Lần đầu của hai người, giống như một cơn ác mộng đáng sợ, đẫm máu.
Theo khế ước, cậu cần phải tiến vào thân thể đối phương, thì nó mới chính thức có hiệu lực.
Cậu không chịu nổi nụ cười trào phúng, khinh miệt, của đối phương, càng không chịu được mái tóc bết dầu không được gội sạch của hắn trong đêm tân hôn,(Thanh: Eo,giáo sư ngài ở dơ thế ( •᷄⌓•᷅). Giáo sư: Ava...) chiếc mũi to và hàm răng không chỉnh tề dùng bất cứ cách nào cũng không che được......
Và đôi mắt đen chết tiệt kia.(Thanh: Ủa, ngộ ha. Mắt giáo sư đẹp mà.(。-'ω'-))
Cậu đem đối phương ném lên giường, không chút thương hại nào, dùng phép thuật lột sạch bản thân, nguyền rủa luôn cái trường bào rộng thùng thình che giấu thân thể thon gầy khó coi kia, một bên dùng tay còn lại, tuốt lộng bản thân.
Tới khi thấy đủ, cậu dùng sức lật khối thân thể kia lại, gầm một tiếng nâng cao tinh thần, tiến quân thần tốc.
Nghe người dưới thân kìm nén tiếng kêu đau, hô hấp đứng đoạn, nặng nề.
Cảm giác vượt trội hơn người đàn ông này chỉ lóe lên trong đầu cậu vài giây, khiến cậu càng căm ghét người đàn ông kiêu ngạo này hơn, cậu hành động giống như một samurai làm nhục một tướng bại trận hơn là một người chồng trong đêm tân hôn.
Sức sống tuổi trẻ cũng giúp cậu kiên trì quá lâu. Sau khi cậu thống khoá giải phóng, người kia xoay người lại, đối diện cậu, tươi cười cứng ngắc.
Đôi môi mỏng hộc ra những lời nhục mạ, "Mới đó, đã xong rồi sao, Potter? Sớm biết vậy, tôi nên chuẩn bị thêm dược cường đại xxx (aka tăng kích thước cái đó đó mn =]]) để cậu kéo dài trong một thời gian, không phụ với danh tiếng 'đứa trẻ đại nạn không chết' này."
Nghiến răng căm hận, cậu bệ nghễ từ trên cao nhìn xuống đối phương đang nằm trên giường, cười lạnh: "Thầy sốt ruột sao? Chúng ta còn rất nhiều thời gian? Snape, chúng ta đã kết hôn. Vì tính mạng và danh dự chết tiệt của mình, thầy đã bán bản thân cho tôi, thầy không nhớ sao? Cả đời này, thầy phải làm tròn nghĩa vụ phục vụ trên giường. Thầy sốt ruột, nhưng tôi không vội."
Cậu phun nọc vào gương mặt khiến người khác chán ghét kia, xoay người rời đi.
Đến khi ra khỏi cửa, cậu vẫn không cách nào hạ được lửa giận thiêu đốt trong lòng. Chỉ có ma quỷ mới có thể làm ra trò đùa dai như vậy, cậu kết hôn, cùng Severus Snape!
Chuyện này vẫn giống như trước, là chủ ý của Albus Dumbledore. Trên thực tế, cậu không có nhiều lựa chọn, cụ giải thích với Harry. Bởi vì, Harry đánh bại Chúa Tể Hắc Ám, mà người bị Chúa Tể Hắc Ám dấu hiệu đều sẽ chết vì phép thuật cạn kiệt.
Mà Snape có thể chống đỡ cho tới bây giờ, là vì hắn có khế ước bảo hộ Harry, ký với Dumbledore chống đỡ.
Nhưng hiện tại, Harry dần dần cường đại, khế ước cũng bắt đầu yếu dần. Nếu không nhanh tìm cách giải quyết, Snape sẽ không sống được bao lâu.
Dumbledore nói với Harry, đứa bé kia không nên nhận hậu quả như vậy.
Biện pháp duy nhất, là đem khế ước của Chúa Tể Hắc Ám với Snape thông qua phép thuật, dời đi, để Harry thay thế Chúa Tể Hắc Ám trở thành chủ nhân của Snape.
Harry kịch liệt phản đối, cậu không muốn trở thành chủ nhân của bất kì kẻ nào, đặc biệt là Snape. Nhớ đến cảnh cậu từng thấy Snape quỳ rạp dưới chân Chúa Tể Hắc Ám, cậu liền cảm thấy ghê tởm.
Dumbledore thấu hiểu tâm tình Harry, cụ cũng không muốn Snape lại bị nhục nhã như vậy, tốt nhất, hai người bọn đều đồng ý kết hôn.
Trong khi Harry đang sửng sốt, Dumbledore tiếp tục giải thích, bọn họ không cần công khai mối quan hệ với công chúng. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này bản thân cậu cũng có thể làm chủ khế ước.
Dumbledore nói, đây là phương pháp thỏa đáng nhất, cụ suy xét mãi mới được.
"Harry," Dumbledore bất lực, thở dài, "Ta biết chuyện này rất quá đáng với con, nhưng bản thân con có thể trơ mắt nhìn Severus chết sao?"
Harry khó khăn nuốt nước miếng, đầu lưỡi cậu còn tê cứng vì khiếp sợ, không nói ra lời.
Cuối cùng, cậu thỉnh cầu nói: "Cho con đi nhìn thầy ấy được không?"
#đã beta.
To be continue...