Nó vẫn đứng đó, nhìn hai nhỏ bằng ánh mắt lạnh như băng ….
-” Alex, bà dừng lại đi”- Ren hốt hoảng nói
Dường như nó chẳng quan tâm với mọi việc xung quanh …..
Đột nhiên ,nó cảm thấy dường như thân thể mình bắt đầu choáng vángvà cuối cùng nó cũng ko trụ được mà ngã xuống nhưng có một vòng tay ấmáp nào đó đã đỡ lấy nó trong khoảng khắc đó…
Hắn đã thấy nó đứng đó, lạnh lùng đầy sất khí nhưng ẩn đằng sau đó là bóng dáng phảng phất sự đau buồn và khổ tâm …khi thấy nó ngã xuống tim hắn như thoát ra khỏi lồng ngực mà nhào đến ôm nó vào lòng…
Đây là lần thứ hai hắn ôm nó, nó mềm yếu nhưng luôn kiên cường, rốtcuộc vì cái gì mà khiến nó trở nên như vậy, tại sao nó phải có chống đỡvới bản thân ?
-” Alex, em đừng tự làm bản thân đau khổ như vậy có được ko?” mộttiếng não lòng hắn nói nhỏ như chỉ để mình nghe nhưng nó đã vô tình lọtvào tai nó ,…..ko ai biết được nó đã khẽ gật đầu và mỉm cười trong lòngcủa hắn.
Mọi người thu dọn hiện trường, 2 nhỏ được đưa về bang của nó cho giải quyết , hắn và nó đi về trước vì lo cho nó …
Tại nhà của nó, khi nó đang nằm nghỉ trên giường bệnh …
-“Có phải mọi người rất thắc mắc vì sao Alex có thể giết được gần 100 người như vậy phải ko?”- Ren lên tiếng phá vỡ bầu im lặng.
-” Đúng, tui rất tò mò về Alex, rốt cuộc là người như thế nào?”- Kunnói vì hôm nay hắn là người đã sai người dọn dẹp nơi đó và thấy người đã chết , chết một cách dị thường ko một giọt máu….sợi dây thừng buộc nóbị bắt cũng đứt ra thành mấy mảnh….ko thể có chuyện bọn kia cởi trời màchỉ có khả năng là nó tự mình thoát
Kin từ nay đến h im lặng, hắn cũng vậy , Elly và Linda thì đang ở trên phòng chăm sóc cho nó
Jun lặng lẽ thở dài rồi nói:
-” Alex, nó ko chỉ là một thiên tài máy tính như mọi người biết, nócòn có IQ vượt mức quy định, khi tôi được gia nhập vào bang thì đã nghenói thủ lĩnh là một ngừơi con gái,ai cũng đeo mặt lạ vì thế ko thể biết , h mới biết, trước kia đã từng thấy nó nhiều lần giết người nhưng ko aibiết nó giết bằng thủ đoạn nào, ngay cả Ren cũng ko biết, chỉ biết nóluôn mang theo bên mình một hộp thuốc có dạng bột và một sợi dây dàimảnh “- Jun nói
-“Mọi người biết điều này đúng ko?”- Ren nói
Tất cả ai cũng đang suy nghĩ điều gì đó
-” Thực ra , Alex còn là một nhà khoa học nhưng ko ai biết , điềunày Alex mới nói cho tui biết và h tui nói cho mọi người , Alex rất giỏi về y dược, nó chế tạo ra biết bao loại độc trên thế giới , mọi người đã hiểu ra cái chết của những ngừơi kia là như thế nào?”- Ren nói
Ai cũng vô cùng bất ngờ ….
Tất cả đã hiểu ra mọi vấn đề , hắn lặng lẽ đi lên phòng của nó….còn mọi người đã trở về nhà ..
Hắn lưỡng lự ko biết có lên đi vào hay ko thì có một lực nào đó khiến hắn nhanh chóng bước vào…..
Nó đang nằm nghỉ trên giường, đôi mắt khẽ nhắm lại vô cùng bình yên …
Hắn đến bên nó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ngắm nhìn nó…trông nóthật bình yên lúc ngủ, đẹp như một nữ thần vậy nhưng ko hiểu sao hắnthấy đau lòng , đau vì một người con gái như nó phải chịu biết bao khổcực …
-” Alex…”- hắn khẽ hỏi
Hắn chỉ biết nhìn nó chịu đau khổ mà ko biết làm gì, hắn thực sự rấtđau lòng, hắn quyết tâm nhất định phải tìm được kẻ mà khiến nó căm thù , khiến nó trở thành một con người như vậy..
Chợt…có một thứ gì đó lóe sáng trong mắt hắn …hắn nhíu mi rồi thấy có một sợi dây truyền nó đang nằm trong lòng bàn tay , lấp lánh như mộtngôi sao…
Hắn nhẹ nhàng ghỡ từng ngón tay của nó ra lấy sợi dây chuyền …
Sợi dây truyền được thiết kế đơn giản vô cùng nhưng có thể mở ra về bên trong chứa một tấm ảnh làm cho hắn ko khỏi sững sờ..
Tấm ảnh đó..có hình nó và …hắn hồi còn nhỏ.
Hắn vô cùng ngạc nhiên vì nhận ra người con trai trong ảnh đó chínhlà mình…trong đầu hắn bắt đầu nhói đau rồi một làn kí ức bắt đầu hiện về , kí ức về những giấc mơ kì lạ về một người con gái….hắn nhớ lại mộtchuỗi kí ức …và trong đó có hình ảnh của nó.
-“Băng, là em sao ?”- hắn nắm chặt lấy bàn tay của nó, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi trên khuôn mặt của hắn.
Hắn lấy đi sợi dây chuyền đó, khẽ hôn lên trán nó rồi rời bước khi căn phòng …
Còn nó ,vẫn đang nằm nghỉ nơi giường, nó đã quá mệt mỏi ngày hôm naylên nó đã thiếp sâu trong giấc ngủ ko thể nghe thấy lời hắn nói.
Hắn phóng xe với vận tốc nhanh chóng, hắn đã nhớ ra tất cả , nhớ vềkí ức thời con bé quan trọng nhất hắn đã nhớ ra nó, ngợi con gái hồnnhiên vui tươi cùng hắn chơi đùa trước kia ….hắn nhất định ko nhìn nómãi mà hắn khẽ đến bên nó để nó vượt qua tất cả mà đến bên hắn