Quyển 1: Học viện Hòe Tuất
Chương 2: Mọi chuyện bắt đầu
Sáng thức dậy lại là một ngày tốt lành! Thức dậy tâm trạng Tiêu Chiến cũng không tệ, bản thân vừa dọn dẹp vừa ngân nga câu hát. Dọn dẹp xong quay người lại phát hiện Vương Nhất Bác đang dựa vào cửa chờ.
"Đi thôi! Đi ăn sáng!" Tiêu Chiến vui vẻ bá cổ Vương Nhất Bác, hai anh em tốt đi xuống lầu. Dưới lầu, đã có một người Còm và một người Béo đứng đợi, thấy bọn họ đi ra thì nghênh đón.
"Nhất Bác ca! Hôm nay ra sớm vậy!" Còm cười đùa.
Bỗng cả hai nhìn thấy Vương Nhất Bác đi kề vai với Tiêu Chiến thì đều trừng mắt nhìn.
Còm tỉnh táo lại cười nói: "Đây chắc là anh em tốt của Nhất Bác ca ha! Tôi là Trịnh Hữu Tích! Mọi người đều gọi là Tiểu Trịnh" Nói xong thọc cùi chỏ bạn Béo còn đang ngẩn người bên cạnh.
Bạn Béo lập tức hoàn hồn, cười không thấy mặt trời đâu: "Tôi tên Chu Hậu. Gọi là Tiểu Chu hay Chu Béo đều được!"
Tiêu Chiến không biết hai người sừng sờ chuyện gì, thấy bọn họ đều là bạn Vương Nhất Bác cười hì hì trả lời: "Tôi tên Tiêu Chiến, là cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của Vương Nhất Bác, là sinh viên chuyển trường"
"Ồ!" Hai người đồng thanh.
Vương Nhất Bác lười lý sự với hai người họ. Hai người không dám nói lời nào, phải biết là bọn họ đã là anh em với Vương Nhất Bác mấy năm rồi, muốn kéo cậu ta như vậy phải bị cậu ta đấm một phát chẳng biết đâu là hướng Bắc!
Cứ vậy bị "anh em tốt" Tiêu Chiến "kéo" đến nhà ăn. Dọc đường đi, tỉ lệ quay đầu là rất cao!
...
Sau khi lấp đầy bụng, nhóm Tiêu Chiến đi bộ đến tòa nhà giảng dạy để học tiết đầu.
Đang đi thì trước mặt náo loạn, một nam sinh mặc đồng phục trung học của học viện Hoè Tuất loạng choạng chạy ra khỏi đám đông, vừa chạy vừa hoảng loạn hét: "Có ma! Có ma!"
Quần áo nam sinh dính đầy bụi bẩn, như thể lăn trên đất mấy lần, đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bẩn.
Tất cả học sinh trên đường hét lên tránh khỏi nam sinh đó, đứng sang một bên trong sự sửng sốt thì thầm thảo luận.
Nhóm Tiêu Chiến Vương Nhất Bác cũng bị giật mình, vội vàng đứng sang bên đường. Nam sinh chạy ngang qua Tiêu Chiến, một luồng âm khí khiến Tiêu Chiến nhíu mày.
Phía trước lại có một vụ náo động khác, cảnh sát bước ra khỏi đám đông đuổi theo hướng của nam sinh, dường như đang cố gắng bắt cậu ta.
Ngay khi cảm giác ập đến, Tiêu Chiến la một tiếng không ổn, lao ra và chạy điên cuồng về hướng của cậu ta.
"Tiêu Chiến! Anh làm gì vậy!" Vương Nhất Bác hét to ở phía sau.
Không quan tâm nhiều vậy được! Cậu nam sinh đó sắp gặp chuyện!
Tiêu Chiến chạy rất nhanh, Vương Nhất Bác nhận ra mình không đuổi kịp anh!
Nhưng đã quá trễ rồi.
Khi Tiêu Chiến tìm thấy cậu nam sinh đó thì cậu ta đã đâm vào tường mà chết.
Cậu ta quỳ trên mặt đất, máu nhuộm đỏ bức tường trắng, đầu bị đập văng cả óc, đã chết hoàn toàn.
Cảnh sát chạy tới nhìn thấy cảnh này đều không chịu được mà nhìn chỗ khác.
...
Cảnh sát phong tỏa hiện trường, lớn tiếng dẹp đám đông đang run rẩy còn muốn nhìn, bản chất thật sự của con người sợ nhưng lại không kiềm được lòng tò mò.
Lãnh đạo các cấp của trường đều có mặt đông đủ, không khí nhất thời rất căng thẳng.
Chủ nhiệm Lý - người mà Tiêu Chiến quen cũng lo lắng đi đi lại lại.
Sắc mặt Vương Nhất Bác hơi tái, Tiểu Trịnh và Chu Béo sợ mềm chân.
"Đi thôi, đừng đợi ở đây" Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lắc đầu, đi tới chỗ chủ nhiệm Lý, nói từng chữ một: "Chú Lý, trong trường còn có một người khác vừa chết"
Khuôn mặt chủ nhiệm Lý lập tức trắng bệch, hốt hoảng ra hiệu cho anh im lặng, kéo anh sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao cháu biết!"
"Chú Lý, đâu phải chú không biết cháu" Tiêu Chiến nói.
Chủ nhiệm Lý chợt hiểu ra, rồi lén nhìn Vương Nhất Bác đi cùng Tiêu Chiến, không biết có nên nói hay không.
"Không sao" Tiêu Chiến nói: "Có thể nói"
Chủ nhiệm Lý thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiểu Tiêu à, chú cũng biết không gạt được cháu. Ở toà nhà cũ của trường, nhân viên bảo vệ đi tuần vào sáng sớm đã phát hiện một học sinh đã tử vong do nhảy lầu, bộ dạng đó..."
Ông như nhớ lại điều gì đó tồi tệ, mặt cũng nhăn lại.
"Cũng mặc đồng phục trung học!" Chủ nhiệm Lý nói tiếp: "Trong toà nhà cũ, chỉ có nhân viên bảo vệ tuần tra mới có thể đi qua, nên hiện trường và tin tức vụ đầu tiên đều bị phong toả, không truyền ra ngoài. Kết quả là vừa rồi, cậu nam sinh đó đột nhiên lao ra khỏi toà nhà, chạy như điên, chạy đến đâm vào tường chết!"
Chủ nhiệm Lý nói xong run lẩy bẩy.
Tiêu Chiến trầm tư gật đầu.
Đột nhiên góc áo bị kéo, Tiêu Chiến quay đầu lại. Á! Mặt Vương Nhất Bác trắng phau!
"Anh muốn làm gì? Anh không muốn dính líu đến chuyện này đúng không?" Vương Nhất Bác tuy rằng vô cùng sợ hãi, nhưng đầu óc vẫn hoạt động rất nhanh.
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi.
Chủ nhiệm Lý thấy Tiêu Chiến gật đầu, thì thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Chiến này, nếu như con có lòng giúp sức, chú cũng yên tâm hơn!"
Tiêu Chiến cười nói: "Vậy thì chú Lý, tòa nhà cũ này ở đâu?"
Chủ nhiệm Lý thở dài: "Đi, chú dẫn cháu đi"
Sắc mặt Vương Nhất Bác rất tệ, mím chặt môi không nói lời nào, Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu sợ thì về lớp trước đi, đợi anh trong lớp. Anh về ngay"
Anh vừa nói xong mặt Vương Nhất Bác càng tệ hơn! Cậu hừ lạnh ra hiệu chủ nhiệm Lý dẫn đường.
Tiêu Chiến suýt chút cười thành tiếng.
Nói một tiếng với Tiểu Trịnh và Chu Béo, hai người họ về lớp trước.
Lại thấy giám đốc Lý làm bộ mặt đau khổ, dẫn họ về khu nhà cũ?
...
Lúc này tiếng chuông vào tiết đã qua nửa tiếng, không có học sinh lang thang trong trường, huống chi lại xảy ra án mạng như vậy.
Chủ nhiệm Lý dẫn hai người họ đi trên con đường nhỏ rẽ trái rẽ phải, những bãi cỏ gọn gàng ở hai bên đã dần biến mất, cỏ dại mọc theo độ cao khác nhau xuất hiện nhiều hơn, càng đi càng trống trải, trống trải đến tĩnh mịch.
Càng đi về phía trước, không còn là nền bê tông được lát cẩn thận mà là con đường đất ổ gà. Một tòa nhà cũ nát cứ như vậy hiện ra trước mặt.
Tòa nhà cũ có sáu tầng, phần lớn tường màu đỏ đã phai màu, lộ ra màu vàng bên trong. Cửa sổ bị bao phủ một lớp bụi thật dày, cửa chính bị dán niêm phong.
"Đây là tòa nhà cũ" Chủ nhiệm Lý dừng lại.
Tiêu Chiến gật đầu.
"Chú dẫn mấy đứa đến chỗ tìm thấy thi thể" Chủ nhiệm Lý nói rồi quay người về phía bên kia của tòa nhà cũ.
Mặt khác, hiện trường đã được phong tỏa bằng dây phong toả, năm sáu viên cảnh sát đang bàn tán sôi nổi.
Vừa hay bọn họ che mất thi thể.
Chủ nhiệm Lý bước tới nói nhỏ với một trong số những cảnh sát đó, Tiêu Chiến thấy người cảnh sát nhìn mình kinh ngạc, lộ ra vẻ kỳ quái.
Tiêu Chiến nhún vai.
Viên cảnh sát vẫn gọi những cảnh sát còn lại sang một bên.
Một thi thể thảm không nỡ nhìn hiện ra: Máu thịt be bét, đầu vỡ toang, trên mặt đất có một vũng máu khô lớn.
Qua vết máu dày trên người, có thể thấy cậu ta đang mặc đồng phục cấp ba.
"Oẹ" một tiếng, Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến không kìm được mà nôn ra.
Viên cảnh sát đi tới, tựa hồ đã biết chuyện này, liền nói với bọn họ: "Mấy nhóc, hai nhóc vào lớp đi, đây không phải là tình tiết trong tiểu thuyết, để hai đứa làm anh hùng"
Chủ nhiệm Lý vội vàng níu viên cảnh sát lại, áy náy nhìn Tiêu Chiến: "Cảnh sát Lưu, Tiểu Tiêu rất giỏi, chuyện này rất kỳ lạ, là tôi mời người ta tới xem thử"
Cảnh sát Lưu khịt mũi khinh thường, tiếp tục đuổi họ về.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cảnh sát Lưu, nhìn đến rợn tóc gáy.
Cảnh sát Lưu sắp nổi giận, Tiêu Chiến nói: "Được, xin lỗi đã làm phiền ngài, tụi cháu về lớp"
"Ơ! Tiểu Tiêu" Chủ nhiệm Lý gấp gáp.
"Không sao, đừng lo" Tiêu Chiến lắc đầu.
Chủ nhiệm Lý lúc này mới thở phào: "Vậy được, chú đưa hai đứa về"
Tiêu Chiến lấy trong túi ra một sợi dây màu vàng nói: "Đợi đã, cảnh sát Lưu" Anh chậm rãi đi đến chỗ cảnh sát Lưu, đưa cho anh ta sợi dây: "Cảnh sát Lưu, đêm nay anh tới đây đi tuần phải không? Anh đeo dây vào tay, cho dù không đeo dây thì đút vào túi cũng được"
Cảnh sát Lưu nghi ngờ nhìn anh, rồi nhìn sợi dây: "Sao cậu biết đêm nay tôi đi tuần?" Bởi vì án mạng vừa mới xảy ra, vì sự an toàn của học sinh, bọn họ đã cho người đi tuần tra luân phiên ở đây ba ngày. Mặc dù không đoán ra được, nhưng nghĩ đến trường hợp này, anh đã nghĩ ra sợi dây này để bảo toàn mạng mình, nghĩ cậu nhóc này lo lắng cho sự an toàn của mình nên đã cho anh ta một sợi dây, nhưng anh ta có thể gặp chuyện gì chứ, sau khi học võ, dù có gặp hung thủ còn sợ không tự vệ được à? Thấy cậu nhóc này có lòng tốt, cảnh sát Lưu vẫn lấy sợi dây cho vào túi.
Khi Tiêu Chiến thấy cảnh sát Lưu nhận sợi dây, anh nhìn sang chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lý đưa hai người họ ra khỏi toà nhà cũ.
Khi họ rời khỏi toà nhà cũ, hai người Tiêu Chiến tạm biệt chủ nhiệm Lý.
Trên đường trở về phòng học, Vương Nhất Bác cũng chẳng nói chẳng rằng, ngược lại làm cho Tiêu Chiến tò mò: "Cậu không có gì muốn hỏi à?"
Vương Nhất Bác trừng anh: "Anh đừng dính vào mớ bòng bong đó thì tôi không có gì muốn hỏi!"
Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ.
Im lặng một hồi, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Anh cảnh sát kia, tối nay có gặp chuyện gì không?"
Tiêu Chiến nhìn cậu cười: "Không nhịn được nữa à?" Tiêu Chiến híp mắt cười gật đầu.
Anh lại hỏi Vương Nhất Bác một câu quái gở: "Cậu thực sự tin những gì anh nói? Cậu hẳn biết ý anh chứ?"
Vương Nhất Bác gật đầu.
"Thà tin là có, không thể tin là không?" Tiêu Chiến lại hỏi.
Lần này Vương Nhất Bác không nói gì.
Thấy cậu không trả lời Tiêu Chiến cũng không hỏi nữa.
...
Cứ như vậy yên bình học, tan học, ăn cơm. Đảo mắt đã đến tối, đại học ở học viện Hoè Tuất không có lớp học vào buổi tối, nhà trường bố trí từ 7 đến 8 giờ tối bắt buộc tự học tiết đầu, thời gian còn lại do sinh viên tự do sắp xếp, lớp học mở đến 10 giờ 10 phút đóng cửa, ký túc xá 11 giờ rưỡi khoá cửa.
Hết giờ học tiết đầu, Tiểu Trịnh và Chu Béo đến tìm Vương Nhất Bác chơi bóng rổ, Tiêu Chiến cũng vui vẻ đi theo.
Trên đường đi, cả nhóm bắt gặp Bắc Nguyệt đang vội vội vàng vàng, không chú ý bị một nam sinh chạy rất nhanh đụng phải.
Tiêu Chiến thấy vậy, tự nhiên không thể bỏ qua mà đỡ Bắc Nguyệt dậy.
Bắc Nguyệt được Tiêu Chiến giúp đỡ, nhưng tay níu Tiêu Chiến rất chặt, không có dấu hiệu buông.
Tiêu Chiến nhíu mày, ở nơi anh không nhìn thấy Vương Nhất Bác sắc mặt khó chịu đứng lên.
"Bắc Nguyệt, cậu có sao không, cậu buông tôi ra trước được chứ?" Tiêu Chiến hỏi.
Bắc Nguyệt giật mình giống như vừa mới tỉnh dậy, lập tức buông tay Tiêu Chiến ra, liên tục cảm ơn anh.
Tiêu Chiến nghi ngờ, sao mặt cô lại tái nhợt, như bệnh nặng mới khỏi vậy?
Anh cố ý hỏi, nhưng ánh mắt Bắc Nguyệt chợt lờ đờ, nói cảm ơn rồi im bặt, vừa quay người lại cắm đầu chạy!
Thật kỳ lạ! Tiêu Chiến lẩm bẩm. Giác quan thứ sáu nói với anh có gì đó không ổn.
Trên đường đến sân bóng rổ, Tiểu Trịnh và Chu Béo thở mạnh cũng không dám.
Tiêu Chiến phục hồi tinh thần của mình, nhìn xung quanh, sao không ai nói gì hết vậy?
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của Vương Nhất Bác, anh chợt hiểu, thì ra không phải Bắc Nguyệt kéo mình, là tên nhóc Vương Nhất Bác này ghen! Tính tình nóng nảy ghê!
Anh vội vàng chạy tới, anh em tốt bá cổ Vương Nhất Bác: "Lão Vương, anh nói với cậu này, anh không có ý gì với Bắc Nguyệt hết! Cậu nhìn cậu đi, cậu thích ai người đó cũng không chạy được! Cứ yên tâm mà thích ha, anh thấy cô gái Bắc Nguyệt đó cũng thích cậu đó, cậu nói xem hồi trước còn không nhận nước của người ta..."
Anh càng nói mặt Vương Nhất Bác càng đen, cuối cùng Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hất sang ven đường.
Thằng nhóc này! Thù dai kinh vậy! Coi anh đây có đánh chết chú không!
"Vương Nhất Bác! Cậu đứng lại đó!" Tiêu Chiến hét to.
...
Cảnh sát Lưu vừa tuần tra quay về ăn cơm với đồng nghiệp, đã chín giờ rưỡi tối đến học viện Hoè Tuất chắc cũng phải mười giờ.
Mặc đồng phục cảnh sát ở văn phòng, cầm baton điện đèn pin đi tuần, anh ta lái xe thẳng một đường đến học viện Hoè Tuất.
Trong phòng trực của bảo vệ ngủ thẳng đến một giờ đêm, đồng hồ báo thức do Cảnh sát Lưu đặt vang lên, anh lập tức mở mắt, nhanh nhẹn rời giường.
Cầm đồ lên đi tuần lần hai, cảnh sát Lưu chỉnh lại quần áo, đột nhiên anh sờ vào sợi dây màu vàng mà anh để trong túi hồi sáng, suy nghĩ xong liền cất lại vào túi.
Đẩy cửa đi ra ngoài...
16:17 p.m
~ 15/11/2021 ~