***
"Cút đi," Harry rít lên, hất tay Riddle ra khi tên khốn chết tiệt cố gắng đặt nó lên vai cậu.
Cậu đã gào lên một câu tương tự khi họ vẫn còn ở trước đám đông mà nhờ Bùa chú Phóng đại (được dùng để giúp những khách mời ngồi ở xa nghe được buổi lễ), nó đã vang khắp cả khu vườn. Tại thời điểm đó, mẹ cậu đã nhanh chóng hủy bỏ Bùa chú rồi kéo Harry, Riddle và Diana vào nhà. Sirius và Remus đã đi theo còn cha cậu thì ở lại để xoa dịu đám đông và có lẽ cũng để đi tóm Violet. Ít nhất thì con bé đã đi cùng ông khi họ bước vào phòng ăn nơi mọi người đang tập trung với một sự im lặng đầy căng thẳng.
Violet là người duy nhất trong phòng còn đang cười, ngoại trừ Riddle, và Harry không nghĩ những cái nhếch mép như thế có thể được coi là cười. Violet bước đến ôm lấy Harry. "Giờ thì em biết tại sao những phương trình của mình lại sai rồi. Lẽ ra em nên đặt một câu hỏi về cuộc hôn nhân của anh."
"Em đã biết chuyện này à?" Diana hỏi, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nơi mẹ và Sirius đang cố gắng giữ cô ngồi yên. "Và rồi em hợp tác với Harry để phản bội chị sao, Violet?"
Violet tròn mắt nhìn cô. "Riddle đã làm điều đó theo ý muốn của riêng mình, Diana ạ. Làm sao chị có thể ngu ngốc đến thế nhỉ? Em biết là một đứa lười biếng vì không chịu tự cố gắng kiềm chế phép thuật của mình, nhưng chỉ là lười biếng thôi, chứ không phải ngu ngốc."
"Violet, đủ rồi đấy!" Cha gầm lên. Ông đã bước đến để đặt hai tay lên vai Diana, và Harry không nghĩ hành động đó chỉ đơn thuần là để ấn cô xuống ghế và ngăn không cho cô tấn công ai đó. "Chị gái của con vừa bị phản bội và sỉ nhục trước mặt hàng ngàn người. Hãy thông cảm cho con bé."
"Nhưng chị ấy đâu cần thiết phải mời hàng ngàn người đến. Đó là lỗi của chính chị ấy thôi."
"Violet, đủ rồi," mẹ nói rồi quay lại nhìn Harry. "Đó là lí do tại sao con không muốn em gái mình kết hôn với Tom ư? Bởi vì con yêu thằng bé?" (best suy luận:v)
Riddle mở miệng muốn trả lời, nhưng Harry đã nói trước. "Không phải. Y là một tên vô tích sự chỉ đang cố gắng bước chân vào chính trị bằng cách sử dụng Diana. Đó là lí do con phản đối chuyện này. Cuối cùng thì y đã có một quyết định ngu xuẩn và tự trói buộc bản thân với con."
"Đúng, nó chỉ là một chiều thôi," Riddle nói, với giọng điệu bình tĩnh như khi y nói ra những lời thề kia. "Tôi muốn nhấn mạnh điều đó. Tôi luôn phải trung thành với Harry, nhưng em ấy thì không bị ràng buộc theo chiều ngược lại."
"Khoan đã." Violet có vẻ hứng thú. "Điều đó cũng đồng nghĩa là Diana bị ràng buộc với anh, nhưng anh thì không bị ràng buộc với chị ấy?"
"Không," Riddle vừa nói vừa cố gắng kéo ghế của mình lại gần Harry hơn. Cậu nghĩ, 4 – 1, và hả hê nhìn chiếc ghế của y lung lay vì một chân đã biến mất. Riddle, tên khốn cơ hội đó, chỉ tận dụng lợi thế của nó bằng cách đứng lên và di chuyển ra sau ghế của Harry rồi đặt hai tay lên vai Harry giống như cách cha cậu đang làm với Diana.
Chính xác là y đã cố gắng làm vậy. Harry tức giận giật vai ra, rồi sử dụng cách sáng nay để bẻ những ngón tay của Riddle khỏi người mình. Y chỉ chắp tay ra sau lưng rồi mỉm cười với cậu.
Sự thèm khát trong ánh mắt của y không hề giảm sút.
Harry cố gắng đứng dậy và tránh đi, nhưng Riddle chỉ di chuyển một chút để chặn đường cậu, rồi nói, "Để hoàn thành nghi thức, tất cả các lời thề cần được đọc theo thứ tự ngược lại, như tôi đã làm với Harry. Tôi bị ràng buộc với Harry, nhưng Diana thì không bị ràng buộc với tôi. Cô ấy có thể đi tìm người khác."
"Còn Harry thì sao?" Violet hỏi, tay chống cằm. Con bé có vẻ vô cùng hứng thú.
"Ồ, em ấy có thể đi tìm người khác. Nhưng tôi không thể."
"Đó là điều điên rồ nhất trong chuyện này," Harry cắt ngang. "Nghe này, Diana, tất cả đều là lỗi của Riddle. Anh không muốn cậu ta. Không bao giờ. Anh rất xin lỗi vì đám cưới của em. Anh sẽ không tham dự nếu biết cậu ta sẽ làm ra chuyện như thế này."
Harry càng nghĩ càng thấy mình lẽ ra nên đoán được. Lúc đó, Riddle đã ngắt lời người chủ trì trước khi ông có thể nhắc đến từ "người phụ nữ", và cậu đã ngồi ngay tại nhà của Remus và Sirius vào sáng nay khi y nói "người phối ngẫu" của mình là một con lai.
"Anh đã phản bội tôi," Diana thì thầm. Những giọt nước mắt chảy dài trên má – cô vẫn xinh đẹp ngay cả khi đang khóc – và những dải băng màu xanh và vàng xoáy lên và bắt đầu giật mạnh những bức tường, chiếc đèn chùm trên trần, bàn ăn và áo choàng của mọi người.
"Cô hoàn toàn có thể điều khiển phép thuật của mình mà," Riddle chán chường nói. "Làm đi, Diana."
"Anh đã phản bội tôi."
Diana vẫn chỉ nhằm vào Harry, và cậu cảm thấy tuyệt vọng trong giây lát. Phải, cậu biết điều này sẽ xảy ra. Diana vẫn còn quá yêu Riddle để chấp nhận chuyện y đã lựa chọn Harry thay vì cô.
Bởi vì cậu là một tên ngốc.
Và có vẻ như cha mẹ cậu cũng có suy nghĩ tương tự. Mẹ lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi. "Có phải đây là lí do con không muốn xin lỗi không, Harry? Bởi vì con biết rằng sự phản bội này sẽ xảy ra và con có quyền được cướp vị hôn thê của Diana khỏi con bé?"
"Con không muốn cậu ta!"
"Nhưng tôi muốn em ấy," Riddle nói, giọng y lịch sự đến mức ngớ ngẩn. "Tôi xin lỗi vì Diana không hạnh phúc bây giờ. Tôi thực sự hi vọng cô ấy sẽ tìm được người khác."
Thì ra y có thể lạnh lùng và vô cảm đến như thế, Harry nghĩ trong sự ngạc nhiên tê dại, trong khi y đã dành năm năm trời để giả vờ yêu rồi tán tỉnh và kết hôn với Diana.
"Điều đó chỉ cho thấy anh ngu ngốc đến mức nào thôi, Harry," Diana nói, tay cô run rẩy đan trước người. "Bất cứ ai cũng muốn Tom."
"Ôi, em nghĩ em có quyền gọi anh như vậy trong khi em còn ngốc đến mức tưởng rằng y thực sự yêu mình sao," Harry vặc lại.
Cha và mẹ đều hít một hơi, và những giọt nước mắt tuôn rơi trên má Diana. Remus hắng giọng và xen vào. "Nghe này, chuyện này không phải là vĩnh viễn, vì hai đứa chúng nó không thực sự kết hôn với nhau. Mới được một phía thôi. Chúng ta có thể đảo ngược nghi lễ vì nó không rằng buộc cả Harry và Riddle vào nhau."
Harry không nhìn Riddle, nhưng cậu vẫn biết tên khốn đó đang mở to mắt chỉ từ giọng điệu của y. "Ồ, tôi xin lỗi. Tôi chưa nhắc đến chuyện đó sao? Phép thuật của tôi đã bị ràng buộc đến hết phần đời còn lại. Tôi đã tự nguyện đưa ra cam kết bằng một lời thề."
Điều đó khiến Harry ức chế đến mức cậu phải quay phắt lại. "Nhưng tôi thì không!"
Riddle cúi người về phía cậu, y nhếch mép, tròng mắt có chút ánh đỏ mà Harry đã thấy vài lần. "Điều đó không quan trọng."
Tất cả sự đau đớn, tức giận, thất vọng và đau khổ và việc sẽ mất đi gia đình này mà Harry sợ hãi sẽ xảy ra cứ trào dâng trong cậu, và cậu nắm chặt tay rồi giật mạnh nó về phía Riddle. Harry mãnh liệt nghĩ đến số 11, và nó kết lại chắc chắn như những tấm ván. Sau đó, cậu mường tượng ra số 4, và xoắn hai con số lại với nhau một cách đầy ác độc.
Riddle chỉ kịp lộ vẻ sửng sốt trong một giây trước khi mặt y bắt đầu dài ra. Đỉnh đầu của y cũng vậy, hai cánh tay của y giãn ra, một lớp lông màu xám mọc lên, và vài giây sau, một con lừa lớn vẫn đang mang vẻ ngạc nhiên đứng ở phía sau ghế của Harry.
Đó, Harry nghĩ, kiệt sức ngồi phịch xuống ghế sau khi sử dụng Số học Huyền bí mà không có đũa phép để biến đổi cơ thể của một con người. Tự xem xét lại bản thân đi, thằng khốn.
Sự im lặng bao trùm căn phòng thậm chí còn kéo dài hơn lúc Riddle tuyên bố tự trói buộc mình với Harry. Rồi nó bị phá vỡ khi Riddle di chuyển một cái móng và đôi tay dài, quay đầu lại như thể y muốn nhìn sống lưng và chiếc đuôi mới của mình.
Hai tiếng lừa kêu vang lên. Violet phá lên cười, còn Diana thì khóc rống lên.
"Mau biến anh ấy trở lại đi, Harry!"
Những dải băng phép thuật hỗn loạn của cô một lần nữa làm rung chuyển các bức tường. Chúng đã ổn định lại trong vài phút sau lời buộc tội ban đầu của cô về sự phản bội, Harry đã âm thầm để ý đến. Chính tỏ cô có thể kiểm soát nó. Hoặc bị phân tâm bởi nó.
Điều đó khiến cậu lần đầu tiên nảy sinh một ý tưởng mới, trong lúc cha mẹ, Remus và Sirius đang cố gắng tìm lại lời nói. Harry nhìn thẳng vào em gái mình rồi gọi lên số 0 như một chiếc vòng tỏa sáng, dù không biết có thể làm được gì hay không, sau khi sử dụng khá nhiều sức mạnh để biến đổi Riddle.
Nhưng cậu vẫn siết chặt chiếc vòng vô hình quanh Diana, và phép thuật của cô bị ép trở lại cơ thể. Khuôn mặt Diana giãn ra vì ngạc nhiên. Những dải ruy băng đã biến mất.
Mình đã có thể làm điều đó nếu thực sự cần thiết, Harry nghĩ và nuốt xuống một cục chua xót. Nếu cậu phát hiện ra tiềm năng của Định lý Heller sớm hơn, thì cậu đã có thể giúp Diana và dành nhiều năm ở nhà cùng gia đình. Có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ bị Tom Riddle thu hút đến thế nếu không cần phải phụ thuộc vào y để làm dịu phép thuật của chính mình.
Bao nhiêu năm đã bị mất đi. Biết bao sai lầm mà mình không bao giờ có thể sửa chữa.
"Điều này thật lố bịch," Remus yếu ớt nói, giữa tiếng cười sặc sụa của Violet.
Riddle có vẻ muốn đồng tình, hoặc nói gì đó, nhưng thay vào đó, y kêu lên một tiếng. Harry liếc mắt sang và thấy đôi mắt đen – đôi mắt lừa – đang nhìn chằm chằm vào cậu đầy oán trách, cậu vội vàng quay đi.
Vấn đề là, sau đó cậu lại chạm mắt với Violet, rồi cả hai lại bắt đầu phá lên cười.
"Đủ rồi!" Cha cậu gầm lên, đập mạnh tay xuống bàn. "Harry, đây không phải một trò đùa. Con phải ngay lập tức biến Tom trở lại và giải phóng cậu ấy khỏi sự ràng buộc. Sau đó, con sẽ xin lỗi em gái của mình một cách đàng hoàng và rời đi cho đến khi chúng ta nghĩ ra một hình phạt phù hợp."
"Anh ấy đã nói mình không muốn Tom rồi mà," Violet nói. "Tại sao cha lại muốn phạt Harry?"
"Tôi cũng nghĩ như thế hơi quá James ạ," Remus cũng nói. "Chúng ta có thể nghĩ ra cách khác để giải quyết chuyện này."
"Chúng ta phải làm gì đó để phá giải cuộc hôn nhân nửa vời này," mẹ cậu nói. Bà đã không nhìn thẳng vào Harry từ khi họ vào nhà, cậu đột ngột nhận ra. Thay vào đó, bà đang nhìn Diana, tay vuốt tóc cô một cách gần như bị cưỡng ép. "Đó là một tình huống vô lý, như James đã nói. Bất kể Harry có muốn kết hôn với Tom hay không, thằng bé nên là người giải quyết nó."
"Thế là chuyện con có muốn kết hôn với y hay không là không quan trọng à?" Harry cáu lên. "Mẹ nghĩ con muốn thấy Diana bị bẽ mặt trước đám đông sao?" Mẹ đã kéo cậu đi nhanh đến mức cậu còn không biết những vị khách được giải quyết như thế nào, nhưng lúc này chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. "Mẹ nghĩ tất cả đều là lỗi của con à?"
"Mẹ chỉ nói rằng vì con là người trong cuộc và con phải là người giải quyết nó."
Mẹ nhìn cậu qua đầu Diana, đôi mắt đầy mệt mỏi và sợ hãi, rồi nói bằng khẩu hình, Đừng chọc em gái của con nữa.
Nỗi thất vọng và hối tiếc bao trùm lấy Harry. Thì ra là thế. Mẹ, có lẽ cả cha nữa, vẫn sợ hãi phép thuật của Diana đến mức họ muốn Riddle ràng buộc bản thân với cô. Harry đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cha mẹ mình một năm trước khi họ đề cập đến việc giải thoát gánh nặng lúc nào cũng phải dè chừng quanh Diana.
Một lần nữa, cậu lại là vật hi sinh cho hạnh phúc của em gái mình.
"Thế thì để con sửa chữa việc này." Harry nói, dường như được tiếp thêm sức mạnh bởi cơn thịnh nộ, rồi xoay người lại đối mặt với Riddle.
Riddle ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cậu. Vẻ ngạc nhiên trên mặt y vẫn chưa biến mất. Y vểnh tai về phía Harry, nhưng không hề cử động.
Harry nhắm mắt lại, hình dung ra một số 7 trong đầu. Con số phép thuật quyền năng nhất, và có lẽ là con số duy nhất có thể duy cậu lúc này. Cậu đặt niềm tin vào con số 7, rồi dồn phép thuật của mình vào đó. Số 7 xoay tròn và nhảy múa, và Harry quăng nó như một chiếc boomerang về phía Riddle.
Nó sẽ cắt đứt mớ phép thuật hỗn loạn đang kết nối giữa hai người. Sau đó sự ràng buộc sẽ bị hủy bỏ, và Riddle vẫn có thể kết hôn với Diana nếu như cô vẫn còn đủ ngu ngốc để muốn điều đó, và Harry cũng sẽ được tự do.
Thay vào đó, con số không gặp phải bất cứ cản trở nào, và kết quả duy nhất Harry thấy được là Riddle lảo đảo lùi lại vài bước. Y chỉ hếch mũi lên với Harry rồi phát ra một tiếng kêu chói tai.
"Anh đã làm gì?" Diana hỏi.
"Con đang làm gì vậy?" Remus cũng thắc mắc.
Harry không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Riddle. Tại sao nó lại không có hiệu quả? Có phải do hiện tại cậu đang kiệt sức nên không đủ phép thuật, hay tại Riddle đang không phải con người? "Con tưởng mình có thể gỡ phép thuật của mình khỏi phép thuật của y. Nó lẽ ra phải rất đơn giản. Sự ràng buộc này là hoàn toàn không tình nguyện về phía con, và-"
"Ta biết câu trả lời cho chuyện đó." Sirius dữ tợn nói. "Riddle đã tình nguyện, Harry ạ. Phép thuật của con không thể làm gì được hết. Con có thể sử dụng bất cứ thứ phép thuật nào mà không ảnh hưởng đến cậu ta, con có thể đi kết hôn với người khác, con có thể đi du lịch đến đầu bên kia thế giới mà chẳng phải lo ngại gì. Nhưng cậu ta thì không thể. Riddle đã thề sẽ dùng phép thuật để bảo vệ cho con. Cậu ta bị ràng buộc, nhưng con thì không."
"Vậy cách duy nhất là làm cho y vi phạm lời thề?"
"Những lời thề cổ xưa không thể bị hủy bỏ." Giọng Remus trầm xuống. "Con biết điều đó mà, Harry. Con biết đó là một lí do khiến mọi người ngừng sử dụng chúng trong đám cưới của họ."
Cơn giận dữ đã bị thay thế hoàn toàn bởi sự tuyệt vọng. Harry nhắm chặt mắt, tay bóp trán. Điều đó chẳng khác gì cậu cũng bị trói buộc vào chuyện này, vì Riddle đã đảm bảo rằng y sẽ hiện diện thường xuyên trong cuộc sống của Harry bằng mọi giá.
"Khốn kiếp," cậu lẩm bẩm.
Riddle tiến về phía cậu và cúi đầu xuống như thể muốn dụi đầu vào chân Harry. Cậu đứng dậy khỏi ghế.
"Cha, mẹ, hãy bắt anh ta thả Tom đi." Diana lắc đầu. "Đó chắc chắn là một sai lầm. Tom không có ý định kết hôn với Harry. Anh ấy sẽ kết hôn với con mà. Đây chỉ là một trò lừa bịp mà thôi."
"Ôi, im đi, đồ đáng ghét," Harry lầm bầm.
"Đừng gọi em gái của con như thế." Cha cậu nói bằng một giọng hết sức nghiêm khắc.
Harry chỉ lắc đầu rồi bước ra khỏi phòng. Tiếng móng guốc phía sau thông báo rằng Riddle đang theo sau cậu. Harry nghiến răng không nhìn lại. Cậu không biết khi nào mới có đủ sức mạnh để biến Riddle trở lại thành người, và chưa biết bao giờ mới đủ tinh thần để quay lại đối mặt với gia đình của mình.
Những cảm xúc hỗn độn bùng cháy lên trong cậu. Có lẽ cậu nên dùng những phương trình để thay đổi tính cách thành một người không thèm bận tâm đến suy nghĩ của gia đình mình.
"Harry! Harry, đợi đã, chết tiệt!"
Đó là Sirius. Harry dừng lại và khoanh tay đứng dựa vào tường, chỉ cần cha đỡ đầu của cậu thốt ra một lời trách móc thôi, cậu sẽ lập tức đi luôn.
Nhưng thay vào đó, Sirius vòng tay ôm chặt lấy Harry trong giây lát. Riddle khịt mũi một tiếng. Sirius phớt lờ y một cách dễ dàng giống hệt như với bất cứ một con vật nào khác, ông nhìn vào mắt Harry.
"Ta biết con không liên quan gì đến chuyện này. Điều đó rất rõ ràng sau khi nhìn cách con tương tác với Riddle vào bữa sáng."
Harry thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại. Được rồi. Ít nhất thì Sirius không đổ lỗi cho cậu. Nhưng cậu không biết phải làm gì với cha mẹ và Diana. Mọi cơ hội hòa giải với họ đã vĩnh viễn biến mất.
"Bọn ta sẽ làm gì đó để giúp con thoát khỏi chuyện này." Sirius liếc nhìn con lừa, đôi mắt nheo lại. "Và Riddle nữa. Bọn ta không thể cắt đứt sự ràng buộc, nhưng bọn ta có thể đảm bảo cậu ta sẽ không làm gì được con."
Riddle cố gắng cắn cho Sirius một phát. Ông chỉ nở một nụ cười khó chịu, vẫy đũa phép và biến ra một thứ gì đó màu đen mượt mà Harry không nhìn ra, ít nhất là cho đến khi Sirius vòng nó quanh mũi Riddle và thắt chặt nó lại.
Một cái thòng lọng để dắt lừa.
Riddle cố xoay người tại chỗ để đá Sirius bằng chân sau nhưng ông đã né được. Sau đó, Sirius kéo dây thừng và chế giễu, "Nào, hãy là một cậu bé ngoan nhé, về nhà rồi ngươi sẽ được một bữa ăn ngon trong chuồng."
Riddle thử một cú đá nữa, nhưng lần này, Remus, người đã lặng lẽ xuất hiện phía sau y, thi triển một thần chú nào đó buộc những chiếc túi vào móng guốc của Riddle. Y loạng choạng và chỉ kịp đưa cả bốn chân trở lại mặt đất để không bị ngã. Y cụp tai ra sau và nghiến răng đầy đe dọa.
Nhưng y vẫn đang hướng về phía Sirius, mà không phải Harry, mặc dù chính cậu làm người đã làm điều này với y. Harry nuốt khan. Cậu bắt đầu lo sợ sẽ không dễ loại bỏ được nỗi ám ảnh của Riddle như cậu đã nghĩ.
***