Con thấy bà ấy rồi? – Bà Trương không tỏ vẻ gì là quá ngạc nhiên.
Vâng. Lúc nãy có thấy nhưng con không dám gọi. Con thấy bà ấy dẫn theo một cô bé. Chắc là con gái thứ ba. Không lẽ, mẹ con tái hôn? – Trang nhìn pama chồng.
À…chắc là con bé Thảo My ấy mà. Ừ…nó là đứa con gái thứ ba của bà ấy, là em con với Thảo Anh. – Ông Trương chau mày một hồi, nói.
Thảo My? Mẹ con tái hôn thật sao? –... Trang giật mình.
Không hề, lúc bỏ nhà đi, bà ấy đã mang thai được hai tháng, đứa bé đó là My. Ba con không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé đó.
Thảo…My…
Ta nghĩ con đã lớn nên cũng hiểu được phần nào lý do ngày xưa bà ấy bỏ nhà ra đi. Thật sự là không phải vì bà ấy thay lòng đổi dạ, không thương cha con cái con nữa mà…thật sự chính vì thương yêu hai đứa, bà ấy mới quyết định đi. – Bà Trương dịu giọng, bà mong cô con dâu bà không mang sự hận thù đối với mẹ ruột của nó.
Con hiểu chứ mẹ. Hiểu rất rõ. – Trang cười. Cô biết chứ. Biết lý do tại sao mẹ bỏ nhà ra đi. Pa cô là một người đàn ông rất yêu gia đình, không bao giờ trăng hoa, chỉ có điều vì muốn vợ con sung sướng nên suốt ngày cắm đầu vào công việc. Trang thì dù sao cũng được pa thương yêu chăm sóc một năm đầu đời, còn Thảo Anh thì từ khi sinh ra, cô nàng chỉ được ông bế vài lần mà thôi. Thậm chí lên đến năm 6 tuổi, số lần Thảo Anh gặp mặt ba mình cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi xung quanh ông luôn chỉ có công việc.
Mẹ Trang nhìn hai đứa con nhỏ mà tội nghiệp, không biết đến bao giờ mới có thể sum họp vui vẻ. Suốt ngày, xung quanh Trang với Thảo Anh chỉ có mẹ, anh em nhà nó với anh em nhà Vi cùng hắn để bầu bạn. Cái tình thân vốn dĩ bị thiếu thốn, chưa bao giờ quen hơi ba. Vì muốn ông quan tâm hơn tới gia đình, bà bỏ nhà ra đi, mong ông hiểu và gác bớt công việc về với gia đình, để cho hai đứa con gái biết và thương yêu ba nó nhiều hơn. Nhưng ai ngờ…điều đó chỉ giúp hai chị em Trang lấp được tình thương của ba nhưng lại bắt đầu khuyết tình yêu thương của mẹ…
Ta nghĩ đã đến lúc gia đình con nên sum họp. Dù gì cũng đã mười năm trôi qua. Ba con cũng đã hối hận lắm rồi… - Bà Trương lặng lẽ thở dài.
Nhưng liệu mẹ con có đồng ý không?
Bà ấy…nhất định sẽ về. Ta tin chắc bà ấy không muốn để lỡ mất ngày vui của con gái đâu. – Ông Trương nói đùa.
Ba… - Trang chun mũi, mặt đỏ lên.
Haha… - Cặp vợ chồng già cười khoái chí.