Có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước khi kết hôn. Một trong số đó là nghi thức thực hiện khế ước chuyển dời mà Harry hoàn toàn không ngờ tới.
Theo Dumbledore nói, trước tiên bọn họ cần phải chuyển đối tượng Snape nguyện trung thành trên khế ước ma pháp đi, tức là thông qua hình thức tất yếu nào đó đem chủ nhận nguyện phục tùng từ Voldemort thay đổi thành Harry Potter.
Mà nghi thức này, nói thẳng, làm Harry chỉ cảm thấy kinh tởm, xấu hổ, khó xử và....
Thật sự, cậu thà mặt với một Snape, khốn nạn, tự mãn, tàn nhẫn, hơn là giáo sư độc dược quỳ gối trước mặt cậu, khép nép tuyên thệ trung thành. Hình ảnh đó kích thích đầu óc và đôi mắt Harry. Đầu đau như nứt, đôi mắt càng đau đớn hơn.
Nếu không phải Dumbledore đã lặp đi lặp lại nhiều lần đây là nghi thức cần thiết. Không có nó thì cuộc hôn nhân này sẽ trở nên vô nghĩa. Biết được hậu quả nghiêm trọng Harry cố gắng chịu đựng, kìm nén ý định bỏ trốn.
Nếu đã quyết định cứu Snape, thì dù chán ghét cỡ nào, cậu cũng phải kiên trì đến cùng. Trong vô thức, hai tay Harry nắm chặt thành đấm, cậu cười nhạt, có lẽ đây là tâm trạng lúc đó của Snape, đúng không?
Snape đang quỳ phía trước cậu, cúi đầu, hai mắt nhìn đất, Harry không thấy rõ mặt lão dơi già, cũng không thể phỏng đoán được tâm tình đối phương. Cậu chỉ có thể nghe theo lệnh Dumbledore giơ tay ra, Snape hôn lên ngón tay cậu, dâng lên nụ hôn trung thành.
Ngay khi môi hắn rời đi, Snape hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt bất ngờ nhạm nhau. Harry theo bản năng muốn rời mắt đi, lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt Snape không kịp giấu đi ý cười nhạo.
Vâng, cười nhạo! Harry khó tin, tên khốn đó, lão dơi già, đã bị dồn đến bước đường cùng, cần cậu – Harry Potter cứu giúp mới có thể sống sót. Lại không chút lưu tình nào cười nhạo vì cậu đồng cảm với hoàn cảnh bi thảm người khác!
Harry cảm thấy não có chút sung huyết, cậu tức giận trừng mắt nhìn Snape. Đối phương lại một lần nữa cúi đầu. Dumbledore kịp thời ho khan một tiếng, Harry cũng bình tĩnh lại, không đá tên đáng chết này ngã lăn ra đất, ngay lập tức.
(Giáo sư: Muốn đá tôi sao!? Sopha một năm.
||||| Truyện đề cử: Thủ Phụ Sủng Thê |||||
Thanh: Đáng:))
Harry: Đừng mà, Sev, em sai rồi.·'¯'(>▂<)'¯'·.)
"Harry," Dumbledore nhẹ nhàng nói với Harry. "Con có thể cho phép Severus đứng lên."
Tầm mắt Harry bao phủ lên người quỳ dưới đất, sau một lúc lâu mới chầm chậm nói: "Đứng lên, chúng ta nói chuyện, Severus."
Quả nhiên, thân hình người kia cứng đờ. Bất quá, Snape cũng không nói gì, yên lặng đứng dậy, đối diện Harry. Ánh mắt hắn hướng về phía Harry, lại không rơi trên người cậu, mà phóng đi phương xa, giống như suy tư.
Harry cười lạnh, cũng không bận tâm Dumbledore còn ở đây, mở miệng nói: "Severus, nếu chúng ta đã ký khế ước, thầy không cần mỗi lần nói chuyện lại gọi tôi là 'Potter', xin gọi tôi là 'Harry'."
Snape thu hồi tầm mắt, nhìn Harry. Nhưng Harry không thể biết được trong đó có ẩn chứa cảm xúc gì hay không, chỉ thấy đôi môi lạnh lùng, cứng rắn kia khẽ mím chặt, nhẹ nhàng hỏi: "Đây là mệnh lệnh đầu tiên sao, thưa chủ nhân?"
"Đúng vậy." Harry gần như nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Tuân mệnh, Harry." Snape nhỏ giọng cung kính.
Cụ Dumbledore thở dài, bảo Harry cho Snape trở về nghỉ ngơi. Thân thể hắn còn rất yếu, không thích hợp cố gắng quá mức.
Harry gật đầu đồng ý. Khi Snape rời đi, Dumbledore dọn dẹp mọi thứ. Trong văn phòng hiệu trưởng chỉ còn lại hai người, Dumbledore cầm tay Harry.
"Harry...thật sự, ta rất xin lỗi con. Là ta luôn ép con làm chuyện con không muốn. Nếu cái mạng già của ta có thể thay đổi mọi thứ, ta nguyện ý dâng ra cái mệnh không đáng giá này, chỉ là...." Cụ bi ai lắc lắc đầu.
(Gellert: Albus...còn tôi thì sao!?
Albus: Anh là ai!? Không quen.:)))
"Đừng nói nữa," Harry không muốn mình trông quá thống khổ, từ trước đến nay cậu luôn tin. Nếu cậu tin bản thân không đáng thương, thì không ai có thể đem cậu vào hoàn cảnh đáng thương. Cậu không muốn Dumbledore làm giao động tín ngưỡng của cậu, liền cười nói, "Giáo sư Dumbledore, có lẽ đây là bước ngoạt lớn trong cuộc đời con? Chỉ có Merlin mới biết, con kết hôn sớm như vậy!"
"Nếu biết con sẽ làm gì?" Dumbledore chăm chú nhìn cậu.
Mặt Harry có chút ửng đỏ, thảo luận với Ron và Hermione là một chuyện, còn nói về sự tình kia với trưởng bối là một chuyện khác. Trời, Merlin, cậu chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.
Dumbledore cười khẽ: "Xem ra con đã biết làm gì rồi. Harry, ta không hy vọng nhiều, chỉ xin con, bảo hộ tốt Severus, để cậu ta đừng sống trong bất hạnh nữa...."
Harry cắn môi, đột nhiên hỏi: "Cụ muốn con yêu thầy ấy sao? Con nghĩ con không làm được. Con hận thầy ấy, thầy ấy cũng hận con. Chỉ sợ cái gọi là cuộc sống sau khi kết hôn sẽ là một thảm họa."
(Giáo sư: Cậu không yêu tôi sao!?
Harry: Tôi khô....
Thanh*che vào*: Giáo sư, tôi yêu ngài nè. Về ở với tôi đi.(つ≧▽≦)つ
Harry: Ava...)
Dumbledore cau mày, im lặng, thật lâu sau, cụ mới nhìn vào mắt Harry, thì thầm nói: " Harry, tình yêu không bao giờ là ép buộc, lúc đến lại không giải thích được. Con có nghĩ vậy không?"
#đã beta.
To be continue...