả mọi người trên khán đài.

Chưa tới một phút sau đó, Quán quân Beauxbatons bắt được trái Snitch còn lại, biến mất theo. Quán quân Durmstrang xem như đã thất bại, Tom nhìn đối phương thất vọng nhảy xuống khỏi cán chổi, đi tới chỗ trường Durmstrang, cười khẩy. Nghe nói học trò trường Durmstrang đều am hiểu về Pháp Thuật Hắc Ám, hơn nữa anh chàng này thể hiện không tệ trong hai bài thi trước, đáng tiếc vận may hơi kém.

Tom đang hồi tưởng lại quá trình mình dự thi bài thi cuối cùng đến trở thành Quán quân Tam Pháp Thuật ngày trước, rồi suy đoán Harry sẽ gặp phải những chướng ngại gì, Kent đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn: "Tom, hiệu trưởng tìm cậu."

"Hiệu trưởng?" Tom ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện thì ra hiệu trưởng Beauxbatons vừa ngồi trên ghế trọng tài đã là phó hiệu trưởng. Hắn chưa vội đứng dậy ngay, mà kéo Kent ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết hiệu trưởng tìm tôi có việc gì không?"

"Hình như người nhận lời mời làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kế nhiệm tới rồi, hiệu trưởng cảm thấy một năm này cậu dạy rất tốt, học trò năm thứ năm đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi, nên ông ấy muốn gọi cậu tới đánh giá người mới chăng?" Kent nói không chắc chắn.

Tom quay đầu nhìn trên đấu trường đã không còn bóng dáng Quán quân nào, chỉ còn những trái Snitch vàng giả đang bay vù vù trong không trung, rồi mới đứng dậy, "Vậy tôi đi gặp hiệu trưởng, nhân tiện giao những tài liệu đã chỉnh sửa cho giáo sư mới."

"Chuyện đó..." Tom vừa đứng lên, Kent chợt do dự hỏi, "Tom, cậu muốn về nước Anh thật sao?"

Tom ngạc nhiên, mặc dù lúc đầu hắn chỉ nói việc này với hiệu trưởng mà không hề đề cập với những giáo sư khác, nhưng qua mấy tháng, các giáo sư trong trường đều đã biết cả rồi, hắn chỉ cảm thấy đột nhiên Kent hỏi như vậy có chút kỳ lạ.

"Đúng thế." Tom thuận miệng đáp, "Tôi đi lâu như vậy rồi, cũng nên trở về thôi."

"Nói thật..." Kent như không nhận ra giọng điệu hờ hững của Tom, tiếp tục nói, "Đó là nhà của cậu, có người thân của cậu, cậu muốn trở về là chuyện đương nhiên. Không giống tôi, tôi là máu lai, từ nhỏ đã không được gia tộc pháp sư của má thích, người nhà phía người cha Muggle lại luôn coi tôi như quái vật mà tránh xa, giờ không biết đã tránh đi đâu rồi..."

Tom khựng lại, kinh ngạc nhìn Kent nhíu mày: "Anh..."

"A, tôi chỉ buột miệng thôi..." Kent vội vàng giải thích, sau đó vẻ mặt thay đổi, "Nghe nói cậu là người thừa kế Slytherin, sợ rằng bây giờ biết chuyện này sẽ cảm thấy khinh thường một Pháp sư lai như tôi." Y lại tỏ ra buồn bã, "Nhưng tôi luôn coi cậu là bạn, cho nên không muốn giấu cậu... Hiệu trưởng đang chờ, cậu mau đi đi."

Tom phức tạp nhìn Kent mấy giây, sau đó mới gật đầu xoay người rời khỏi đấu trường, đi tới phòng của hiệu trưởng.

Tom không phải kẻ ngốc, lúc Kent nói, mặc dù giọng điệu và vẻ mặt đều rất tự nhiên, nhưng đột nhiên kể ra bí mật thân thế của mình như vậy lại làm Tom sinh lòng cảnh giác. Có điều, cảnh giác thì cảnh giác, những lời kia của Kent vẫn khiến tâm tình hắn có chút bực bội. Hắn nhớ lại mấy năm trước, Gaunt bị hành động của Harry châm ngòi hận thù, gọi hắn là quái vật, là thứ tạp chủng, nhớ tới phản ứng của Gaunt, nhớ tới người má không muốn vì hắn mà sống...

Hắn vốn có thể trở thành Slytherin cao quý nhất, nhưng chỉ bởi sự ngu ngốc của Merope mà thành một máu lai. Hắn, Chúa tể Voldemort cao quý, sao có thể có quan hệ với lũ Muggle thấp hèn?

Đáng tiếc, cả nhà Riddle đã chết trong tay Gaunt. Mà Gaunt, đã bởi vì giết Muggle mà bị truy nã, rồi bị Thần Sáng bắt vào Azkaban. Kết quả này Tom vốn đã chấp nhận, nhưng chỉ vì mấy lời than thở tưởng như vô ý của Kent mà Tom lại lần nữa cảm thấy lửa giận của mình.

Dọc đường tới phòng hiệu trưởng, Tom cố gắng hết sức khống chế tâm tình, không ngừng tự nhủ, Kent chắc chắn có vấn đề, y nói thế là cố tình khiến những cảm xúc tiêu cực của hắn bùng phát, khiến hắn không khống chế được bản thân mà gây ra những chuyện khiến mình phải hối hận. Nhưng mà, những lời Kent nói như bị ếm bùa, không ngừng văng vẳng trong đầu hắn.

"Chết tiệt!" Tom nhỏ giọng mắng, dừng ở một góc không người cố gắng dùng Bế Quan Bí Thuật làm rỗng tư tưởng, lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, cất bước đi tiếp tới phòng hiệu trưởng.

Trước đó mặc dù Kent đã nói cho Tom biết là hiệu trưởng gọi hắn tới để gặp mặt người nhận lời mời làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kế nhiệm, nhưng đến khi bước chân vào phòng, nhìn thấy người ngồi trước bàn làm việc của hiệu trưởng, Tom vẫn vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hắn che giấu kinh ngạc của mình rất tốt, tiến tới chào hỏi hiệu trưởng, rồi đợi hiệu trưởng giới thiệu xong mới đưa tay, vẻ mặt hòa nhã, nụ cười chân thành ngước đầu nhìn đối phương, "Xin chào, phu nhân Maxime."

"Xin chào, cậu Riddle." Maxime tuổi trẻ nhưng thân hình cao lớn hơn pháp sư bình thường rất nhiều nở một nụ cười nhẹ, hơi mắc cỡ đưa tay cho Tom nắm một cái rồi rút về.

Tom tỏ vẻ như không để tâm đến sự khác biệt về thân hình và vẻ mặt của cô nàng, mà quay đầu nhìn hiệu trưởng.

"Maxime là học trò tốt nghiệp từ trường chúng ta mấy năm trước, tôi nhớ thành tích trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của cô ấy rất khá. Tom, nếu anh đã quyết định sau khi học kỳ này kết thúc sẽ rời nước Pháp, trở về quốc gia mình, mà Maxime lại đúng lúc ứng tuyển chức vụ này, cho nên tôi đã cân nhắc để cô ấy nhận lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở học kỳ tới."

Thành tích trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám rất khá?

Lông mày Tom giật giật, nụ cười giả trên môi không rõ hàm ý. Nếu như Hagrid cũng là phù thủy lai Khổng lồ mà có được năng lực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hắn sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên đấy. Mà Maxime này cũng giống Hagrid, là phù thủy lai Khổng lồ, cô ả sẽ dạy học trò kiểu gì đây? Chẳng lẽ dạy bọn nhỏ tự Hóa đá da mình để chống lại bùa chú của người khác?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra đương nhiên trái ngược, "Mặc dù tôi không thể tiếp tục ở lại Beauxbatons, nhưng dù sao cũng đã dạy một năm, có chút hiểu biết về học trò ở đây, cho nên tôi có thể hỏi phu nhân Maxime có sở trường về phương diện nào của Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không?"

Maxime hơi bất ngờ, sau đó mặt ửng đỏ đáp: "Tôi tương đối am hiểu về phòng ngự sinh vật hắc ám, đương nhiên cả phòng ngự Pháp Thuật Hắc Ám tấn công." Nói đến đây, mặt cô nàng càng đỏ hơn, "Nhưng chưa am hiểu sâu về những nghiên cứu Pháp Thuật Hắc Ám, hy vọng trước khi học kỳ chấm dứt, có thể được ngài Riddle hướng dẫn thêm."

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hiệu trưởng gọi Tom từ đấu trường tới đây.

Tom mặc dù không vui vì thời gian cuối học kỳ lại bị một cô ả làm phiền, nhưng nghĩ hôm nay cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật kết thúc, sau khi tham dự bữa tiệc tối, Harry sẽ theo đoàn đại diện Hogwarts trở về tham dự kỳ thi sát hạch do Bộ Pháp Thuật tổ chức, nên không từ chối.

"Đương nhiên rồi, một trong những chức trách của giáo sư chúng ta là truyền tải những kiến thức hay nhất cho học trò mà." Tom hào hiệp trả lời, nụ cười trên mặt càng chân thành.

Ở lại phòng làm việc của hiệu trưởng thảo luận một số vấn đề về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thêm một lúc, Tom lấy cớ đứng dậy rời đi. Sau khi ra khỏi đó, hắn mới nghe thấy những tiếng hoan hô vang dội từ sân bóng Quidditch truyền tới.

"... Hogwarts... Hogwarts... Harry Potter... Harry... Harry..."

Xem ra Harry đã giành được chiến thắng, một lần nữa nâng cao chiếc cúp Tam Pháp Thuật. Tom không nén được mà mỉm cười, hắn biết Harry nhất định sẽ thắng.

Nhưng cùng lúc với suy nghĩ đầy tự hào này, trong đầu hắn cũng vang lên câu hỏi trước đó của Harry: "Nếu như em thua, anh sẽ nghĩ sao?"

Nếu như Harry thua, thì nó sẽ chỉ là người làm nền cho nhà vô địch. Dù nó có cường đại hơn nữa, thậm chí cường đại hơn vị Quán quân mà nó làm nền, thì làm nền vẫn làm nền. Vậy nếu như Harry thua, hắn thật sự vẫn cảm thấy Harry là người xứng đáng với hắn chứ?

Chúa tể Voldemort từ trước đến nay chỉ cần tốt nhất, dù là người đồng hành cũng như vậy.

Nhưng đó là Harry...

Cảm xúc trong lòng Tom một lần nữa không thể khống chế mà hỗn loạn. Hắn cứ thế đứng trên hành lang suy nghĩ không biết bao lâu, đến khi một tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn: "Đang suy nghĩ gì đấy?"

Tom ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt đầy mồ hôi và vài vết bẩn, liền đưa tay lên nhẹ lau, "Trận đấu xong rồi à?"

"Em thắng!" Harry vui vẻ cười, vươn bàn tay còn vết máu và bùn đất tự nhiên ôm lấy hông Tom, "Anh chúc mừng em thế nào đây?"

Tom cúi đầu nhìn áo choàng dính mấy vệt máu và đầy bùn đất của Harry, nhíu mày: "Vết thương trên người em..."

"Đã làm lành rồi, em cố ý giữ lại để anh nhìn đó."

Harry cười rộ lên, nụ cười xán lạn khiến Tom quên hết phiền não trước đó, cũng cười theo, không chút nghĩ ngợi bước cùng Harry, "Em muốn ta chúc mừng thế nào?"

"Ngày mai em phải về rồi." Harry ấp a ấp úng mà dừng bước nhìn Tom, "Em..."

"Sao thế?" Tom nhíu mày.

Lúc này mấy vết bẩn cũng không che được màu đỏ trên mặt Harry, "Em không nỡ xa anh."

"Có thật là không nỡ không, hay là không..." Tom đột nhiên mím môi, không nói hết chữ 'yên lòng' ra, mà chỉ mỉm cười nói mấy lời mờ ám, "Sau bữa tiệc chia tay, nếu em không trở về ký túc xá, người khác không nói gì chứ?"

"Em..." Hai mắt Harry sáng lên, thấy tâm tình Tom rất tốt, lập tức quên luôn hoài nghi về những lời Tom chưa nói hết, "Đương nhiên là không ai nói gì rồi!"

Thấy Harry như vậy, Tom lập tức cảm thấy vừa rồi mình hoài nghi tình cảm của nó thật là ngu ngốc. Huống chi, càng ngày càng hoài nghi Kent, Tom đã phát hiện hình như Kent cố ý dùng những lời tưởng như vô tình mà chia cắt bọn hắn.

Y cho rằng lấy thân phận của hắn ra để chia rẽ thì hắn sẽ không rời Pháp, hoặc sẽ vì kích động nhất thời mà làm gì sao? Lúc ngồi bên bờ hồ, Tom thầm cười khẩy, nếu quả thật nghĩ như vậy thì Kent quá xem thường hắn rồi. Hắn sao có thể bị người khác dùng mấy lời đó mà điều khiển được?

Tom vô cùng kiêu ngạo về năng lực khống chế cảm xúc và phân tích của mình mà không hề nhớ rằng lần trước nếu như không có Harry ngăn cản thì hắn có thể đã mắc mưu Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore mà phân liệt linh hồn, chế tạo Trường Sinh Linh Giá rồi. Thậm chí trước đó vì Harry thân mật với Alphard mà gây ra chuyện không thể cứu vãn. Mà ngay cả lúc nãy, chỉ mấy câu nói của Kent đã làm hắn kích động. Nếu như không phải hắn kiên trì giữ vững lý trí, không nghe theo cảm xúc dao động kia, chỉ sợ đã rơi vào bẫy rồi.

Mà dù không mắc bẫy, Kent đã thành công gieo vào lòng hắn sự hoài nghi và phẫn hận.

Ngày kế tiếp, sau khi tiễn học trò Durmstrang và Hogwarts, Tom lập tức đi tìm Maxime, đưa những giáo án Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mà hắn đã làm cho cô ả nghiên cứu, sau đó giao bài luận của năm thứ hai cho cô nàng phê chữa, nói rằng để Maxime thực hành.

Maxime vui vẻ tiếp nhận, sau khi phê chữa hết những bài luận kia còn đi tìm Tom, nhờ Tom xem mình phê chữa có vấn đề gì không.

Lúc này Tom mới nhận thấy Maxime ưu tú hoàn toàn khác với tên ngốc lai Khổng lồ Hagrid. Cô ả là một cô gái thận trọng, thông minh, cao ngạo, nhưng đồng thời cũng vì xuất thân của mình mà có chút tự ti, nhạy cảm. Hơn nữa so với hắn, cô nàng thích hợp làm giáo sư hơn.

Trong thời gian nhàm chán chờ đợi kết quả từ phía Harry, Tom âm thầm quan sát thái độ và hành động của Maxime khi tiếp xúc với học trò, hắn dự đoán nếu cô nàng vẫn tiếp tục đảm nhận chức vụ ở Beauxbatons, tương lai có lẽ sẽ trở thành Hiệu trưởng kế nhiệm.

Đối với một người lai Khổng lồ mà thành tựu trong tương lai không tệ, Tom bằng lòng dành thời gian để tạo quan hệ. Huống chi, thời gian này hắn cũng không có việc gì làm, ngoại trừ lên lớp và chờ đợi tin tức của Harry, phần lớn thời gian hắn đều dùng cho Maxime, thậm chí còn giảng giải về một vài nghiên cứu về Pháp Thuật Hắc Ám mà hắn đã thực hiện cho Maxime vốn không am hiểu nghe.

Đối với những hành vi thân thiết của Tom dành cho mình, Maxime vô cùng cảm kích. Mặc dù người nhà cô đều nhất trí nói với người ngoài rằng lúc nhỏ cô mắc phải một căn bệnh kỳ quái nên khung xương to hơn pháp sư, phù thủy bình thường, nhưng chỉ cần là người có hiểu biết một chút về thế giới pháp thuật đều nhận ra cô nàng là người lai Khổng lồ. Vì thế, dù là đi đến đâu, cô đều bị không ít người khinh thường, đề phòng, thậm chí là thù ghét. Tom đối xử với cô nàng không quá tốt, chỉ đơn giản là làm việc chung mà thôi. Nhưng chính vì thái độ như vậy mới khiến Maxime cảm thấy, Tom coi cô là một phù thủy bình thường. Vì cô nàng thực sự cảm kích hắn từ tận đáy lòng, nên mỗi lần tiếp xúc đều vô tình để lộ ra.

Mặc dù đã nhận ra sự thay đổi về thái độ tuy rất nhỏ của Maxime, nhưng Tom không để tâm quá nhiều. Bởi vì hắn vừa nhận được một bức thư được bí mật gửi đến.

Một bức thư từ Grindelwald!

Editor lảm nhảm:

Lý giải về tên của Tom:

Tom Marvolo Riddle – I am Lord Voldemort

"Tom" là cái tên phổ biến bậc nhất trên phạm vi toàn cầu, điều đó nói lên rằng khi còn trẻ, Voldemort chỉ là một gã vô danh và cảm giác bị đánh giá thấp của chàng trai trẻ Riddle là như thế nào.

(Và mọi người cũng biết rằng Tom đã tỏ ra khinh ghét như thế nào khi giáo sư Dumbledore nói ông chủ quán Cái Vạc Lủng cũng tên Tom). Mặc dù trong bộ truyện gốc không nhắc nhiều đến Voldemort của quá khứ, nhưng từ cái tên có thể nhận thấy rằng Tom, để đi lên vị trí Chúa Tể Hắc Ám không phải là dễ dàng, không phải là một đường đi lên, mà từ hai bàn tay trắng, từ chỗ bị đánh giá thấp và khinh thường đi lên đỉnh cao quyền lực, hắn đã kiên nhẫn đi từng bước. Đây là nguyên nhân khiến mình cảm thấy hình ảnh nhân vật trong bộ truyện Trường Sinh Linh Giá này không hề là hư cấu mà vô cùng chân thực, có phần logic với bộ truyện gốc của J.K.Rowling.

"Marvolo" là từ kết hợp giữa "Marvelous" (tuyệt vời) và thuật ngữ "volo" trong tiếng Latin, có nghĩa là "khao khát" hoặc là "biến đổi một cách nhanh chóng". Lý giải cho cái tên này, là việc danh tiếng của Voldemort tăng đột biến kèm với đó là hiểm họa đáng sợ mà hắn mang lại.

Rowling khá thường xuyên sử dụng các tác phẩm của Shakespeare làm nguồn cảm hứng, cái tên "Marvolo" có thể cũng được bắt nguồn từ Malvolio trong vở kịch "Đêm thứ mười hai" của nhà soạn kịch đại tài người Anh. Trong đó, câu thoại nổi tiếng nhất: "Có những kẻ sinh ra đã vĩ đại, những kẻ đạt được sự vĩ đại, và những kẻ được thôi thúc bởi sự vĩ đại" là một trong những lời nhắn nhủ cuối cùng của Dumbledore cho Harry Potter trước khi đối mặt với Voldemort trong khu rừng cấm.

Và họ "Riddle", tức "điều bí ẩn" nhằm ám chỉ chàng trai trẻ Tom không chỉ là một học sinh bình thường của trường phù thủy Hogwarts.

Về phía cái tên mới "Voldemort", theo tiếng Pháp có nghĩa là "chuyến bay tử thần" – cái tên phù hợp nhất dành cho kẻ tà ác số một của toàn bộ truyện.

Cre: từ nhiều nguồn

P/s: Nếu như ta nói tên chương 102 là: Hai Chúa Tể liên thủ, mọi người có suy đoán gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv